Editor: lamnguyetminh

Beta: quynhle2207

Trong năm năm sau đó, Tảo Tảo đã nhớ về buổi tối ấy vô số lần, cô chỉ nhớ tối hôm đó gió rất lạnh, chỉ nhớ rõ cô đã xé bức tranh câu đối đó thành hai nửa ở trước mặt anh, chữ Tảo và chữ Dã trên câu đối xuân bị chia ra hai bên, chỉ nhớ rõ nỗi đau đớn mãnh liệt trong đôi mắt đen kia đã bao phủ lấy cô.

Tối hôm ấy có cái ôm điên cuồng nhất, đêm hôm ấy có nước mắt đau xót nhất, cuối cùng, tất cả đều biến mất trong nụ hôn tuyệt vọng nhất.

Vào buổi tối đầu thu ấy, cô còn trẻ tuổi, dễ dàng cắt đứt với anh.

Khi tốt nghiệp đại học, lúc cô sắp xếp lại tài liệu, tình cờ mở ra tập thơ cô mua lúc trước, sau đó cô nhìn thấy những áng thơ hay nhất của Mộ Dung:

Trong lúc tuổi trẻ, nếu như anh yêu một người

Xin anh nhất định phải đối xử dịu dàng với cô ấy

Bất kể thời gian yêu nhau của hai người dài ngắn bao nhiêu

Nếu như hai người có thể vẫn mãi đối xử với nhau dịu dàng

Như vậy tất cả thời khắc đều đưa đến một sự hoàn mỹ, mỹ lệ

Nếu như bắt buộc phải chia xa, cũng phải vui vẻ nói một tiếng hẹn gặp lại

Cũng phải lưu giữ lời cảm ơn ở trong lòng

Cảm ơn anh ấy đã cho mình một phần kỉ niệm

Sau khi trưởng thành bạn mới biết

Trong khoảnh khắc đột nhiên nhớ lại

Thanh xuân không có oán hận mới có thể không có chút tiếc nuối

Giống như màn đêm tĩnh lặng trên đỉnh đồi…’

Trong chớp mắt, tất cả ngọt ngào và chua sót, tất cả những cái ôm và những trận cãi vã khiến cho cô lệ rơi đầy mặt. Nam sinh khiến cô vừa hận vừa yêu kia, đoạn tình cảm khiến cô học được cách rơi lệ đó, đã kết thúc. Cuối cùng cô và anh cũng không thể sống bình yên bên nhau.

Khi đó, Tiểu Dã đã đi hai năm rồi, trong hai năm này, nghe nói anh trở về nhà, nghe nói anh đã tìm một người bạn gái, nghe nói, anh đối xử với cô ấy rất tốt.

Còn cô, trong hai năm này gặp phải những sự đả kích liên tiếp, giống như tất cả thất bại đều cùng hẹn nhau kéo tới. Từ đau khổ đến suy tư, từ giãy giụa đến bình tĩnh, rốt cuộc cô cũng bước qua những năm tháng kinh hoàng đó.

————- đây là đường phân cách nói về sự kết thúc ——————-

Tảo Tảo cực kỳ chật vật trở lại phòng ngủ, rốt cuộc cũng bò lên giường của mình trước khi sức cùng lực kiệt, trên bàn gỗ cạnh giường đặt ba lô và túi đồ mà buổi tối đi siêu thị mua về để chuẩn bị ngày mai xuất hành. Hai túi ny lon to nằm yên lặng ở trên bàn, nhìn rất là chói mắt.

Không biết Tảo Tảo lấy hơi sức ở đâu ra, ngồi bật dậy, xách túi ny lon lên, đem bỏ vào thùng rác trên hành lang.

Nghiêm Bình lo lắng nhìn cô, Tảo Tảo nhếch môi, lảo đảo nhảy lên giường của Lâm Tâm, nói: "Không có việc gì, mình khôi phục cuộc sống độc thân rồi, Lâm Tâm, mình đến làm bạn với cậu đây."

Vì sao khóe mắt chua xót như vậy, vì sao khóe miệng nếm được vị chua xót chứ! Tảo Tảo chớp mắt mấy cái, xóa tan dòng lệ nóng đang chực rơi, xoay người một cái, ôm lấy Lâm Tâm yếu đuối, tựa đầu lên vai Lâm Tâm, nói: "Lâm Tâm, ngày mai chúng ta cùng đi Hàng Châu chơi thôi."

Từ Hàng Châu trở về, kế hoạch đánh người đã nhanh chóng được sắp đặt xong xuôi. Buổi tối hôm đó rất tối tăm, bầu trời không trăng cũng không sao, đây là lần thứ ba Tảo Tảo và Nghiêm Bình đi theo dõi Triệu Kiếm, còn A Y thì ở lại phòng ngủ làm liên lạc viên.

