Trải qua tám tiếng đồng hồ trong phòng phẫu thuật, khi rời khỏi căn phòng nồng nặc mùi thuốc gây mê và khử trùng, Vưu Hạ mới phát hiện bầu trời đã nhá nhem tối.

Trước khi vào ca phẫu thuật, anh đã tháo đồng hồ đeo tay cất trong hộc tủ, bây giờ muốn xem giờ giấc cũng không thể xem được. Đi qua dãy bồn rửa tay vắng tanh, xung quanh không một bóng người, lạnh lẽo đến gai người. Nhưng Vưu Hạ vốn đã quen với cảnh tượng hiu quạnh trong bệnh viện rồi, anh chỉ rũ mắt, im lặng tỉ mỉ rửa tay, kéo dài khoảng hơn năm phút mới dừng lại.

Tính tổng cả ngày hôm nay, anh có khoảng ba ca phẫu thuật. Có hai ca tương đối đơn giản, cộng gộp chỉ mất năm tiếng. Riêng ca cuối cùng là một ca khó nhằn, bệnh tình nguy kịch, trong lúc phẫu thuật cũng có đôi lần rơi vào tình thế ‘ngàn cân treo sợi tóc’. Ơn trời là mọi thứ đều đã suôn sẻ trôi qua.

Đứng suốt một ngày dưới ánh đèn vàng nhạt trong phòng mổ khiến đôi mắt của Vưu Hạ bắt đầu mỏi và nhòe nhoẹt. Anh vốc nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo, sau đó xoay người đi về phía hành lang.

Trên đường đi, anh tình cờ chạm mặt một người. Khoảng thời gian làm việc tại bệnh viện Thuần Ái không thể xem là lâu, nhưng vừa đủ để anh nhìn thấu được bản chất của một số người.

Ngoại trừ Tề Cao Vân và Tất Thánh Ân là hai kẻ Vưu Hạ khinh bỉ đến mức liếc cũng không buồn liếc, thì hiện tại vừa mới xuất hiện thêm một gã giống như vậy.

Nếu như cả hai không đối mặt nhau, Vưu Hạ có lẽ đã nhắm mắt giả mù, đi lướt qua thật nhanh. Song, hiện tại người nọ đang đứng trước mặt anh, ánh mắt giảo hoạt, khóe môi nhếch lên, hơn nữa càng ngày càng tiến tới gần, hoàn toàn không có ý định để anh tránh né.

Philippe Nguyễn khoác áo blouse trên người, hai tay cắm sâu trong túi áo, thong thả dựa người bên lan can, cười chào hỏi: “Lâu rồi không gặp. Hóa ra làm việc ở cùng một nơi nhưng thật khó để gặp mặt cậu nhỉ?”

Vưu Hạ thờ ơ tặng cho gã một ánh nhìn, sau đó lạnh nhạt nói: “Có chuyện thì nói.”

“Cậu gấp gáp gì chứ? Chúng ta mới đứng đây chưa tới một phút đâu.”

Philippe Nguyễn bình tĩnh mỉm cười rồi thay đổi giọng điệu nhỏ nhẹ quan tâm: “Chuyện lần trước ở quán nước, tôi thật lòng không biết cậu dị ứng cà phê, nên đã ép buộc quá đáng. Hôm sau tôi nghe tin mới giật mình, áy náy muốn tìm cậu gặp xin lỗi nhưng không gặp được.”

Khi nghe đối phương nhắc đến ngày hôm ấy, dạ dày của Vưu Hạ thình lình quặn lên trong vô thức, dường như chưa thể quên đi nỗi khiếp sợ mà thức uống của con người đem lại. Ngoài mặt, anh vẫn không có cảm xúc gì khác biệt, hít thầm một hơi rồi bảo:

“Hóa ra loại mặt người dạ thú như anh cũng biết nói một tiếng xin lỗi, tôi sẽ ghi nhận chuyện hiếm hoi này.” Vưu Hạ cười lạnh, hàng mày hơi rướn lên “Vậy còn chuyện gì khác không? Nói nhanh một chút, tôi không rảnh giống anh đâu.”

Mặt người dạ thú.

Một lời ấy của Vưu Hạ chẳng khác nào mũi dao đâm mạnh vào lòng tự trọng của Philippe Nguyễn. Từ trước đến giờ, gã chỉ cho phép mọi người cái quyền tâng bốc gã lên tận trời mây chứ chưa từng để bất kỳ ai mở miệng hạ thấp bản thân mình.

