Sáng hôm sau, Nguyễn Tầm Tầm xoa huyệt thái dương tỉnh lại.

Tối hôm qua, toàn bộ Mi Ổ được một cơn mưa rào đột nhiên xuất hiện cọ rửa, không khí lạnh lẽo đột nhiên giáng lâm, nhiệt độ dưới 0 độ, mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi vào, cô chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh, cả người không nhịn được run lên.

Cúi đầu liếc nhìn thời gian, bảy giờ đúng.

Bên cạnh là tiếng sột soạt rời giường, kèm theo đó là tiếng nói lảm nhảm của Đại Bao.

“Mẹ kiếp, ông đây từng vượt qua súng ống, đã từng đứng top, từng vượt qua sông lớn, từng bị tổn thương….. cũng không chết nhưng lại bị đóng băng thành chó ở đây.”

Từ Thịnh mặc áo khoác dày, thản nhiên ngồi trên ghế sô pha, uống cà phê đen, lắc chân, nói: “Vì vậy nên con ngươi không có việc gì thì nên đọc báo, xem tin tức nhiều một chút.”

……..

Nguyễn Tầm Tầm làm xong năm mươi cái ép chân, chuẩn bị cởi quần áo đi tắm, mới vừa cởi ra hai cái nút trước ngực thì có người gõ gõ cửa.

Cô nhàn nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

Ngoài cửa vang lên một giọng nói trầm thấp: “Mở cửa.”

Cô nghĩ đến điều gì đó, nhếch nhếch khóe miệng, cài lại một cái nút, để lộ ra một đường cong như có như không, sau đó tùy tiện buộc tóc lại rồi mới ra mở cửa.

Cô dựa vào khung cửa, khoanh hai tay, khe ngực tựa như càng ngày càng sâu, ánh mắt hình như có hơi khiêu khích nhìn người ngoài cửa, giọng điệu uể oải: “Chuyện gì.”

Làm đàn ông mà ánh mắt không bị hấp dẫn thì đó là chuyện không thể nào.

Chỉ có điều, Chu Thời Diệc rất nhanh đã dùng tiếng ho khan che đậy, quay đầu đi: “Tụi anh đi tìm Tiểu Bạch ăn sáng, em có đi không?”

“Không đi, tôi ngủ thêm một lúc nữa.”

Chu Thời Diệc nhìn cô chằm chằm: “Cài áo lại.”

Cô cười nhạt, nhún vai, ánh mắt giống như muốn nói, anh quản tôi à?

Bên cạnh truyền đến tiếng mở cửa, Đại Bao đi ra.

Chu Thời Diệc lặng lẽ di chuyển che trước mặt cô, Đại Bao không rõ nội tình, nhiệt tình đi tới muốn chào hỏi: “Hai người các cậu mới sáng sớm đứng ở cửa nói chuyện gì vậy?”

Nói xong thì muốn thăm dò, nghiêng người nhìn Nguyễn Tầm Tầm phía sau anh.

Chu Thời Diệc cao hơn anh ta nửa cái đầu, đè cái đầu đang rục rịch của anh ta lại, nói: “Tiểu Bạch đã ở dưới lầu rồi, cậu mau đi đi.”

Đại Bao sững sờ: “Không phải nói là tới nhà Tiểu Bạch tìm nó sao?”

Giọng nói không kiên nhẫn: “Nó đã tới đây rồi, cậu xuống trước đi.”

Đại Bao “À” lên một tiếng: “Từ từ, tớ chào hỏi em gái tớ trước đã.”

“Tớ nói không cần chào hỏi nữa.”

Đại Bao nhìn thấy tư thế của anh thì không dám hỏi nhiều, vẻ mặt không hiểu ra sao đi xuống lầu.

Đi xuống dưới lầu, cảnh tượng dưới lầu càng làm cho anh ta không hiểu ra sao, nào có bóng dáng Tiểu Bạch, đại sảnh trống không, Từ Thịnh đứng bên quầy, vẻ mặt như muốn xé Đinh Vân Sam ra.

Đại Bao đi tới: “Làm sao vậy?”

