Nguyễn Tầm Tầm khôi phục rất nhanh, chỉ hai ba là ngày đã có thể xuống giường nhảy nhót, sau đó thì cô không nhàn rỗi một giây nào, ở trạm y tá, phòng làm việc của bác sĩ, phòng bệnh, cứ nhảy nhót qua lại ba nơi thẳng hàng.

 

Sau đó cũng không thấy Chu Thời Diệc xuất hiện nữa, ngược lại Đại Bao và Từ Thịnh thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở văn phòng của Tiêu Nam Sinh. Nguyễn Tầm Tầm đã gặp một hai lần, cũng không nhiều lời gì, lúc tâm tình tốt thì thỉnh thoảng lên tiếng chào hỏi rồi rời đi. Thật ra Đại Bao lại là một đứa trẻ hiền lành, thỉnh thoảng cô sẽ nói chuyện với anh ta đôi câu.

 

“Này Đại Bao, tên thật của anh là gì vậy?”

 

“……” Đại Bao không nói.

 

Nguyễn Tầm Tầm tiếp tục truy hỏi: “Không phải chứ, hẹp hòi như vậy sao? Tên cũng không nói cho tôi biết?”

 

“…….” Đại Bao mím chặt môi, lui về sau một bước.

 

Nguyễn Tầm Tầm đến gần anh, phát hiện anh lại lùi thêm một bước, cô hỏi: “Anh sợ tôi như thế làm gì?”

 

Đại Bao nói: “Thời Nhất và A Thịnh đã nói rồi, phụ nữ giống như cô, phải tránh xa ra một chút.”

 

Cô nghi ngờ cau mày: “Tại sao?”

 

“Bọn họ nói cô quá xinh đẹp! Mỹ nhân rắn rết!”

 

“Lời này tôi cho là khen ngợi.” Nguyễn Tầm Tầm cười, nói tiếp theo đề tài của anh: “Ôi, anh có biết không?”

 

Đại Bao tò mò hỏi: “Cái gì?”

 

“Tại sao mỹ nữ vào mùa hè nhiều hơn mùa đông không?”

 

Đại Bao chăm chú suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Mùa hè ăn mặc ít, dáng người đẹp thì đương nhiên là nhìn nhiều thêm mấy lần rồi, còn mùa đông đều bọc như con gấu thì ai có thể nhìn ra có đẹp hay không chứ.”

 

Nguyễn Tầm Tầm lắc lắc đầu, đoan trang nói: “Không phải nguyên nhân này.”

 

“Vậy là nguyên nhân gì?”

 

“Mỹ nhân rắn rết, bởi vì mùa đông rắn phải ngủ đông.”

 

“…….”

 

Giờ khắc này nội tâm Đại Bao tan vỡ mất rồi, thật sự là ngày chó, mùa đông ngồi đây nghe cô nói chuyện cười nhạt.

 

Anh cười cười phụ họa: “Em gái Tầm Tầm, cô đừng trêu tôi nữa.”

 

Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn anh một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Hóa ra anh còn có đầu óc à, tôi còn tưởng rằng anh không có đấy, người khác nói gì thì chính là cái đó.”

 

Đại Bao đỏ mặt, anh đã nói rồi mà, người ta làm sao có thể tẻ nhạt đến mức ở đây tán dóc với anh được.

 

“Cô đừng tức giận, có thể làm cho Thời Nhất khen là người phụ nữ xinh đẹp cũng không nhiều đâu.”

 

Cô như có điều suy nghĩ liếc nhìn anh một cái, nói: “À….Vậy anh ta có từng nói Trương Man đẹp không?”

 

“Để tôi nhớ lại đã.” Đại Bao gãi gãi sau gáy: “Không có.”

 

Nguyễn Tầm Tầm “À” lên một tiếng.

 

“Anh cảm thấy anh ta có thích Trương Man không?”

 

“Không thích thì phải.”

 

“Nói thế nào?”

“Trương Man khá là loạn ---- chính là phương diện kia khá là loạn, tôi nhìn thấy cô ta nhiều lần đi chọc ghẹo Thời Nhất, nhưng đều bị Thời Nhất đẩy ra, Thời Nhất cũng không thích cô ta thì phải. Ngược lại nếu như cô gái tôi thích làm thế với tôi thì tôi nhất định là không nỡ đẩy ra.”

 

Cô phát hiện ra anh cũng thật là ngốc nghếch một cách đáng yêu, còn nói: “Ngoại trừ nói tôi rắn rết thì anh ta còn nói gì nữa?”