Vậy mà Vưu Hạ lại dám mạnh miệng ngông cuồng như thế, nhất thời khiến cho cơn tức giận luôn âm ỉ trong lòng bỗng chốc bốc cháy.

Vưu Hạ, cậu là cái thá gì ở đây chứ? 

Tôi biết rõ gia thế của cậu, biết rõ sau lưng cậu có một bệ đỡ khổng lồ, nhưng rồi thì sao nào? Không lẽ cậu nghĩ tương lai sau này, chiếc ghế Viện trưởng sẽ hiển nhiên rơi vào tay cậu sao?

Ha, đồ ngạo mạn, tôi đã ở đây rồi, cậu nghĩ mình còn cơ hội đó à?

Không đâu! Không dễ dàng như vậy đâu! 

Ngày trước khi cả hai còn học tập chung với nhau ở Pháp, có thể tình cảm trong lòng Philippe Nguyễn dành cho Vưu Hạ là chân thành và nghiêm túc. Nhưng so với bản chất khốn nạn và những tham vọng của gã, tình cảm đó không là gì cả. Lâu dần, gã nhận ra Vưu Hạ hoàn toàn không xem trọng mình, cho nên gã bắt đầu thay đổi suy nghĩ, dứt khoát gạt đi tư tình để đối đầu với anh.

Lần này về nước, Philippe Nguyễn được Tần Chính hoan nghênh như một báu vật thứ hai của khoa ngoại tim mạch. Ngoài mặt gã cũng tôn trọng Tần Chính, nhưng sau lưng gã có tâm tư gì khác hay không thì không ai biết được.

Rõ ràng chuyện muốn theo đuổi Vưu Hạ chỉ là để che mắt mọi người xung quanh, còn mục đích thật sự khi quay về đây là gì, trong tương lai sẽ rõ.

Philippe Nguyễn kìm chế cơn giận, nhàn nhạt nhắc lại quá khứ: “Lần đó là tôi sai, nhưng cậu cũng chưa trách gì tôi thì đã có người muốn thay cậu dạy dỗ tôi rồi. Không biết là cậu có nghe nói tới chuyện đó chưa?”

Dạy dỗ?

Vưu Hạ thoáng nhíu mi, nhanh chóng hiểu ra vấn đề, mặt lạnh tanh đáp: “Thì sao? Anh nghĩ bản thân mình oan ức lắm à? Ngày hôm ấy anh không chỉ làm khó tôi mà còn làm khó người nhân viên đó nữa. Anh gây thù thì phải chuốc oán thôi.”

“Vậy sao?” Philippe Nguyễn cười khẩy, đôi mắt hơi nheo lại như đang suy đoán gì đó “Thế mà sau khi đánh tôi tả tơi thì cậu ta lại cảnh cáo tôi rằng, đừng bao giờ chạm vào giới hạn của cậu ta. Mà cậu có biết giới hạn của cậu ta là gì không?”

Giọng điệu của gã nghe qua đã thấy mùi không tốt lành. Anh không trả lời, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào đối phương.

Đôi môi mím lại, sau đó bật cười giễu cợt: “Là cậu đấy! Giới hạn của thằng ranh đó chính là cậu đấy! Tôi nghe mà cảm động muốn khóc đi được. Không ngờ bên ngoài cậu còn kết thân với lũ học sinh miệng còn hôi sữa như vậy. Hơn nữa chỉ biết giải quyết vấn đề bằng nắm đấm. Đúng là thất học!”

Ngoài hành lang vào giờ này không còn nhiều người qua lại, trừ hai người bọn họ. Gió từ nhiều lỗ thông bên dưới thổi mạnh lên tầng ba, rồi lại khẽ khàng lùa qua nơi mà họ đang đứng.

Tiếng cười khinh bỉ của Philippe Nguyễn như vang vọng khắp bốn phía, hồi sau thì chìm vào trong vách tường.

Một khoảng lặng im ùa đến.

Vưu Hạ bất động nhìn Philippe Nguyễn, chưa biểu lộ cảm xúc ra ngoài mặt. Nhưng các ngón tay giấu trong túi áo khoác đã sớm siết chặt vào nhau, đâm vào lòng bàn tay, trắng bệch.