Đinh Vân Sam không lên tiếng.

Đại Bao nhìn về phía Từ Thịnh: “Làm sao vậy?”

“Cô ta có bệnh.” Giọng nói Từ Thịnh tràn đầy tức giận: “Lừa gạt chúng ta đến nghiện rồi, cái túi rách ngọc khê này mà lấy của tớ 150.”

Đinh Vân Sam hừ lạnh một tiếng: “Anh đã bao giờ nghe tới giá khởi điểm chưa?”

“……”

Chu Thời Diệc cho hai tay vào túi đứng ở cửa.

Nguyễn Tầm Tầm buồn cười nhìn anh: “Có muốn vào ngồi một chút không?”

Một lúc lâu sau mà anh vẫn không nói chuyện.

Nguyễn Tầm Tầm cười lạnh một tiếng, đóng cửa.

Chu Thời Diệc lấy tay giữ cửa, hít một hơi thật sâu, nói: “Quậy xong chưa?”

Cô nghiêm nghị, nghiêng đầu đi: “Tôi không quậy.”

“Vậy em giận anh à?”

“Ai giận anh?”

Chu Thời Diệc thở dài: “Thật sự không đi ra ngoài với tụi anh à?”

“Không đi, mệt.”

Anh bỗng nhiên cười cười: “Tối hôm qua làm gì mà lại mệt như vậy?”

Nguyễn Tầm Tầm: “Băm nhỏ anh trong mơ cả một đêm, hơi mệt.”

……..

Đám người Chu Thời Diệc đi tìm Tiểu Bạch, sau khi Nguyễn Tầm Tầm ngủ dậy thì tắm rửa sạch sẽ, tinh thần thoải mái xuống lầu.

Đinh Vân Sam ngồi ở sau quầy đan khăn choàng cổ.

Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy mới mẻ, đi tới: “Cái này làm như thế nào?”

Đinh Vân Sam ngẩng đầu, vừa thấy là cô thì đặt len trong tay xuống, quay người lấy cái bánh ga-tô cho cô, hỏi: “Có muốn ăn bánh ga-tô không?”

Nguyễn Tầm Tầm nhận lấy: “Sinh nhật cô à?”

Đinh Vân Sam lắc đầu một cái: “Không phải, là một người bạn của anh trai tôi cầm một ổ bánh ga-tô qua đây nhưng không ai ăn, tôi thấy cô chưa ăn sáng nên để lại cho cô một ít.”

“Cảm ơn.”

Mặc dù Đinh Vân Sam lạnh lùng, tức giận đối với đám Đại Bao nhưng đối với Nguyễn Tầm Tầm vẫn rất khách khí, hai người rất hòa thuận, có thể nói chuyện được.

Nguyễn Tầm Tầm vừa ăn bánh ga-tô vừa nhìn cô ấy đan khăn.

Nhìn rất nghiêm túc.

Đinh Vân Sam nhìn cô vẫy tay một cái: “Muốn thử một chút không?”

Nguyễn Tầm Tầm gật đầu.

Đinh Vân Sam kéo vách ngăn ra: “Vào đi, tôi dạy cho cô.”

“Được.”

“Trước tiên tôi sẽ dạy cô cách bắt đầu, hai bên và một bên, tôi dạy cô đan một bên trước….. đúng, bên này xiên qua, móc lại, xoay một cái…. Đúng…. Cứ từ từ.”

Một người học đến hăng say, một người dạy cũng hăng say.

Trong thị trấn này không nhiều người cho lắm, người trẻ tuổi lại ít, đa số đều lên tỉnh làm công, trẻ tuổi như Đinh Vân Sam mở khách sạn là số ít, chỉ có lúc nghỉ đông và nghỉ hè hoặc lúc năm mới mới có nhiều người hơn một chút, ví dụ như hiện tại, rất nhiều sinh viên và người làm công đều đã sớm về ăn tết.

Chỉ có vào lúc này người địa phương mới nhiều hơn du khách.