 

Đại Bao ấp úng nửa ngày: “Thật ra, Thời Nhất chưa từng nói cô rắn rết….”

 

“Hả?”

 

Đại Bao đỏ mặt: “Rắn rết là A Thịnh nói, Thời Nhất chỉ bảo chúng tôi đừng để ý đến cô.”

 

“……..”

 

Nguyễn Tầm Tầm không muốn nghe tiếp nữa, đúng lúc chuyển đề tài câu chuyện: “Quên đi, không nói cái này nữa, Đại Bao, rốt cuộc là anh tên gì?”

 

Đại Bao không hiểu vì sao Nguyễn Tầm Tầm vẫn cố chấp với tên của anh như vậy, dưới con mắt uy quyền của cô, vẫn là thỏa hiệp.

 

“Nói rồi cô đừng cười.”

 

“Ừ, nhất định không cười, một cái tên thì có cái gì hay mà cười chứ.” Nguyễn Tầm Tầm vỗ ngực bảo đảm.

 

“Bao, Kiến, Nhân, Kiến trong kiến thiết, Nhân trong nhân ái.”

 

“Phụt ha ha ha ha ha ha ha ha…..”

 

Bố mẹ anh thật sự là tay lấy tên thiện nghệ.

 

Vẻ mặt của Đại Bao bên cạnh: tôi biết mà.

 

Nguyễn Tầm Tầm cười đủ rồi thì xoa nhẹ khóe mắt: “Xin lỗi…. Thật sự nhịn không được.”

 

“Không sao, không trách cô.”

 

Hả, dễ thương lượng như vậy?

 

Lại nghe anh nói tiếp: “A Thịnh và Thời Nhất quen biết tôi mười mấy năm, ai không cười đến đau bụng chứ.”

 

Chẳng qua là mấy năm qua đã dần dần hiểu chuyện, dần dần biết rõ ý nghĩa tên anh nên cũng không cười nữa, trái lại lại có thêm phiền muộn.

 

“Chưa từng thử đổi tên sao?”

 

“Không đổi.”

 

Đáy mắt anh có sự cố chấp khác thường: “Lúc tôi còn nhỏ, bố đi canh giữ ở biên phòng, mẹ đi theo, sau đó, trong một lần bạo loạn, bố mẹ tôi mất tích, không rõ tung tích, không biết sống chết, nhưng trong đội có người nói mười phần thì có tám chín phần là chết, xác bị sói ăn mất, không tìm được. Từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy bọn họ chưa chết, nếu như tôi đổi tên rồi, khi bọn họ trở về, không tìm được tôi thì làm sao bây giờ?”

 

Cho dù hi vọng phía trước có xa vời thì cũng vẫn giữ vững một ánh rạng đông cuối cùng nơi đáy lòng.

 

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn chưa dừng, ánh mắt đi tới đâu cũng nhiễm một tầng sương trắng, anh chờ qua một mùa đông rồi lại một mùa đông nữa, trước sau vẫn không đợi được bọn họ.

 

Thật ra trong lòng anh hiểu rõ, có thể đời này cũng không chờ được. Nhưng anh chính là không muốn từ bỏ, tên là thứ cuối cùng có liên quan đến bố mẹ, tại sao lại phải đổi?

 

Nguyễn Tầm Tầm nghĩ: hóa ra, thật sự không có ai chỉ đơn thuần là sống trên cõi đời này, ai cũng không hề muốn nhắc đến nỗi đau thương, có người lựa chọn chôn sâu, có người lựa chọn ngả bài. Người trước, lựa chọn để cho bản thân mình lo lắng; mà người sau, lựa chọn để người bên cạnh lo lắng.

 

Cô nhất thời không nói chuyện, vỗ vỗ vai Đại Bao an ủi: “Nhất định sẽ trở về.”

 

Đại Bao phát hiện ra, thật ra cô cũng không có rắn rết như A Thịnh nói, thật ra cô rất ấm áp, cô biết an ủi người khác.

 

………….

 

Vết thương trên cánh tay Nguyễn Tầm Tầm đã được cắt chỉ kín miệng, vết thương ở chân cũng khôi phục ổn rồi, Tiêu Nam Sinh nói cô có thể xuất viện, Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy không được, cô phải ở lại thêm mấy ngày.

 

Tiêu Nam Sinh không nhịn được đỡ trán: “Cô có bệnh à, không có chuyện gì mà lại muốn nằm viện?”

