Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 1: Sống có gì vui, chết có gì khổ, sao phải phí sức

Chủ nhân Bạch Hạc Sơn Trang, Liễu Phất Thư, đương thời được tôn vinh là thiên hạ đệ nhất thần y.

Mấy năm trước thời cuộc rối ren, ông từng dẫn ba ngàn đệ tử trong nhà xuôi nam trừ ôn dịch, lên bắc chữa thương binh, cúc cung tận tụy xứng danh lương y như từ mẫu.

Bây giờ tình hình đã an ổn hơn một chút, lại bắt đầu chữa thương cho chư vị đại hiệp giang hồ —— Đại hội võ lâm lần trước tổ chức để chọn ra minh chủ, cho nên thường xuyên có người đứt tay gãy chân nằm trên cáng được người ta khiêng vào sơn trang.

Bá tánh rất kính trọng Liễu trang chủ, nếu chỉ là bệnh vặt như đau đầu nhức óc thậm chí còn ngại không dám làm phiền đệ tử Liễu gia, ai ai cũng biết công việc thường ngày của những người trong tòa sơn trang kia đều là đoạt mệnh từ tay tử thần.

"Lần trước ta bị nôn ra máu, là Tiểu Thất Tử xem bệnh cho đấy."

"Tiểu Thất Tử là ai?"

"Đầy tớ mua củi trong Bạch Hạc Sơn Trang."

Xem đi, đến đầy tớ còn lợi hại như vậy huống gì là mấy vị công tử chính tông, tùy ý xách ra một vị cũng có thể xem là "Hoa Đà tái thế".

Ngoại trừ nhị công tử Liễu Huyền An.

Y nổi tiếng khắp thành là một tay ăn chơi lêu lổng, còn cực kỳ lười biếng. Ưu điểm duy nhất có lẽ là dung mạo, mi tựa núi xa mắt như hoa đào, giơ tay nhấc chân cũng đủ toát ra quý khí phong lưu, tóm lại là rất xinh đẹp. Thế nhưng một người đẹp như tiên như họa lại cố tình không ra cửa lớn không chui cửa nhỏ, tối ngày chỉ giam mình ở lầu thủy tạ trong tiểu viện riêng, nằm ườn trên ghế mềm nhìn trời nhìn mây, ngắm hoa chơi chim rồi thẫn thờ xem mưa rơi tí tách xuống mái hiên nhà.

Liễu Phất Thư đứng trước cửa viện, nói với đứa con sâu gạo nhà mình rằng: "Đứng dậy mà vận động chút đi chứ."

Liễu Huyền An rất biết nghe lời: "À."

À một tiếng xong bèn nhấc nửa người lên, phe phẩy quạt mấy cái xem như vận động.

Liễu Phất Thư tức giận đến choáng váng.

Liễu phu nhân khuyên con trai: "Bây giờ đại ca đang ở Tàng Thư Lâu, con viết chữ đẹp, qua giúp nó chép sách thuốc đi, việc này không cần dùng đầu óc. Chép xong thì đưa cho người của Thái Y Viện, bọn họ sẽ sửa sang lại rồi phân phát cho toàn bộ Đại Diễm, trị càng nhiều bệnh, cứu càng nhiều người."

Liễu Huyền An không nhúc nhích, cũng không đáp ứng, y vẫn nằm yên trên ghế nhìn một đám mây trôi nhè nhẹ cuối chân trời, nửa ngày mới trả lời một câu: "Sống có gì vui, chết có gì khổ, sao phải phí sức."

Liễu Phất Thư không nói hai lời, tóm một cây gậy muốn đánh người.

Liễu phu nhân vội vàng ngăn lại.

Liễu Phất Thư thổi râu trừng mắt: "Nếu hôm nay con bị bệnh, ta có nên cứu con không?"

Liễu Huyền An trả lời: "Cứu cũng được mà không cứu cũng được, sao cũng được cả."

Liễu Phất Thư giận hộc máu, ném gậy về phía y.

Liễu Huyền An không trốn, đầu bị nện một cục sưng vù.

Người bên ngoài viện nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy vào khuyên giải. Liễu phu nhân lo lắng con trai nhưng lại không muốn để người ta cho là mình cưng chiều quá, vì thế lạnh giọng quát lớn: "Còn không mau đi Tàng Thư Lâu giúp đại ca đi!" Thuận tiện để nó xem vết thương cho.