Ở đây Đinh Vân Sam không có người bạn nào để nói chuyện, vì vậy khi gặp Nguyễn Tầm Tầm thì cô ấy mới hiếm thấy kiên trì nói nhiều thêm vài câu.

Hai người đang nói chuyện thì có một người bước vào cửa.

“Vân Sam.”

Hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, một dáng người cao lớn khôi ngô đứng ở cửa, lông mày thanh thoát, đi về phía bọn họ.

Đinh Vân Sam giới thiệu: “Đây là anh trai tôi, Đinh Vân Lỗi.”

“Anh, cô ấy đã ở trong khách sạn chúng ta hai ngày rồi.” Lúc này mới nhận ra là mình không biết tên cô, cúi đầu: “Cô tên gì?”

“Nguyễn Tầm Tầm.”

Đinh Vân Lỗi nhìn cô khẽ gật đầu: “Chào cô.”

Sau đó hỏi Đinh Vân Sam: “Thanh Thanh tới chưa?”

“Tới rồi, mang ổ bánh ga-tô đến.”

Đinh Vẫn Lỗi vỗ trán một cái: “Mẹ kiếp.”

“Làm sao vậy?”

“Hôm qua sinh nhật cô ấy, anh đi uống với người ta, quên mất, cô ấy gọi điện cho anh một buổi tối, sáng sớm tỉnh lại nhìn thấy hù chết anh, 100 cuộc có hơn. Em nói xem có phải cô ấy rảnh lắm không?”

Đinh Vân Sam bĩu môi: “Không phải tính tình cô ta vẫn như vậy sao, nếu như anh không thích cô ta thì sau này ít quan tâm cô ấy lại.”

“Cô ấy cùng chúng ta lớn lên từ nhỏ, không thể nói không quan tâm là không quan tâm được?”

Đinh Vân Sam hừ một tiếng: “Em không thể quen được với tính tình đại tiểu thư của cô ta.”

Nguyễn Tầm Tầm ngồi bên cạnh yên lặng nghe bát quái.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Ngay khi Đinh Vân Sam vừa dứt lời thì có người đứng ở cửa hét vào: “Đinh Vân Lỗi!”

Khuôn mặt anh ta cay đắng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Đinh Vân Sam, Đinh Vân Sam hoàn toàn không để ý đến anh ta, có thể thấy dường như Đinh Vân Sam không thích cô gái này.

Đinh Vân Lỗi cầu viện không được thì bước tới: “Thanh Thanh, chúng ta ra ngoài nói, đừng quấy rầy Vân Sam làm ăn.”

Cô gái không chịu đi, gương mặt lạnh lùng, bỗng nhiên giơ tay chỉ về một hướng khác: “Cô ta là ai? Hôm qua anh không tới có phải là vì đi với cô ta không?”

Nguyễn Tầm Tầm bị chỉ mà không hiểu gì.

Cô nằm xa như vậy mà cũng có thể trúng đạn sao? Não cô gái này có phải là hơi lớn không?

Chẳng trách Đinh Vân Sam không thích cô ta.

Đinh Vân Lỗi kéo cô gái đi ra ngoài: “Em đừng có mà không có chuyện gì rồi đi kiếm chuyện, đó là khách của Vân Sam, tối hôm qua anh uống nhiều, thật sự không cố ý.”

Cô gái đi theo phía sau: “Được, vậy anh nói 100 lần sinh nhật vui vẻ cho em.”

Đinh Vân Lỗi trợn to mắt: “Cái gì?”

“Mau nói đi, nói xong thì em sẽ tha thứ cho anh.”

Đinh Vân Lỗi kéo nhẹ cô: “Đừng nghịch nữa, anh mời em ăn cơm, đi.”

………

Hai người đi xa, Đinh Vân Sam cảm thấy hơi áy náy nói: “Xin lỗi, cô ta là người như vậy, không có mệnh công chúa nhưng một thân bệnh công chúa, nếu như toàn bộ người trên thế giới không vây quanh cô ta thì cô ta có thể lật đổ cả thế giới.”

“Lợi hại như vậy.”