Cả hai đấu mắt với nhau chẳng biết trong bao lâu, khi Vưu Hạ cất tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ấy, sắc mặt của Philippe Nguyễn đồng thời méo xệch đi.

“Anh không hiểu ý tốt của cậu ta sao? Vì anh mất dạy, nên mới cần người dạy dỗ đấy. Ai là kẻ thất học, chúng ta chưa nói chắc được đâu.”

Khóe miệng gã giật giật, lập tức muốn phản bác: “Cậu dám—“

“Philippe!”

Vưu Hạ bất ngờ bật lại, dằn mạnh từng chữ bằng thái độ cứng cỏi và lạnh nhạt: “Nếu lần trước là cậu ta cảnh cáo anh, vậy thì lần này đến lượt tôi phải cảnh cáo anh. Vểnh tai lên mà nghe cho kỹ. Tôi không cần biết anh cảm thấy oan ức đến mức nào, nhưng đó là người của tôi, tốt nhất anh đừng làm gì hồ đồ để tự chuốc phiền phức vào người.”

Sắc mặt của gã đến lúc này thì thật sự khó coi. Philippe Nguyễn cau chặt chân mày, bàn tay vừa rút ra khỏi túi áo, cứ nghĩ gã sắp giáng một cú đấm xuống mặt đối phương. Nhưng rồi gã chẳng làm gì cả. Có lẽ vì không thể ngờ Vưu Hạ sẽ thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ mật thiết giữa anh và người kia, cho nên gã đang sửng sốt.

Mãi tới khi Vưu Hạ lướt ngang qua người mình, Philippe Nguyễn mơ màng nghe thấy một giọng nói âm u đến sởn cả da gà. Luồng khí lạnh buốt như vọng từ dưới địa ngục, vờn quanh vành tai của gã, kèm theo lời cảnh cáo cuối cùng đấm mạnh vào màng nhĩ của gã.

“Đừng quên tôi là ai, là người thế nào. Philippe à, tự lượng sức mình một chút đi.”

Không thể như vậy được. 

Vưu Hạ, mày dám sỉ nhục tao?

Vưu Hạ! Mày! Dám!

Trong lòng đay nghiến như thể muốn đem Vưu Hạ xé thành trăm mảnh. Có điều, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra được. Gã biết Vưu Hạ là ai, biết rõ anh là người như thế nào, nhưng nỗi nhục này quá lớn, gã không cách nào bỏ qua cho đành.

Tinh thần Philippe Nguyễn thoáng chốc sụp đổ, gã trừng lớn mắt nhìn về phía đối diện, chết lặng tại chỗ.

Sau khi rời khỏi khu vực khám bệnh, Vưu Hạ thầm hít vào phổi làn khí mát mẻ của buổi tối. Ngoài này không còn mùi thuốc khử trùng, cũng không còn mùi thối phát ra từ Philippe Nguyễn, anh nhắm mắt lại, nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Lúc về tới ký túc xá, dưới ánh đèn mờ ảo của hành lang, Vưu Hạ thấp thoáng nhìn thấy một bóng người đang dựa lưng vào trước cửa phòng của mình. Bước chân bỗng nhiên thả chậm lại, anh hơi nghiêng đầu, vừa đi vừa thầm lặng quan sát đối phương.

Hình dáng cao cao gầy gầy rất quen mắt, khuôn mặt cúi thấp, trong tay cầm di động, hình như đang nhắn tin nên không để ý xung quanh.

Khoảng cách ngày càng được rút ngắn lại. Đồng thời, Vưu Hạ cũng bước đi chậm hơn, gần như muốn ở một khoảng cách nhất định, lẳng lặng nhìn ngắm người nọ. Qua hồi lâu, anh dừng bước, hai tay vẫn luôn giấu kín trong túi áo blouse, khẽ ho một tiếng.

Phía bên kia, Kỳ Họa Niên vừa nghe thấy động tĩnh liền ngoảnh đầu nhìn sang. Phát hiện trước mặt là Vưu Hạ, cậu dịu dàng cong môi nở nụ cười, sau đó cất tiếng nói trầm ổn:

“Cuối cùng cũng gặp được anh rồi.”

Nhớ lại lúc giọng nói thân thương của Kỳ Họa Niên truyền tới, vạn vật xung quanh như ngưng đọng lại bởi thời gian. Vưu Hạ khi ấy chỉ im lặng nhìn vào đôi mắt tràn ngập hạnh phúc của cậu, mơ màng chất vấn cảm xúc của bản thân.