Liễu Huyền An lên tiếng, chậm chạp đứng dậy, có lẽ vì đầu bị nện hơi choáng nên y không đi về phía cửa viện mà cứ thế lảo đảo lao xuống hồ nước.

"Tùm" một tiếng.

Chìm nghỉm.

Liễu trang chủ và Liễu phu nhân cùng trợn mắt há mồm.

Hạ nhân khắp viện nhanh chóng hô hoán xông lên cứu người, vừa cứu vừa run sợ trong lòng, nhị công tử này rơi xuống nước không thấy quẫy đạp cũng không giãy giụa, chẳng lẽ cứ thế mà... đi?

Nhưng tất nhiên Liễu Huyền An không chết nhanh như vậy, y chỉ nằm sấp dưới nước hoang mang cảm khái, ồ, hóa ra chết là như thế này, trong lòng cũng không hề hoảng loạn, con người mà, không thể sống được dưới nước.

Lĩnh hội xong, y nhắm mắt lại, trong lúc mọi người đang gắng sức cứu mình thì thản nhiên ngất xỉu.

Câu chuyện này quá mức hoang đường, vì thế sau đó toàn bộ sơn trang, toàn thành trấn thậm chí là toàn Đại Diễm đều biết Liễu nhị công tử của Bạch Hạc Sơn Trang thà nhảy hồ tự vẫn cũng không muốn giúp người nhà chép sách.

Chết danh thiên hạ đệ nhất lười.

Liễu phu nhân không còn cách nào khác đành khuyên nhủ tướng công, nói nhà mình gia nghiệp lớn, nuôi không một đứa con thì hại gì? Hơn nữa lười cũng có cái tốt của lười, ngày trước y còn hơi siêng năng ra ngoài chơi, kết quả lọt vào mắt xanh công chúa xuôi nam du ngoạn, suýt nữa bị bắt làm phò mã.

Dựa theo trình độ coi trọng Bạch Hạc Sơn Trang của Hoàng thượng, mối hôn sự này lý ra có thể thành, cuối cùng vì sao lại không thành? Chủ yếu là vì đủ loại chiến tích của Liễu Huyền An quá mức dọa người, Hoàng thượng không thể chấp nhận muội muội mình gả cho một tên kỳ quặc như vậy, cho nên đành hạ mình khuyên giải.

Bá tánh nghe xong chuyện đều vô cùng tiếc nuối, trong lòng ai lại không nuôi mộng một bước lên trời làm hoàng thân quốc thích cơ chứ? Liễu Huyền An thì ngược lại, phú quý đã dâng đến tận cửa, chỉ vì bản thân bất tài không nghề không nghiệp mà cơ hội cứ thế bốc hơi.

"Các người nói xem, nếu từ hôm nay trở đi Liễu nhị công tử tỉnh ngộ, ngày đêm khắc khổ đèn sách, còn có thể cưới được công chúa hay không?"

"Khắc khổ cái gì, ta nghe nói y còn không biết Tàng Thư Lâu nhà mình nằm ở chỗ nào, học đường cũng lên không đủ hai năm."

Lời đồn đãi cứ như vậy một truyền trăm, làm cả thành náo nhiệt một khoảng thời gian.

Người ta nói không hoàn toàn sai, Liễu Huyền An đúng là không biết vị trí Tàng Thư Lâu mới xây của nhà mình, chỉ quen thuộc tòa nhà cũ nằm sau núi mới sập năm ngoái mà thôi.

Học đường cũng xác thật đi một buổi nghỉ ba tháng, khi đó y khoảng bốn năm tuổi, không trốn đi đâu xa, chỉ ngồi trong Tàng Thư Lâu lật sách, không phân loại không chọn đầu mục, tốc độ lật giấy soàn soạt có thể so với đầu bếp nhào mì.

Người bình thường hiển nhiên không đọc sách như vậy, cho nên tất cả người lớn đều cho rằng Liễu nhị công tử đọc dối. Cứ như thế, Liễu Huyền An một mình đọc hết một vạn ba ngàn chín trăm tám mươi hai quyển sách cất trong lâu, đến khi trở lại học đường, y mới phát hiện lão tiên sinh râu dê vẫn đang gật gù giảng về những nội dung y hệt ngày trước.

Bị kinh sợ đến ngây người.