“Chính là khóc lóc om sòm đó, trước đây anh trai tôi từng thích cô ta, sau đó phát hiện ra cô ta không phải là người tốt nên anh trai tôi đã chăth đứt ý niệm trong lòng rồi, cô ta vừa thấy anh trai tôi chặt đứt ý niệm, không tiếp tục đối tốt với cô ta nữa không cam tâm, bây giờ chết sống quấn lấy anh trai tôi.”

Nhàn rỗi không có chuyện gì, Nguyễn Tầm Tầm cùng cô ấy hàn huyên một lúc.

“Anh trai cô bao nhiêu tuổi?”

Đinh Vân Sam suy nghĩ một chút rồi nói: “Sang năm là hai mươi bảy.”

“Vẫn chưa kết hôn sao?”

Đinh Vân Sam gật đầu: “Bị cô ta lôi kéo nên không có cách nào tìm được.”

“Anh ta làm gì?”

“Nghe nói là thể thao điện tử gì đó.”

Nguyễn Tầm Tầm gật đầu, hình như công ty của Chu Thời Diệc cũng làm cái này.

“À, anh ấy chính là làm cái đó, tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, nói thẳng ra là chơi game, so với bình thường thì cao cấp hơn một chút, hình như mấy năm trước được liệt kê là một môn thể thao chính thức, giống như thế vận hội Olympic, còn có thể giành huy chương gì đó.”

“Kiểu này rất khó được người khác hiểu nhỉ.”

Thể thao điện tử là một ngành công nghiệp mới nổi, những người muốn đi con đường này, hơn nữa còn đi đến bây giờ chắc chắn đã trải qua rất nhiều.

Đinh Vân Sam: “Ừ, anh ấy chịu rất nhiều cực khổ, vừa mới bắt đầu cô gái đó chính là vì anh trai tôi chơi game liên tục nên mới không chịu để ý đến anh ấy, bây giờ chịu để ý đến anh ấy không chừng cũng chỉ nhìn vào chút thành tích của anh trai tôi nên mới như vậy.”

Nguyễn Tầm Tầm thở dài: “Nhiều năm như vậy anh trai cô tiếp tục kiên trì thế nào?”

“Thực tế thì anh ấy đã bỏ cuộc chỉ sau hai năm và đã sẵn sàng để tìm việc làm. Sau đó có một năm, tôi cũng không biết là cuộc thi thế giới gì đó, dù sao nhưng chàng trai chơi game xung quanh tôi đều xem, năm đó có một tuyển thủ người Trung Quốc, giành chức vô địch, phá vỡ huyền thoại liên tục của Hàn Quốc và Nhật Bản, toàn bộ giới thể thao điện tử lập tức sôi trào.”

“Sau đó anh trai cô đã nhắm đến vô địch thế giới?”

“Không phải, là bởi vì một câu nói của người đó.”

“Nói cái gì?”

Đinh Vân Sam nhớ rõ câu nói này, một chữ cũng không thiếu. Bởi vì Đinh Vân Lỗi dán câu nói này ở mỗi cửa phòng, máy tính, bệ cửa sổ, bất cứ khi nào muốn dừng lại thì sẽ nhìn vào câu nói này.

“Tương lai sẽ ngày càng có nhiều tuyển thủ Trung Quốc tham gia vào thể thao điện tử, vậy thì hãy bắt đầu từ tôi đi.”

Đây là cảm tưởng mà anh ta thu được.

Một câu nói đơn giản đã truyền cảm hứng cho toàn bộ giới thể thao điện tử.

……..

Tới gần trưa thì mấy người Chu Thời Diệc mới trở về.

Nguyễn Tầm Tầm ngồi trong quầy vừa giúp Đinh Vân Sam đan khăn vừa xem TV, hai người có vẻ rất thân thiết, Đại Bao tò mò đi tới: “Ôi, từ khi nào mà cách mạng hữu nghị được thành lập vậy, còn cùng nhau đan khăn choàng cổ?”

Nguyễn Tầm Tầm đẩy đầu anh ta ra: “Đừng che ánh sáng của tôi.”