Tảo Tảo và Nghiêm Bình một đường cẩn thận theo sát Triệu Kiếm, nhìn anh ta và bạn gái ‘anh anh em em’, liên tục nói lời âu yếm, nghĩ đến Lâm Tâm tái nhợt tiều tụy trong phòng, ngay cả một chút cảm giác tội lỗi cuối cùng cũng tan biến.

Đi theo một đoạn đường, hai cô chán nản trao đổi ánh mắt với nhau, nhìn dáng vẻ triền miên của hai người này, tối nay Triệu Kiếm tuyệt đối sẽ không đơn độc rồi. Ngay lúc hai cô sắp bỏ cuộc thì bạn gái của Triệu Kiếm lại đi về phòng mình.

Chớp lấy thời cơ, Tảo Tảo lập tức lấy di động mượn của anh họ ra, gọi vào ký túc xá, Triệu Kiếm đến bên dưới ký túc xã nữ, lại lôi kéo bạn gái thân thiết. Lúc này A Y từ trên lầu xuống, cô chớp chớp mắt với hai người, chỉ một lát sau, một chiếc Santana màu đen lặng lẽ dừng ở một ngõ nhỏ nằm phía đông ký túc xá nữ.

Sau khi A Y lên xe chưa đến nửa phút, liền có ba nam sinh to cao đi từ trên xe xuống, Tảo Tảo và Nghiêm Bình đến gần, vừa nhìn liền sợ hết hồn. Trong tay ba người đều cầm ống thép, đường nét khuôn mặt thâm sâu, vừa nhìn đã biết là sinh viên Tân Cương, trong đó có một người đặc biệt cao lớn, vẻ mặt dữ tợn, mạnh mẽ.

Dù sao Nghiêm Bình vốn nhát gan, bàn tay nắm tay Tảo Tảo đã hơi run rẩy, Tảo Tảo quay đầu lại nhìn cô một cái, liền nắm thật chặt tay cô, nói: "Cậu trở về phòng ngủ chờ chúng mình trước đi."

Nghiêm Bình lắc lắc đầu không chịu lên lầu, tay cô ấy vẫn đang run rẩy, dáng vẻ này thì canh chừng thế nào đây, Tảo Tảo cứng rắn kéo cô lên xe thay cho A Y.

Cuối cùng Triệu Kiếm và bạn gái cũng thân thiết xong, anh ta thỏa ý, nhàn nhã đi đến cổng sau, sân trường trong ngày nghỉ nên yên tĩnh hơn bình thường. Con đường anh ta đi, một bên là lan can của sân bóng rổ, bên kia là tấm lưới của bóng chuyền, hai tên nam sinh ăn ý tiến lên chặn lại đường lui, còn nam sinh cao to nhất kia bước dài mấy bước vọt tới đầu đường, ngăn chặn đường ra của Triệu Kiếm.

Tảo Tảo và A Y núp trong lùm cây ở bên cạnh sân bóng, cách bọn họ rất gần, từ chỗ họ có thể thấy rất rõ Triệu Kiếm và ba nam sinh kia, nhưng ở bên ngoài cũng rất khó thấy được chỗ hai người đang trốn.

Triệu Kiếm nhìn ba nam sinh từng bước, từng bước ép sát, cũng không hoảng hốt, ngược lại còn kiêu ngạo cười nói: "Được đấy, dám tìm tao, biết tao là ai sao?"

Nam sinh cao lớn không thèm làm việc vô nghĩa, tay nâng ống thép, ống thép sáng loáng ở dưới ánh đèn đường lộ ra vẻ lạnh lẽo, kéo lê một đường vòng cung về phía Triệu Kiếm, Triệu Kiếm tránh sang trái, ống thép liền đập mạnh vào cánh tay phải của anh ta.

Triệu Kiếm rên lên một tiếng, trên mặt lướt qua vẻ kinh hãi, phản ứng của anh ta cũng nhạy bén. Trong nháy mắt thấy rõ tình thế, dùng tay trái không bị thương chống đỡ, nhẹ nhàng nhảy qua lan can của sân bóng rổ chạy về phía sân thể dục. Hai nam sinh chặn ở phía sau đã có chuẩn bị từ trước, cũng nhảy qua lan can đuổi theo sát nút, nhưng cuối cùng vẫn thua Triệu Kiếm mấy bước.

Mắt thấy Triệu Kiếm càng chạy càng xa, kéo giãn khoảng cách với hai nam sinh kia, Tảo Tảo chỉ cảm thấy nổ đùng một tiếng, toàn bộ nhiệt huyết vọt vào trong đầu. Cô lập tức đội mũ áo khoác lên đầu, lấy khẩu trang ra che kín mặt, đột nhiên đứng dậy, hung hăng xông ra ngoài, cúi đầu, va vào người Triệu Kiếm. Triệu Kiếm hơi sơ suất không đề phòng, bị cô đụng trúng bụng.