Sau khi y ngồi xuống, trông thấy bạn ngồi cùng bàn vẫn vì thế mà vò đầu bứt tai như thể hoàn toàn không hiểu gì hết, kinh ngạc lại tăng thêm một tầng, do dự mãi mới không nhịn được hỏi: "Mấy năm nay ngươi làm gì thế?"

Bạn cùng bàn nhìn y đầy kỳ quái: "Đương nhiên là học tập rồi, nghĩ ai cũng ham chơi như ngươi sao, chúng ta học hành vất vả lắm."

Liễu Huyền An còn muốn hỏi tiếp, tiên sinh dạy học đã đứng bên cạnh quở mắng, ngươi không đi thì thôi, vừa tới đã kéo người khác nói chuyện riêng, nhiễu loạn trật tự lớp học, phải phạt.

Liễu nhị công tử vô duyên vô cớ ăn một trận khẽ tay, từ đó trở đi không bao giờ chịu đến học đường nữa.

Y cũng không tiếp tục đi Tàng Thư Lâu, bởi vì trong đầu y đã có ba ngàn đại đạo lưu chuyển sinh động như thật, mà giữa biển mây cuồn cuộn, chư vị tiên hiền thượng cổ và quan điểm của bọn họ sáng rọi như sao. Liễu Huyền An cũng chậm rãi cảm thấy tư tưởng của mình bay bổng tựa chim bằng trên gió lốc, như cá côn ngoài Đông Hải, tồn tại huy hoàng tráng lệ sánh cùng thiên địa.

So với tư tưởng vĩnh hằng, thể xác nhỏ bé này quá tầm thường không đáng nhắc đến.

Liễu Huyền An thở dài một tiếng, nhắm mắt nghe tiếng gió phất qua tai, thân lẫn tâm đều cực kỳ thả lỏng.

Suy nghĩ đến chỗ nhập thần, khóe môi y hơi kéo lên giữa muôn ngàn cánh hoa bay, cười đến rung động... rung động toàn bộ tiểu viện, bởi vì toàn thành, thậm chí cả Đại Diễm không ai có thể trông thấy cảnh tượng mỹ lệ này, chỉ có mấy nha hoàn trong viện đỏ bừng mặt điên cuồng vò khăn tay, trong lòng nghĩ thầm, tương lai nhất định phải tích cóp tiền bạc cho tốt, lỡ như, lỡ như được gả cho nhị công tử thì sao, y lười như vậy, hẳn là tốn kém rất nhiều tiền bạc.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, đến thời điểm Liễu Huyền An sắp tròn hai mươi tuổi, lại có một tin tức truyền đến Bạch Hạc Sơn Trang, vẫn là tin từ trong cung, vẫn liên quan đến hôn sự.

Liễu phu nhân giật mình: "Sao lại tới nữa rồi, cô công chúa kia thích Huyền An đến thế cơ à?"

Liễu Phất Thư đưa mật hàm cho bà: "Không phải Huyền An, là A Nguyện, trong thư này nói Hoàng thượng muốn chúng ta gả A Nguyện cho Kiêu Vương điện hạ."

A Nguyện, đại danh Liễu Nam Nguyện, là tam muội muội của Liễu Huyền An, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi.

Về phần Kiêu Vương Lương Thú được nhắc đến trong thư, con trai thứ ba của tiên hoàng, hiện là đại nguyên soái đóng quân ở Tây Bắc. Ngày còn trẻ Liễu trang chủ từng dẫn đệ tử lên miền bắc tiếp viện, gặp qua hắn một lần, khi đó Lương Thú chỉ là thiếu niên tay cầm đoản kiếm, không ngờ chớp mắt một cái đã đến tuổi đón dâu.

Đối với việc hôn nhân này, Hoàng thượng để tâm suy xét là vì lần trước đã cự tuyệt công chúa cưới Liễu Huyền An, cảm thấy quá không coi trọng mặt mũi Bạch Hạc Sơn Trang, bây giờ phải trấn an một phen. Hắn quét một vòng trong triều, chỉ lọc ra được mỗi tam đệ nhà mình là đang chờ gả... cưới, thế là tính toán tác hợp cùng Liễu Nam Nguyện.

14

Lương Thú suốt đêm tiến cung: "Mong hoàng huynh suy nghĩ lại."