Nếu như anh tính không nhầm thì hơn nửa tháng rồi anh không hề về căn hộ ở trung tâm. Đồng nghĩa với việc đã hơn nửa tháng trôi qua, hai người bọn họ cũng không nói chuyện với nhau một câu nào.

Từ sau vụ bất đồng quan điểm về một bộ phim liên quan đến ma cà rồng, căn bệnh cuồng công việc của Vưu Hạ dường như ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Anh làm việc không ngừng nghỉ, quanh đi quẩn lại chỉ ở trong bệnh viện, khiến cho một số đồng nghiệp còn phải phát hoảng và lo sợ anh sẽ bị lao lực.

Nhưng không ai hiểu rằng, mỗi khi tâm trạng tồi tệ, Vưu Hạ đều lấy công việc làm thú vui tiêu khiển, nhất thời khiến cho anh quên đi những suy tư vướng mắc trong lòng. Con người anh của nhiều năm qua là như vậy, vốn đã tập quen thành thói, khó mà sửa đổi được.

Trong khoảng thời gian chiến tranh lạnh, Vưu Hạ không hề màng đến Kỳ Họa Niên dù chỉ một tin nhắn đơn thuần nhất. Mặc dù mỗi ngày cậu đều nhắn tin hỏi thăm tình hình của anh, nhưng anh không trả lời một tin nào cả. Dần dà, số lượng tin nhắn của ngày tiếp theo có vẻ giảm đi một ít.

Chính vì vậy, Vưu Hạ đã ôm lấy một hy vọng, rằng nếu anh tiếp tục làm lơ cậu thì sẽ khiến cậu nhanh chóng từ bỏ.

Có điều, anh lại nhầm rồi.

Vốn dĩ Kỳ Họa Niên chưa từng nảy sinh cái ý nghĩ từ bỏ một cách dễ dàng như thế. Mặt khác, ngay cả bản thân anh cũng chưa thể quên được cậu. Mỗi khi công việc kết thúc rồi nhốt mình trong phòng ký túc xá, anh chẳng làm gì ngoài đọc sách, nhưng cuối cùng anh lại không thể tập trung vào việc mình đang làm được.

Vì anh nhớ cậu.

Trái tim nhức nhối, tâm trí mệt nhoài, chỉ vì cậu.

Cảm xúc này rõ ràng đến mức khiến cho anh phát hoảng.

Và rồi anh nhận ra một điều. Nếu không có công việc bao vây, anh sẽ lập tức thấy nhớ đối phương. Nhớ đến mức chỉ muốn cầm lấy áo khoác rồi chạy thẳng về căn hộ. Dù cho sống cùng nhau chưa được bao lâu, nhưng mỗi việc mà cậu làm đều vô thức hóa thành một ký ức nằm sâu trong lòng anh.

Hôm nay Kỳ Họa Niên lại thình lình chạy đến đây tìm gặp Vưu Hạ. Khác với ngày hôm trước, hôm nay mây trời trong trẻo, ánh trăng tròn vành vạnh, không có mưa rào lạnh lẽo, mọi thứ đều rất tuyệt vời.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh.

Cả hai đang đứng đối diện nhau, một người hồ hởi một người đăm chiêu, nhìn mãi mới có người chủ động lên tiếng.

“Vết bầm ở mắt là sao vậy?” Vưu Hạ nheo mắt nhìn nãy giờ, ngứa ngáy quá phải hỏi bằng được.

Kỳ Họa Niên nghe đối phương hỏi đến, sắc mặt lập tức tươi tỉnh hớn hở, lộ ra một chiếc đuôi lươn lẹo ở phía sau. Nhưng ngay sau đó, cậu thình lình thay đổi biểu cảm thành bộ dạng đáng thương và tủi thân.

“Cái này… Em bị bóng đập vào mắt.” Cậu hơi cúi đầu, nhè nhẹ xoa tay lên bầu mắt, thở dài than thở “Lúc đó đau điếng người.”

Vưu Hạ chau mày, nghiêm giọng hỏi: “Bao lâu rồi?”

Kỳ Họa Niên ngước mắt lên, tỏ ra ngây thơ đáp: “Hở… Ừm, hai tuần rồi.”

“Hai tuần?” Anh sửng sốt, cảm thấy khó tin vô cùng, bèn gạn hỏi lại “Vết bầm này hai tuần rồi?”