Đại Bao cười hì hì, ném cho Đinh Vân Sam một tờ giấy: “Có người đưa cho cô.”

Đinh Vân Sam làm như không nhìn thấy, nói: “Tôi đi nấu cơm, Tầm Tầm, cô muốn ăn chút gì không?”

“Tùy cô.”

Đại Bao vội ngăn cô ấy lại: “Ôi, làm giúp chúng tôi một phần đi!”

Đinh Vân Sam đưa tay: “Trả công, 200 một bàn.”

Đại Bao quay đầu lại liếc nhìn hai người kia, Từ Thịnh ôi lên một tiếng: “Tiền cậu mất rồi à?”

“Có đưa hay không?”

Đại Bao nói: “Không phải, chúng ta phải nói chuyện, cô hét giá trên trời như thế, cho dù có tòa kim sơn cũng phải dọn sạch cho cô, chỗ cô không phải là hắc điếm chứ?”

Đinh Vân Sam cười gằn: “Cảm thấy tôi là hắc điếm thì các anh đi đi đừng ở trên đất của tôi.”

Từ Thịnh: “Nói trắng ra là, nếu như không phải Tiểu Bạch thì dù cô có cầu xin chúng tôi cũng không ở, lấy mười tấm gỗ ngăn phòng, mẹ kiếp, hại ông đây tối hôm qua đày đọa cả một đêm.”

Đại Bao giật nhẹ Từ Thịnh, thật ra thì anh cũng nghe thấy, đôi tình nhân bên cạnh kia quả thật quá kịch liệt.

Vừa dứt lời.

Đôi tình nhân kia âu yếm đi vào.

Bầu không khí thật lúng túng.

Đôi tình nhân kia hoàn toàn không phát hiện ra bầu không khí ngột ngạt, em em anh anh mà đi lên lầu.

Đinh Vân Sam bỏ lại một câu: “Không được thì đi, không ai cầu xin anh.”

Quay người đi vào nhà bếp.

Tối hôm qua Từ Thịnh ngủ không ngon, tâm tình không quá tốt, có người va phải nòng súng rồi, anh ta chuẩn bị đi vào tranh luận một phen.

Đại Bao ngăn không được, theo anh ta đi vào, nói không chừng còn có thể tranh luận ra một bữa trưa.

Điện thoại Nguyễn Tầm Tầm vang lên, cô lên lầu nhận máy.

Chu Thời Diệc đi theo sau.

Đại Bao nhìn nhà bếp, lại nhìn trên lầu, ôi, quên đi, anh ta vẫn nên ra ngoài đi dạo thôi.

………….

Nguyễn Tầm Tầm vào phòng, ngồi trên giường nghe điện thoại.

“A Diễn, chuyện gì?”

Lối lên cầu thang vang lên tiếng bước chân trầm ổn.

Giọng nói Hứa Diễn trong điện thoại rất lo lắng: “Cô đang ở đâu?”

“Ở nơi khác, đi vài ngày rồi về.”

Giọng nói Hứa Diễn hơi dừng lại: “Hôm qua là sinh nhật tôi.”

Tiếng bước chân dừng ở cửa.

Ánh mắt Nguyễn Tầm Tầm nhìn chằm chằm ngoài cửa, lạnh nhạt nói: “À, xin lỗi, tôi bận quá nên quên mất.”

Chu Thời Diệc dựa vào tường, châm thuốc.

“Sinh nhật vui vẻ.” Nghe không ra cả, xúc gì.

Trong điện thoại không còn âm thanh nào.

Nguyễn Tầm Tầm hỏi: “Còn chuyện gì không?”

Hứa Diễn: “Không có gì.”

“Vậy tôi cúp máy.”

“…….”

Trong điện thoại, Hứa Diễn bỗng nhiên rống lớn một tiếng: “Em đợi một lát.”

“Hả?”

“Vốn là muốn chờ em về rồi nói, bây giờ tôi trực tiếp nói với em vậy, tôi đã nghĩ rất nhiều, em….. có muốn ở bên tôi không?”

Có mấy lời, một khi đã nói ra thì sẽ không có cách quay đầu lại nữa.