 

“Tôi có bệnh, vết thương còn chưa khỏi mà, lại nói, thật vất vả mới có thể có nhiều ngày nghỉ như vậy, tôi chưa muốn trở lại lớp đâu.”

 

“……. Cô có thể làm thủ tục xuất viện rồi, giường của bệnh viện chúng tôi túng thiếu, vì dành ra cho cô cái phòng bệnh này….” Nói được một nửa thì dừng lại rồi nói thẳng: “Ngày mai là có thể xuất viện rồi.”

 

“Bác sĩ Tiêu, gần đây Chu Thời Diệc đang làm gì thế? Tại sao không tới tìm anh nữa chứ?” Cô đổi chủ đề.

 

Tiêu Nam Sinh cúi đầu tiếp tục kiểm tra sổ, liếc nhìn cô một chút, lạnh nhạt nói: “Nó tới tìm tôi, cũng không phải tới tìm cô, cô kích động cái gì?”

 

Nguyễn Tầm Tầm bĩu môi: “Ai nói tôi kích động, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”

 

Tiêu Nam Sinh càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, chỉ là bỗng chốc không nhớ ra được là đã thấy ở đâu: “Tùy tiện hỏi một chút liền hỏi Thời Nhất à? Sao không thấy cô hỏi A Thịnh và Đại Bao hả?”

 

“…….”

 

“Thích nó?”

 

Thích không?

 

“Cũng được.”

 

“….. Cái gì gọi là cũng được?” Tiêu Nam Sinh cười khẽ: “Thích chính là thích, không thích chính là không thích, làm gì có chuyện cũng được?”

 

Nguyễn Tầm Tầm “À” lên một tiếng, không nói.

 

Tiêu Nam Sinh lắc đầu cười cười, đột nhiên anh cảm thấy tính tình của cô gái trước mặt này quật cường, ôi….. Thời Nhất.

…….

 

Sáng hôm sau, ba bạn cùng phòng tới đón cô xuất viện, thạch cao trên chân cô vẫn chưa tháo, Dư Vi Vi và Trần Kỳ Bối đi làm thủ tục xuất viện cho cô, cô và Đại Bảo ở trong phòng thu dọn đồ đạc.

 

Bên ngoài tuyết rơi cả đêm, phóng tầm mắt nhìn toàn là một màu trắng phau, tất cả các nóc nhà dường như đều đội một cái mũ tuyết trắng.

 

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, gió lạnh lập tức thổi vào, Nguyễn Tầm Tầm chỉ mặc một cái áo lông cừu, áo khoác ngoài để trên giường, gió lạnh đột kích sau lưng cô, hơi lạnh nổi lên bốn phía, cô cho rằng Dư Vi Vi quay lại nên cũng không quay đầu lại, nói: “Đóng cửa lại, chết cóng rồi.”

 

Gió lạnh vẫn vù vù thổi vào, cô quay đầu lại giục: “Làm gì thế?!”

 

Liếc nhìn về phía bóng người ở cửa, cô nhất thời ngớ ra: “Sao cô lại tới đây?”

 

Đại Bảo cúi đầu thu dọn đồ đạc cũng nghe thấy thì nhìn theo, cô còn chưa phản ứng lại thì bóng người kia đã bay đến vồ lấy Nguyễn Tầm Tầm.

 

“Chát ------”

 

Tiếng tát tai vang dội trong phòng, tất cả mọi người trở nên ngơ ngác.

 

Giọng nói Trương Man sắc bén, quát: “Nguyễn Tầm Tầm, con điếm thúi mày, mày lại dám chơi sau lưng tao?!”

 

Nguyễn Tầm Tầm bị đánh đến đầu nghiêng đi, trong đầu ong ong, nửa ngày không phản ứng lại. Đại Bảo một bước xông lên nhấc người quăng về phía tường: “Con mẹ nó mày mắng ai?!”

 

Sức lựa của Trương Man thua xa Đại Bảo, cho dù còn dẫn theo một cô gái nhưng hai người vẫn hoàn toàn không ngăn nổi Đại Bảo, trong chốc lát mà nửa bên mặt của Trương Man đã sưng vù.

 

“Đào Đại Bảo, mày chờ đó cho bà!” Trương Man cuồng loạn quát.

 

Đại Bảo nhún vai một cái, xổ ra một câu tiếng Anh: “waitingforyou.”

 

Nguyễn Tầm Tầm lấy lại tinh thần, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Mới sáng sớm mà cô nổi điên cái gì vậy?”