Theo như quan sát của mình, anh cảm thấy sắc độ của nó rất ghê người, giống như vừa mới bị vào sáng nay vậy. Thế mà kéo dài hai tuần rồi vẫn chưa tan máu bầm?

Kỳ Họa Niên liếm liếm viền môi, tỉnh bơ đáp: “Không có. Là anh bơ em hai tuần rồi!”

“…” Gì cơ?

Vì câu trả lời đậm chất ‘râu ông này cắm cằm bà nọ’ khiến cho Vưu Hạ nhất thời ngẩn ra. Anh nhìn đối phương không chớp mắt, rất lâu sau mới miễn cưỡng nhắm mắt lại, kìm nén các loại hành vi bạo lực.

Kỳ Họa Niên mím môi nén cười, thầm lặng quan sát sắc thái trên mặt của anh đang biến hóa khôn lường.

Được rồi, anh muốn đánh em lắm chứ gì?

Vậy đánh đi, đánh mạnh vào rồi hết giận nhé?

Nhé? Nhéeee?

“Họa Niên!” Bỗng, Vưu Hạ mở mắt, quát khẽ một tiếng.

Kỳ Họa Niên giật bắn mình, liếc mắt nhìn qua, trái tim căng ra như dây đàn.

“Cậu thích đùa giỡn với tôi lắm đúng không?”

Có đứa nhỏ nào đó vô tội lắc lắc đầu.

Anh nhìn dáng vẻ ngoan hiền của cậu, khóe môi giật nhẹ, vừa giận vừa không đành lòng. Im lặng một lúc, anh cau mày lạnh nhạt hỏi: “Hôm nay lại đến đưa quần áo à?”

“Không có.” Đôi mắt chớp chớp.

“Vậy thì đến đây làm gì?” Hàng mày chau tợn hơn.

“Em nhớ anh.” Cái miệng nhỏ thấp thoáng cười lên.

“…” Tường thành rắn chắc trong lòng hình như vừa sụp đổ.

Kỳ Họa Niên nói xong, không thèm đợi thêm một khắc nào trôi qua lãng phí, cậu hơi nhíu nhíu mi, bàn tay che đi hốc mắt “bị bầm”, khe khẽ kêu lên:

“Ui, đau quá đi… Sao nó vẫn đau ghê vậy đó…Hic.”

Vưu Hạ ôm hai tay trước ngực, tuy trái tim đã bị suy suyễn nhưng gương mặt vẫn nghiêm túc lạnh tanh như bình thường. Anh trầm mặc liếc cậu một cái rồi quay lưng, thấp giọng ra lệnh:

“Ngậm miệng lại rồi qua đây.”

Kỳ Họa Niên ngồi xuống ghế sa-lon, ngoan ngoãn không phiền nháo, đưa mắt ngắm nghía bóng lưng mảnh khảnh của anh được giấu sau lớp áo blouse.

Hình như từ sau khi bị Gia Thanh nhồi nhét vào đầu mấy thứ 18+, bây giờ mỗi lần nhìn Vưu Hạ, cậu sẽ lập tức nuốt khan mấy ngụm, cơ thể thì ngứa ngáy khó chịu, tay chân cũng muốn “hoạt động” một chút.

Làm sao đây?

Tấm lưng mảnh khảnh gợi cảm đó lại xuất hiện trong đầu mình rồi.

Khi anh khoác áo blouse, nét mặt lạnh lùng kiêu ngạo, không hiểu sao lại khiến mình thích đến phát cuồng lên được.

Cứ muốn nhìn mãi thôi.

Sau đó, trong đầu cậu bỗng nảy ra một suy nghĩ cực kỳ đen tối: Rốt cuộc… đằng sau lớp áo ấy sẽ là một thứ tuyệt mỹ gì đây? 

Kỳ Họa Niên bên này mơ màng tưởng tượng ra một vài cảnh xuân sắc, Vưu Hạ bên kia đã chuẩn bị xong một số thứ cần thiết, thình lình quay lưng lại. Thứ anh nhìn thấy đầu tiên là ánh mắt ngẩn ngơ của cậu, không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa?

Vưu Hạ chậm rãi đi tới gần, đặt lọ thuốc gì đó xuống bàn, “cạch” một tiếng lạnh lẽo.