Nếu như yêu, vậy rất may mắn, còn lại xin hãy yêu sâu nặng.

Nếu như không yêu, vậy rất đáng tiếc, còn lại chỉ có thể là không quấy rầy.

Hứa Diễn biết tính Nguyễn Tầm Tầm.

Anh ta sợ hắn vừa nói ra khỏi miệng thì sẽ không có cách nào quay đầu lại nữa, có khả năng hai người ngay cả bạn bè cũng không thể làm.

Nhưng không thử một lần,

Dù sao vẫn không cam tâm.

Nguyễn Tầm Tầm: “Mẹ anh kết hôn với bố tôi, chúng ta chính là anh em, ở bên anh sao? Anh chắc chắn là anh không phải đang tấu hài chứ?”

“Tôi có thể khiến cho họ không kết hôn.”

Cô thấy ngoài cửa không ngừng bốc lên làn khói nhàn nhạt, cười lạnh một tiếng: “Không kết hôn? Cả đời làm bạn tình sao?”

“Tôi sống với bố tôi, không liên quan đến mẹ tôi, chúng ta có thể ở bên nhau như thường, những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là, em có thích tôi không?”

“Không thích.” Nguyễn Tầm Tầm rất thẳng thắn.

Giọng nói Hứa Diễn có hơi run rẩy: “Thật sao?”

“Tôi đã lừa gạt anh lúc nào chưa?”

“Không phải là em còn chờ người đó……”

Hành lang rất yên tĩnh, cô mở cửa, Chu Thời Diệc cách xa thậm chí có thể nghe thấy tiếng trong điện thoại.

“Câm miệng đi!” Nguyễn Tầm Tầm trực tiếp cúp máy.

Cảm xúc gì cũng không có, ném điện thoại đi, cả người nằm xuống.

Bên cạnh vang lên tiếng mở cửa.

Nhưng mà người đó vẫn chưa đi vào, tiếng bước chân cách chỗ cô càng ngày càng gần.

Mãi đến khi bóng người cao lớn kia xuất hiện ở cửa.

Nguyễn Tầm Tầm nằm trên giường, lười nhác liếc mắt nhìn anh một cái: “Có việc gì sao?”

Chu Thời Diệc dựa khung cửa, vẻ mặt trấn định tự nhiên, thật ra trong lòng từ lâu đã như dời sông lấp biển.

Có một vấn đề, anh giấu trong lòng đã rất lâu rồi, luôn muốn hỏi nhưng lại không tìm được cơ hội.

Mấy chữ đó đã lên đến cuống họng.

Anh không có cách nào nuốt trở lại.

Một lúc sau, anh mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Tại sao lúc đó em lại theo đuổi được một lúc rồi biến mất? Nửa học kỳ sau em đã đi đâu vậy hả?”

Một câu nói, lại bắt đầu giữ lấy suy nghĩ của cô.

Chu Thời Diệc đi tới trước mặt cô, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, như thể muốn đối đầu với cô.

Nguyễn Tầm Tầm xoa xoa huyệt thái dương: “Không đi đâu cả.”

Chu Thời Diệc ngồi, đôi chân dài mở ra, bình tĩnh nhìn cô.

Lời nói trầm thấp của cô chậm rãi truyền đến: “Lúc đó tôi đã mắc sai lầm và bị bố nhốt trong nhà để dạy dỗ, tạm nghỉ nửa học kỳ.”

Anh gần như là bật thốt lên theo bản năng: “Vậy tại sao khi quay lại cũng không tìm anh?”

Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn anh một cái: “Anh cũng đã tốt nghiệp rồi, tôi tìm anh làm gì?”

Chu Thời Diệc phát hiện ra mình đã hỏi lời dư thừa rồi.

Mới đầu cô theo đuổi anh vốn cũng là vì vụ cá cược, nửa đường bị người ta từ chối, cô lại không phải người có lòng muốn thắng thua gì, sao có thể kiên trì không ngừng được chứ.

