"Không cho nói." Cô trừng mắt với anh, trong lòng đã không còn phun trào lửa giận kia nữa rồi mà thay vào đó là oan ức, thất vọng, các loại cảm xúc hòa trộn vào nhau, chua xót mềm mại.

Anh hơi kinh ngạc, nhưng cuối cùng là vẫn không nói, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt tò mò.

Con ngươi của anh rất đen, nếu như thực sự đi vào sâu xem thì sẽ cảm thấy mình đang đi vào một bầu trời tối đen như mực, không hề có ánh sáng, mà bản thân cũng trở nên yếu ớt, nhỏ bé.

Cô dời tầm mắt, không muốn tiếp tục nhìn nữa.

Ánh mắt lại rơi vào trên môi anh.

Môi của anh hình như hơi mỏng, nhưng lại rất ưa nhìn, dù là cho cô đứng ở góc độ mỹ học với cương vị là một mỹ thuật sinh phân tích, thì cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn của mỹ học, hơn nữa, bởi vì liên quan đến dưỡng sinh, môi hầu như rất khỏe mạnh, trơn bóng, không một vết khô hanh.

Cô đã động lòng, bỗng nhiên nhào tới ôm cổ anh, rồi hôn lên môi anh.

Có cái gì đó khác thường đang đọng lại trong lòng, không khí đột nhiên chuyển nóng, làm gò má cô nóng lên.

Trong lồng ngực cô đang đánh trống. nhưng vẫn lấy hết dũng khí nhìn vào mắt anh, lúc này trong ánh mắt anh cũng có ý vị sâu xa gì đó.

"Anh... có thích em làm như vậy không?" Tay cô còn vòng qua cổ anh, bởi vì giọng nói còn tự tin và còn chần chừ nên có chút run rây.

Khóe miệng anh hiện lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt thầm đánh giá từ trên xuống dưới: "Nam nhi, em làm như vậy sẽ làm anh hiểu nhầm là em đang mời anh đó."

Cô cúi đầu nhìn theo ánh mắt của anh, áo ngủ của cô tuột ra khỏi tay, cảnh vật bên trong thoắt ẩn thoắt hiện.

Vẫn là xấu hổ nhưng cô đã kiểm soát chính mình che giấu nó đi, chấp nhận ôm lấy cổ anh: "Anh phải trả lời những vấn đề em hỏi anh trước đã, có thích em làm như vậy hay không?"

"Đứa bé ngốc này, đây là quyền hạn của em." Anh cũng không nói là mình thích hay không thích.

Cô thực sự không phải là đứa bé ngốc, loại trả lời "tránh nặng tìm nhẹ này" làm cô cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Chẳng nhẽ cô ở trong lòng anh chính là "người ngoài" kia sao?

Quyền hạn thật sa? Trong lòng cô thầm nói hai từ này. đột nhiên dùng sức lôi bộ áo ngủ của mình ra, ném lên giường, bên trong áo ngủ không có gì. Sau đó, tay tiến vào trong chăn, cởi nội / ku ném lên áo ngủ.

Anh hoàn toàn không hiểu ý của cô là gì, cho rằng bước tiếp theo cô sẽ nhào đến.

Ai biết được rằng, cô dùng âm thanh lạnh nhạt gọi đầy đủ tên của anh: "Yến Mộ Thanh, thứ nhất, em không thích người ngoài đụng vào quần áo của em, thứ hai, em tự mình giặt quần áo, thứ ba, nếu em đã gả cho người nhà họ Yến các anh, cũng không thể để mẹ theo đến giặt quần áo cho em chứ? Thứ tư, ở nhà họ Yến, đối với em, chỉ có anh mới không phải là người ngoài."

Dường như anh đã có chút hiểu: "Cho nên?"

"Vì thế sau này anh hãy giặt quần áo cho em đi. Tất cả từ bên ngoài đến bên trong. Đừng để người ngoài đụng vào những thứ ấy của em." CÔ nằm xuống, kéo chăn che lên đầu. Tại sao khóe mắt có chút nóng? Muốn khóc ư? Hứa Tự Nam, mày có tiền đồ chút được không?

Anh là ai cơ chứ? Bây giờ còn chưa nhìn ra vấn đề, anh không phải là Yến Mộ Thanh. Lúc này anh liền kéo chăn ra, kéo luôn cả Hứa Tự Nam ra ngoài. Lôi qua lôi lại mấy lần, rốt cuộc khí lực của cô cũng không địch lại được, chăn bị kéo xuống, để lộ đôi mắt hồng hồng của cô. Vì chính cô còn bị cái âm thanh ỏn à ỏn ẻn củamình dọa sợ cơ mà...