Bước chân anh ta chậm lại, hai nam sinh ở phía sau đã chạy đến, chặn từ hai bên, ngăn cản Triệu Kiếm. Tảo Tảo bị Triệu Kiếm đụng phải liền lùi về mấy bước, ngã nhào trên đất, đợi cô bò dậy, không biết hai nam sinh kia hành động thế nào, Triệu Kiếm đã bị bọn họ vây trái phải, từ phía sau một luồng sáng sắc bén đánh trúng phần lưng của Triệu Kiếm, nam sinh cao lớn ban nãy đã chạy đến.

Tảo Tảo lặng lẽ lui về góc khuất, bên ngoài đánh nhau hăng say, bốn người vây thành một đống, ống thép thỉnh thoảng rơi xuống thân thể Triệu Kiếm, nơi đó thỉnh thoảng có tiếng hô đau truyền ra. Mạch máu của Tảo Tảo sôi trào, huyết dịch toàn thân nhanh chóng lưu chuyển, cái gọi là ‘nhiệt huyết sôi trào’ cũng chỉ như vậy mà thôi.

Tảo Tảo kích động đến quên hết tất cả, A Y chợt đụng vào cánh tay cô, nói khẽ: "Có người tới."

Bên kia sông Lệ Oa mơ hồ truyền đến tiếng cười nói, A Y cao giọng nói vài câu tiếng Tân Cương, đống bóng mờ kia nhanh chóng tách ra, có ba bóng đen vội vàng chạy về phía này, một bóng đen ngã xuống đất.

Đột nhiên Tảo Tảo lại từ chỗ tối vọt ra, chạy vài bước đến bên cạnh Triệu Kiếm, đá một cước vào chỗ hiểm yếu của Triệu Kiếm, hung tợn nói: "Đây là anh nợ những cô gái kia, sau này đừng để tôi thấy anh đùa giỡn phụ nữ nữa."

Tối hôm đó, trong phòng 317, ba chiếc giường kêu cọt kẹt cả một đêm, ba nữ hiệp cũng một đêm không ngủ. Từ nhỏ ba cô gái này luôn là học sinh ngoan, tuân thủ quy củ, đột nhiên làm ra một chuyện mà trước đó chưa từng nghĩ đến, tâm tình của mọi người kích động không thôi, nhiệt huyết dâng trào. Đánh nhau mang tới cảm giác hưng phấn, thành công xua tan mây đen trong lòng Tảo Tảo suốt mấy ngày qua, từ sau đêm trước ngày Quốc Khánh ấy, lần đầu tiên cô đã thoát khỏi đôi mắt đen láy kia, nằm ở trên giường, cô thở dài một cái, vẫn đắm chìm trong sự vui sướng khi đá một cú cuối cùng kia.

Tuần kế tiếp, những thánh địa yêu đương trong trường đều không thấy Triệu Kiếm xuất hiện, ngay cả ở căn tin cũng không thấy anh ta xuất hiện. Ba nữ sinh lại bắt đầu lo sợ, bất an, chẳng lẽ xuống tay quá nặng rồi sao? Càng tệ hơn chính là, chỉ cần để ý một chút sẽ phát hiện ra trong trường học bắt đầu có loại áp suất thấp khác thường. Buổi tối bảo vệ đi tuần tra, bất kể là số lần hay số người đều nhiều hơn trước, từng nam sinh Tân Cương đều bị bảo vệ trường đi hỏi thăm một phen.

Bầu không khí bất an càng ngày càng đậm, không khí trong phòng 317 càng thêm kỳ lạ, hàng ngày ba người kia đều xúm lại nói nhỏ, ánh mắt chớp lóe, vẻ mặt lo lắng, vừa có người đến gần thì im miệng không nói.

Sau khi Hồng Nhan trở lại đã nhanh chóng moi ra chân tướng từ miệng A Y, cô lập tức mắng Nghiêm Bình một trận, đối với hai người Tảo Tảo và A Y, cô đã sớm chẳng trông mong gì nữa, nhưng cô không nghĩ tới là lần này đến cả Nghiêm Bình cẩn thận, kỹ càng cũng tham gia vào.

Hôm nay, Tảo Tảo đang ở trong lớp học tiếng anh, thầy Lý trợ giảng vội vã đi vào, sắc mặt nặng nề gọi cô ra ngoài. Tảo Tảo thậm chí còn chưa kịp thu dọn sách vở, đã bị thầy Lý dẫn đi trong ánh mắt nghi ngờ của bạn học trong lớp.

Vừa đi ra khỏi phòng học, Tảo Tảo liền nhìn thấy hai nhân viên mặc đồng phục bảo vệ của trường đang nghiêm mặt đứng trên dãy hành lang. Nhịp tim của cô chợt dừng lại, cuối cùng chuyện cô lo lắng nhất cũng xảy ra, ngàn phòng vạn phòng, nên đến vẫn là sẽ đến.