30. 

Ta trước mặt văn võ bá quan đ.â.m xuyên huyệt mệnh của Lục Dương Vân, trước đó mọi người còn cho rằng ta là một Hoàng hậu nhân từ, giờ lại thấy ta tàn nhẫn. 

Hoàng đế nhíu mày: "Hoàng hậu quá tàn nhẫn rồi, nàng ta vốn đâu có sống được nữa." 

Ta đứng dậy, nhẹ giọng giải thích: "Bệ hạ muốn g.i.ế.c nàng ta, thần thiếp chỉ là thuận theo ý bệ hạ mà bổ thêm một nhát thôi." 

Hoàng đế không nói thêm gì nữa, quay người trở về thư phòng.

Lễ phong hậu tiến hành được một nửa thì đổ máu, tất nhiên không thể tiếp tục được nữa. 

Tiểu hoàng tử ba tuổi khóc lớn, được nhũ mẫu ẵm đến, ta ôm lấy đứa trẻ, hôn lên má nó, nhìn bóng lưng hoàng đế rời đi. 

Sự xuất hiện của Lục Dương Vân, khiến hoàng đế sinh lòng nghi ngờ ta. 

Hắn âm thầm tìm một danh y từ Tây Nhung nghiên cứu phương thuốc Tây Nhung của ta, vị danh y đó nói, nếu không có m.á.u của ta làm dược dẫn vẫn có thể chữa khỏi bệnh của hắn. 

"Nói như vậy, Hoàng hậu ngay từ đầu đã lừa trẫm." 

Hắn triệu ta vào thư phòng, một mình thẩm vấn ta. 

"Ngươi khiến trẫm tin tưởng, thực chất trẫm không cần m.á.u của ngươi làm dược dẫn, nhưng trẫm vì chuyện đó mà đã tha thứ cho ngươi rất nhiều chuyện." 

"Suy nghĩ kỹ lại, vở kịch giả ch năm đó, rõ ràng ngươi đang nhắm vào Dương Vân." 

"Nếu chỉ muốn vạch trần Dương Vân giả ch, đâu cần dùng đến quan tài đá, ngươi đã muốn g.i.ế.c ch trưởng tỷ của ngươi từ lâu rồi! Ngay cả trẫm cũng là quân cờ của ngươi, ngươi quá to gan!" 

Hắn càng nghĩ càng tức giận: "Lục Thư Ngọc, ngươi mới là kẻ dối gạt Hoàng đế!" 

Ta tuy quỳ trước mặt hắn, nhưng vẫn bình tĩnh như thường: "Hoàng thượng, người uống thuốc của thần thiếp bao nhiêu năm rồi?" 

Hoàng đế đáp: "Đúng năm năm." 

"Nếu thiếp là hoàng thượng, tuyệt đối sẽ không vội vàng quở trách một người đã chăm sóc sức khỏe cho mình suốt năm năm." 

Ta ngẩng đầu lên: "Bởi vì có thể người không biết được, trong năm năm đó thiếp có hạ độc vào thuốc hay không?!" 

Hoàng đế ý thức được điều gì đó, hắn đột ngột đứng dậy, đang định hạ lệnh xử trí vị hoàng hậu vô pháp vô thiên này, lại thấy sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch như tuyết, mắt hiện đầy tơ máu. 

"Ngươi... ngươi làm gì vậy!" 

Thân thể hắn nghiêng đi, ngã xuống long ỷ. 

Ta chậm rãi đứng dậy, mở cửa thư phòng, thái giám và thị vệ bên ngoài điện đều cung kính hành lễ với ta: "Hoàng hậu nương nương."

"Hoàng thượng bệnh rồi." 

Ta chỉnh lại trâm phượng trên đầu: "Sợ là không ổn rồi, mau đi mời thái y đến." 

Thái giám và thị vệ nhìn nhau, lập tức thần sắc nghiêm trọng đi làm việc.