Liễu Phất Thư cũng rất muốn Hoàng thượng suy nghĩ lại, chủ yếu vì thanh danh vị nguyên soái này không được tốt cho lắm, tuy trăm trận trăm thắng nhưng thô bạo khát máu, chiến lợi phẩm mỗi năm nộp cho triều đình chưa từng có thứ gọi là "tù binh". Thế tù binh đi đâu? Tương truyền phía tây thành Nguyệt Nha có một mảnh hoang mạc, đá tảng sỏi cát ở nơi đó bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm, gió mạnh thổi qua, tiếng khóc than không dứt tựa như đang trấn an mấy vạn ma quỷ âm hồn, rất âm trầm đáng sợ.

Triều thần vì thế mà dâng tấu thư khuyên giải, bọn họ uyển chuyển mở lời, nói tuy tam vương gia chiến công hiển hách, nhưng loại chuyện như chém giết tù binh thật sự quá không nhân đức.

Lương Dục ngồi trên long ỷ, không mặn không nhạt hỏi: "Chư vị ái khanh có ai từng tận mắt chứng kiến cảnh chém giết tù binh chưa?"

Phía dưới im bặt. Tây Bắc khổ hàn, lại thường xuyên có chiến sự, đương nhiên mọi người không muốn đặt chân đến, nhưng Vương gia chưa từng dâng tấu xin triều đình phí tổn nuôi tù binh hình như cũng là chuyện thật mà?

Lương Dục kiên nhẫn trả lời: "Bởi vì tam đệ của trẫm quan ngại quốc khố đang trống rỗng, cho nên ngần ấy năm luôn thắt lưng buộc bụng, dùng bổng lộc của chính mình đi nuôi đám tù binh kia."

Lý do này ảo diệu ngang với tuyên bố tù binh không cần ăn cần mặc chỉ uống gió Tây Bắc sống qua ngày, nhưng Thiên tử đã nói như vậy, triều thần đành thức thời im miệng, chỉ có một kẻ lỗ mãng vẫn gân cổ lên bẩm: "Bổng lộc của Vương gia hình như không đủ nuôi được ngần ấy người."

"Hóa ra Tiền đại nhân cũng biết đó là một khoản chi lớn." Lương Dục nâng mắt hòa ái nhìn lão ta, "Nếu đã như thế, chi bằng ái khanh quyên ra một năm bổng lộc để đỡ đần Vương gia đi."

Tiền đại nhân: "......"

Mấy vị đại nhân còn lại thấy tình thế không ổn, bèn vội vàng lấy cớ cáo lui.

Đợi cho bốn phía không người, lúc này Lương Dục mới thu lại nụ cười giả dối, rút một cây bút ra nổi giận đùng đùng viết chữ, Sau này đừng tạo thêm việc cho trẫm làm nữa!

Viết xong thì phong lại bằng sáp đỏ, kèm với một xe hoàng kim và ba mươi đàn rượu, phái người ngày đêm đưa lên đại doanh Tây Bắc.

Đoàn xe ùn ùn rời khỏi vương thành, thế là tất cả mọi người đều biết Hoàng thượng thiên vị Kiêu Vương điện hạ cỡ nào, chỉ thiếu nước viết thẳng lên mặt.

Từ đó trở đi không có ai dám nhiều lời một câu.

Liễu Phất Thư cảm thấy một người như vậy, thủ vệ biên cương tất nhiên là mãnh tướng, nhưng một khi đề cập đến chuyện thành thân lại có chút... thôi được rồi, không chỉ một chút, là cực kỳ, cực kỳ không thích hợp.

Liễu Nam Nguyện nghe xong cũng như sét đánh ngang tai, bởi vì nàng luôn ao ước được gả cho một công tử văn nhã yếu đuối mong manh, bây giờ lại biến thành tên cục súc cuồng chém giết, hai bên thật sự chênh lệch quá lớn, vì thế liền nắm khăn tay đi tìm bạn khuê mật khóc lóc kể lể, kể lể xong vẫn không muốn về nhà, bèn trốn ở trà lâu nghe tiên sinh kể chuyện.

Đến chập tối, Liễu Huyền An mới phe phẩy quạt thảnh thơi đi tìm muội muội.

Không còn cách nào khác, bởi vì trong nhà chỉ có y là rảnh rỗi nhất.