“…” Kỳ Họa Niên sực tỉnh, vội vàng thu lại ánh mắt tà ma của mình, liếc nhìn lọ thuốc trên bàn rồi hỏi: “Thuốc gì vậy anh?”

“Thuốc cho cậu chứ gì.”

“…” Bị bầm cũng có thuốc bôi sao? Nhưng nếu bôi thuốc vào sẽ trôi lớp make-up suốt nửa tiếng của mình mất?

Vưu Hạ đứng sát ngay trước mặt đối phương, một tay cầm lọ thuốc, một tay cầm tăm bông, đổ ra một ít chất lỏng màu hồng nhạt. Kỳ Họa Niên đăm đăm dõi theo động tác tay của anh, đợi khi tăm bông sắp chạm vào bầu mắt của mình, cậu đột nhiên giữ lấy cổ tay đối phương.

“?” Vưu Hạ rũ mắt chau mày, hé miệng được mỗi một chữ “Cậu—“

Đúng lúc đó, Kỳ Họa Niên ngước mắt nhìn lên, lén lút nhếch khóe miệng mỉm cười rồi thuận đà kéo Vưu Hạ ngồi trên đùi của mình. Sức nặng của một người đè trên hai đùi khiến cậu thoáng nhăn mày, nhưng không lâu sau liền thích nghi được.

Mà Vưu Hạ ngồi ở đằng trước thì đã sớm hóa thành bức tượng mất rồi.

Lọ thuốc cùng tăm bông trong tay rơi xuống đất, toàn thân Vưu Hạ trở nên bất động, rõ ràng là bị hành động vừa rồi đóng băng cứng ngắc. Bên tai ù ù cạc cạc, đầu óc bắt đầu mờ mịt, không còn phân định được đâu là cơ thể của mình, đâu là cơ thể của đối phương.

Bầu không khí xung quanh cũng chợt rơi vào tĩnh lặng.

Không còn một giọng nói nào cất lên nữa. Chỉ còn hơi thở dồn dập hỗn loạn của cả hai người, quấn chặt vào nhau.

“Anh ơi…” Sau khi làm càn, Kỳ Họa Niên nhắm hờ mắt, nhỏ giọng nỉ non.

Vưu Hạ nghe thấy thanh âm vờn quanh vành tai, nhưng không biết phải đáp lại câu gì. Anh nhẹ nghiêng mặt sang, mơ mơ màng màng. Nếu lúc này đối diện hai người là một tấm gương cỡ lớn, anh chắc chắn sẽ không thể chấp nhận nổi bộ dạng bối rối hoảng loạn của chính mình.

“Buông…” Lời vừa cất lên đã tức thì im bặt.

Vưu Hạ cảm nhận được có một luồng hơi ấm lởn vởn quanh đây.

Phía sau lưng chầm chậm truyền tới một cái ôm hết sức nâng niu cưng chiều, tiếp đến là một chiếc cằm gác trên bả vai của anh.

Vưu Hạ ngây ngẩn rất lâu, ánh mắt bàng hoàng rũ nhìn đôi tay đang vòng qua ôm lấy eo của mình. Vòng tay vững vàng và dịu dàng, cứ thế mà bao bọc lấy thân người mảnh khảnh lạnh lẽo của anh.

Kỳ Họa Niên cúi đầu, tham luyến hít lấy mùi hương ngòn ngọt trên vai áo đối phương, trầm khan nói: “Em ôm một chút thôi, được không?”

“…”

“Một chút thôi. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, em thật sự nhớ anh phát điên mất rồi.”

Tưởng Thiên Điểu từng mạnh miệng nói với Tề Cao Vân một câu: Vưu Hạ không hề có một điểm yếu nào!

Điều này sẽ đúng nếu như là trước khi Kỳ Họa Niên xuất hiện.

Còn hiện tại, ngay lúc này, Kỳ Họa Niên đang ở rất gần bên cạnh anh, dùng loại tình cảm cố chấp nhưng đầy tinh tế của cậu mà khiến anh trở nên xiêu lòng. Đôi khi cậu chẳng cần làm gì quá mức khoa trương, chỉ cần ngồi gần thế này, ôm như thế kia, khẽ khàng gọi một tiếng “anh ơi”, tất cả đều sẽ xuôi theo ý muốn của cậu.