Một lát sau, cô còn nói: “Tôi cho rằng anh cùng Ba Bá ở bên nhau rồi, bởi vì lúc ấy cô ấy dường như đang yêu.”

Chu Thời Diệc bỗng nhiên cười: “Không phải anh.”

“Hả?”

“Là A Thịnh, cô ấy tới tìm anh mấy lần, A Thịnh biết anh không có ý gì nên bắt đầu theo đuổi cô ấy, chưa được mấy ngày mà hai người họ đã quen nhau rồi.”

Nguyễn Tầm Tầm hoàn toàn không ngờ tới, kinh ngạc trừng hai mắt nhìn anh.

Chu Thời Diệc: “Vậy nên em đã biết tại sao A Thịnh ghét em chưa?”

Cô gật đầu.

Cho tới nay cô và Ba Bá vẫn không hợp nhay, có thể tưởng tượng được, nhất định là Ba Bá đã nói xấu cô không ít rồi.

Cô thở dài: “Bây giờ hai người họ còn quen không?”

Chu Thời Diệc bỗng nhiên đứng lên, chân dài đứng lại trước mặt cô, cúi người, hai tay chống lên giường, nhốt cô lại, cúi đầu nói bên tai cô hỏi: “Muốn biết à?”

Ban ngày, cửa cũng chưa đóng.

Nguyễn Tầm Tầm lườm anh một cái, đẩy anh ra: “Thích nói thì nói.”

Chu Thời Diệc cúi đầu, hôn cô.

Nguyễn Tầm Tầm đẩy một cái, anh có vẻ rất gầy nhưng cơ bắp trên người đều rắn chắc, như một bức tường thành, đẩy thế nào cũng không được. Anh vững vàng mà chống tay hai bên, làm sâu thêm nụ hôn này.

Nguyễn Tầm Tầm không nhịn được ngẩng đầu lên, lẩm bẩm một tiếng.

Chu Thời Diệc giống như là đạt được cái mình muốn, nhếch nhếch khóe miệng.

Cô nhất thời tỉnh lại.

Mẹ kiếp, suýt chút nữa là bị sắc dụ rồi.

Mạnh mẽ đẩy anh một cái, hình như Chu Thời Diệc không nghĩ tới, đổ người sang bên cạnh.

Nguyễn Tầm Tầm lau miệng, cười gằn: “Cút ra ngoài.”

Trong lòng Chu Thời Diệc cũng có hơi giận.

Tính tình không giải thích được này có phải là hơi lớn rồi không?

Ánh mắt anh nhìn cô, gật đầu, chạm vào môi mấy cái, trước sau không hề nói gì, cất bước đi ra ngoài.

………..

Cuối cùng là Từ Thịnh tranh luận ra được bữa trưa.

Đinh Vân Sam bị luận điệu nói năng hùng hồn của Từ Thịnh làm tê cả da đầu: “100, không thể ít hơn nữa, các anh nhiều người như vậy!”

Từ Thịnh nói tiếp: “Hình như cô hiểu sai ý của tôi rồi, tiền không là vấn đề, vấn đề là đôi tình nhân bên cạnh, nếu như đêm nay bọn họ còn như vậy thì tôi đảm bảo, đêm nay tất cả mọi người đừng hòng ngủ nữa.”

Đinh Vân Sam cảnh cáo: “Anh đừng gây sự, nếu không tôi sẽ đuổi anh ra ngoài!”

Từ Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Cô chờ đó.”

Mọi người xuống lầu ăn cơm, Nguyễn Tầm Tầm và Chu Thời Diệc cùng đi từ trong phòng ra, ánh mắt hai người trong lúc lơ đãng tụ cùng một chỗ, sau đó nhàn nhạt nghiêng đầu đi.

Tay nghề làm cơm của Đinh Vân Sam tương đối khá.

Mọi người ăn say sưa ngon lành, ăn ngốn nghiến.

Cơm nước xong.

Đinh Vân Sam rửa bát xong, đột nhiên kéo Nguyễn Tầm Tầm qua một bên, thấp giọng nói: “Tầm Tầm, tôi nhớ ra Trần Quảng Trung là ai rồi.”