Liễu Nam Nguyện kéo tay nhị ca tố khổ: "Dựa vào đâu mà bắt ta cưới?"

Liễu Huyền An phụ họa: "Đúng vậy, dựa vào đâu."

Liễu Nam Nguyện tiếp tục: "Ta nghe nói hắn giết người như ngóe."

Liễu Huyền An cảm thấy điểm này cũng bình thường thôi, thú biên vệ quốc không thể văn hoa như mấy lời trong miệng tiên sinh thuyết thư, xuân hoa thu nguyệt oanh yến vờn quanh, nhưng y lười giải thích với muội muội, đành ậm ừ vài câu cho xong chuyện.

Liễu Nam Nguyện nói đến chỗ thương tâm lại muốn rơi lệ: "Nhị ca, huynh nói xem, nếu huynh là ta, lúc này bị ép cưới Vương gia thì nên làm thế nào?"

"Nếu ta là muội, phải gả cho một người như vậy," Liễu Huyền An ngẫm nghĩ, "Có lẽ sẽ nhảy hồ."

Dù sao kể từ lần nhảy hồ đó, cha mẹ không còn nhắc chuyện đi Tàng Thư Lâu chép sách nữa.

Liễu Nam Nguyện hạ giọng: "Có hữu dụng không?"

Liễu Huyền An từ kinh nghiệm của bản thân mà gật đầu: "Hữu dụng."

"Được!" Liễu Nam Nguyện vỗ bàn, "Chờ ta xem được ngày hoàng đạo, lập tức đi nhảy hồ!"

Ở trong góc cách đó không xa, một đám người nghe mà trợn mắt há mồm... Chủ yếu là phó tướng trợn mắt há mồm, còn chính chủ Lương Thú thoạt nhìn vẫn giữ tư thái lười nhác tùy ý như cũ, đỉnh mày sắc bén cũng giãn ra, một ngón tay gác lên bậu cửa sổ đánh nhịp lên thành chén như thể hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói chuyện của hai huynh muội cách vách. Lần này hắn xuôi nam không phải vì chiến sự cho nên không đeo mũ giáp nặng nề, Hoàng thượng ôm tâm thái đi cầu thân, lệnh cung nhân gấp gáp may cho hắn mười bộ y phục mới, đổi thành tóc buộc kim quan, áo đen ánh vàng, trong tay nắm trường kiếm lỗi lạc tựa như công tử danh môn giang hồ ra ngoài tuần du, ngồi trong trà lâu uống chưa hết một ấm nước đã nhận được ba chiếc khăn tay thêu uyên ương.

Đoàn người vốn đến thành Bạch Hạc để gặp mặt Liễu trang chủ, bởi vì Hoàng thượng tin tưởng đây là một mối nhân duyên tốt đẹp vững chắc kinh thiên động địa, kiểu gì cũng phải bắt đệ đệ lưu manh nhà mình tận mắt nhìn thấy tiểu thư Liễu gia.

Lương Thú: "Thần đệ ——"

Lương Dục: "Quân phí giảm một nửa."

Lương Thú: "Ngày mai liền đi thành Bạch Hạc."

Lương Dục: "Rất tốt."

Đi trên đường một đám bộ hạ còn ba hoa chích chòe cảm thán, với quân công hiển hách, bộ dạng lại đường hoàng khí phách của Vương gia, không phải đi đâu cũng bị cướp liền tay sao? Lỡ như thật sự lọt vào mắt Liễu tam tiểu thư, người ta đòi sống đòi chết, không phải Vương gia nhất quyết không chịu gả thì biết làm sao cho phải?

Ấy da, sầu quá, sầu quá đi.

Kết quả trăm triệu không ngờ tới, không cần sầu, tiểu thư nhà người ta không phải cự tuyệt bình thường, mà là thà nhảy hồ tự sát cũng không muốn đồng ý.

Quá xấu hổ, quá sỉ nhục!

Chờ huynh muội Liễu gia rời khỏi, phó tướng mới cẩn thận quay đầu quan sát vẻ mặt ngoài cười trong không cười của Lương Thú nửa ngày, cố gắng khiến ngữ điệu mình nghe trầm thấp lại trung thành hơn một ít: "Chúng ta còn đi Bạch Hạc Sơn Trang nữa không?"

Ngón tay Lương Thú buông thành chén ra, gật nhẹ đầu: "Đi."