Vưu Hạ đương nhiên nhận thức được bản thân đang dung túng cho Kỳ Họa Niên đến mức độ hoang đường nào. Có điều, anh hiểu rõ lại không thể phản kháng được. Anh từng chất vấn mình vô số lần, và qua vô số lần tự hỏi, cuối cùng vẫn không có một đáp án cụ thể và chính xác.

Có lẽ… đơn giản là vì Kỳ Họa Niên mà thôi.

Vì đối phương là Kỳ Họa Niên, cho nên thứ gọi là quy tắc đã không còn tồn tại nữa rồi.

Mi mắt thoáng run rẩy. Tâm trí Vưu Hạ vẫn còn mờ mịt trống rỗng, anh nghĩ mình nên im lặng thêm một lúc nữa, đồng thời cho Kỳ Họa Niên thêm một ít thời gian ngắn ngủi. Không ngờ sau đó, anh lại nghe thấy giọng nói của cậu trầm ổn cất lên bên tai mình.

“Hôm ấy, sau khi anh đột nhiên tức giận rồi bỏ đi, em vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện nữa. Em suy nghĩ nhiều ngày lắm rồi, có phải lời nói của em vô tình xúc phạm đến điều gì cấm kỵ trong lòng anh không? Thế nên anh mới tức giận và không muốn nhìn thấy em nữa?”

Suốt thời gian cả hai không gặp nhau, Kỳ Họa Niên rất nghiêm túc suy nghĩ về lý do mà Vưu Hạ tức giận. Cậu cảm thấy mọi lời nhận xét của mình không có gì quá đáng, đơn thuần là về một truyền thuyết thôi mà, có gì lại khiến anh giận đến mức bỏ đi không quay về chứ?

Nhưng rồi sau nhiều ngày ngẫm nghĩ cẩn trọng, Kỳ Họa Niên bắt đầu có suy nghĩ khác về thái độ của Vưu Hạ. Tuy tính tình của anh khó chịu và khó chiều, song anh không phải là kiểu người vô duyên vô cớ thích nổi giận như vậy. Cho nên cậu nhẫn nhịn đến ngày hôm nay, quyết tìm gặp anh để làm sáng tỏ mọi chuyện.

Vưu Hạ hé mắt, ngoảnh lại bình tĩnh nhìn cậu, hỏi: “Cậu cảm thấy mình đã xúc phạm điều gì đó trong lòng tôi ư?”

Kỳ Họa Niên cũng ngước lên nhìn anh, thành thật gật đầu. Đôi tay như sốt ruột lại siết chặt thêm một chút.

“Anh không phải là người tức giận vô cớ, nên em nghĩ hẳn là em đã lỡ lời quá đáng rồi. Có điều, em chưa rõ lắm mình nói sai ở đâu? Nếu như là hai quan điểm khác nhau, chúng ta chỉ cần tôn trọng quan điểm của đối phương là được. Em không có suy nghĩ chán ghét hay ghê tởm một loài sinh vật nào cả, em cũng hiểu được những gì anh nói lúc đó.”

Dừng một đoạn, cậu cong môi cười lên, chân thành nói ra suy nghĩ: “Anh phải biết rằng, em chưa từng có ý nghĩ sẽ cãi vã hơn thua với anh đâu. Chúng ta đều trưởng thành cả rồi, người nào nói đúng, người kia nên chấp nhận và nghe theo. Còn về quan điểm quá khác nhau, em sẽ tự nguyện nhún nhường một bước, chẳng mất mát gì hết. Được không?”

Vưu Hạ rũ mắt, lạnh nhạt đáp: “Người ngoài nghe được còn tưởng tôi ép buộc cậu nữa đấy.”

“Có sao?” Kỳ Họa Niên nheo mắt lại nghĩ ngợi rồi mỉm cười bảo “Anh à, em không quan tâm người ngoài nghĩ cái gì đâu. Quan trọng là anh không phải tức giận hay buồn phiền vì những lời em nói nữa. Em muốn anh vui vẻ cơ mà, nên có thể làm gì cho anh vui em cũng làm hết.”

Đôi mắt đỏ như sắt nung chậm rãi ngước nhìn, lộ ra dưới đáy mắt một tia xúc động. Trải qua hơn hai mươi năm rồi, vậy mà cũng có một ngày anh lại bị lời nói của người khác làm cho xiêu lòng.

Ngẫm lại chuyện của ngày hôm ấy, Kỳ Họa Niên quả thực không đáng trách. Cậu chỉ đơn thuần nói ra suy nghĩ đánh giá của mình về truyền thuyết ma cà rồng. Ừ, với cậu đó chỉ là một truyền thuyết rất phi thực, nhưng vì người ngồi bên cạnh cậu lại chính là một ma cà rồng thuần chủng đang tồn tại bằng xương bằng thịt, nên anh mới nhất thời tức giận.

Anh cảm thấy chán ghét thân phận thật sự của mình. Sau đó lại bất giác nảy sinh nỗi sợ nếu như Kỳ Họa Niên biết được mọi chuyện sẽ lập tức rời bỏ mình ngay.

Nếu muốn giữ một đứa nhỏ ngoan ngoãn thế này bên cạnh, có lẽ anh cần phải kín đáo hơn một chút nữa. Dẫu biết rằng không bí mật nào có thể che giấu mãi mãi, nhưng được đến đâu hay đến đó vậy.

Khi nghĩ tới đây, Vưu Hạ cười giễu trong lòng.

Sao anh phải dựa dẫm vào Kỳ Họa Niên chứ? Sao anh phải lo sợ Kỳ Họa Niên sẽ rời bỏ mình sau khi biết sự thật? Sao anh phải… khổ sở đến thế?

Tâm lý nhập nhằng khiến cho Vưu Hạ khó chịu phát điên. Nhưng rồi khi ở bên cạnh thằng chó con này, cảm xúc hỗn loạn trong lòng lập tức được cân bằng trở lại.

“Em có món này muốn tặng anh nè.” 

Dường như Vưu Hạ đã quên mất việc mình vẫn còn đang ngồi trên đùi của Kỳ Họa Niên, một tư thế phải gọi là cực kỳ ái muội. Song, anh không cảm thấy có gì khó chịu, hờ hững ngoảnh đầu nhìn một cái.

“Lại là trò gì đấy?”

Không biết Kỳ Họa Niên đã lấy món quà ra từ khi nào, bây giờ trong tay cậu đang có một chiếc vòng với kiểu dáng đơn giản. Chiếc vòng được đan thành nhiều lớp bằng chỉ màu đỏ, bên trên còn gắn thêm một mặt trời bằng kim loại.

Kỳ Họa Niên nâng cổ tay trái của Vưu Hạ lên, cẩn thận đeo vòng cho anh, vừa đeo vừa giải thích: “Mấy hôm ở nhà rảnh rỗi, em ngồi đan cái này đó. Màu sắc chủ đạo là màu đỏ, biểu thị cho sự may mắn và màu mắt của anh. Hơn nữa, nó còn là màu đặc trưng của mùa Hạ.”

Nói đoạn, cậu chỉ tay vào hình mặt trời treo lủng lẳng trên vòng, cười tâm đắc: “Còn đây là đại diện cho anh, mặt trời của em.”

“…” Vưu Hạ xoay nhẹ cổ tay, lặng người ngắm nghía vòng tay. 

Trước đây anh đã từng được tặng rất nhiều món quà, nhưng có lẽ đây là món quà đơn sơ nhất trong số đó. Không phải anh có suy nghĩ chê bai món quà của Kỳ Họa Niên rẻ tiền, vì vốn dĩ vấn đề không nằm ở tiền bạc. 

Chiếc vòng tay này là công sức của cậu, sao có thể đem so sánh với tiền bạc?

Một chiếc vòng tay tự làm không quá tốn kém, nhưng bên trong chứa đựng không ít tâm ý của đối phương, làm trái tim anh ấm áp hẳn lên. 

Từ đầu tới giờ, Vưu Hạ chưa mỉm cười một lần nào. Bây giờ, anh nghiêng đầu nhìn Kỳ Họa Niên, khóe môi không kìm được thoáng cong lên. 

“Cảm ơn cậu.”

Kỳ Họa Niên nhìn thấy nụ cười của anh, nút thắt trong lòng lập tức được gỡ bỏ. Cậu cầm lấy cổ tay đối phương, cúi đầu hôn đến khẽ khàng. 

“Chỉ cần anh mỉm cười thế này thôi em đã vui biết nhường nào rồi. Đừng tháo nó ra nhé?”

Vưu Hạ nhẹ đánh mắt nhìn sang chiếc vòng một lần nữa, nghĩ ngợi chút xíu rồi gật đầu, hứa: “Ừ, không tháo.” 

Hết chương 90.