 

Trương Man muốn tránh khỏi sự giam giữ của Đại Bảo nhưng lại bị cô giữ chặt trên tường, bên cạnh còn có một cô gái đang đánh Đại Bảo, lại bị Đại Bảo một cước đá văng, cô gái kia đầu đập vào một bên giường, lại khóc lên.

 

Tình huống gì đây!?

 

Trong phòng bệnh đầy rẫy tiếng khóc chói tai và tiếng chửi bới.

 

Dư Vi Vi và Trần Kỳ Bối xong xuôi thủ tục quay lại, nhìn thấy cảnh tượng này thì giật mình, vội vàng tiến lên can ngăn.

 

Tóc tai Trương Man rối bời, quần áo ngổn ngang, trên trán trên mặt sưng vù, so sánh với cô thì năm ngón tay trên mặt Nguyễn Tầm Tầm nhìn sạch sẽ hơn nhiều lắm. Trong miệng cô ta còn đang chửi liên tục: “Mày lại thật sự dám đăng video lên website trường, con mẹ nó mày không quản được bạn trai thì liên quan gì đến tao? Mày nghe cho rõ, là tên đó chủ động tìm tao, không phải tao tìm nó! Còn lừa gạt Thời Nhất nói là đã xóa video, bọn họ nói không sai, mày chính là gái điếm lẳng lơ dương hoa!”

 

Sắc mặt Nguyễn Tầm Tầm càng ngày càng khó coi, mấy năm qua cô đã dần dần thu liễm được tính tình của mình. Lại không nghĩ tới, lần này đã bị Trương Man kích trở lại. Cô quăng gậy, khập khễnh đi về phía Trương Man, ánh mắt lạnh lẽo, đáy mắt dường như lộ ra một tia hung tàn, giọng nói lạnh như băng: “Cô nói cái gì?”

 

Trương Man nói: “Tao nói mày chính là gái điếm thúi!”

 

“Đại Bảo, cậu đè cho tốt vào.”

 

Cô kéo chân từng bước chầm chậm đi tới.

 

Thật ra chẳng qua chỉ là vài bước chân, nhưng cô đi cực kỳ chậm, cử động của cô không tiện, lại cố ý bước chậm lại, đoạn đường này trở nên đặc biệt dài. Ngoài cửa sổ vang lên tiếng của lá cây, mà trong phòng bệnh một mảng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng dép lê lướt trên sàn nhà.

 

Người bị xử hình, đáng sợ nhất không phải là lúc giơ đao chém xuống trên đoạn đầu đài.

 

Đáng sợ nhất là, đoạn đường đi đến đoạn đầu đài.

 

Cũng giống như vậy, bây giờ Trương Man chính là như thế.

 

Cô ta hoàn toàn không biết Nguyễn Tầm Tầm muốn làm gì, nhưng cô ta cái gì cũng không làm được, chỉ có thể bị người ta giữ trên tường, chờ đợi tuyên án.

 

Cuối cùng cô cũng đi tới trước mặt cô ta, dừng lại.

Giơ tay, “Chát -----” một tiếng.

 

Không một chút nể mặt.

 

Trương Man nghiêng đầu đi, máu bên khóe miệng ngày càng nhiều, lỗ tai vù một tiếng, trong lúc mông lung nghe thấy cô nói: “Lần này là trả lại cô, video không phải do tôi đăng.”

“Chát ----” lại một tiếng.

 

“Đây là vì cô ngủ với bạn trai tôi.”

 

Khi cô nâng tay lên lần nữa thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị mở ra, mấy người xông đến, mang theo tuyết bên ngoài. Lần này cô nhìn thấy rõ ràng, bóng người cao ngất, là Chu Thời Diệc đã lâu không thấy, phía sau còn có Đại Bao và Từ Thịnh.

 

Nguyễn Tầm Tầm không vì có người cắt ngang mà dừng lại, cũng không cảm thấy chột dạ, lòng bàn tay vẫn hướng đến mặt Trương Man. Cổ tay bỗng nhiên bị người phía sau kéo lại, bên tai là tiếng nói quen thuộc của anh: “Đủ rồi.”

 

Nhiều ngày không gặp như vậy, cuối cùng anh cũng tới, nhưng tình cảnh bây giờ không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

 

Đại Bao xông lên kéo Đại Bảo lại, hai người rất nhanh lại đánh nhau, Trương Man giành lấy tự do, trực tiếp đá một cước lên người cô, không nghiêng lệch, vừa vặn đá vào chân bó thạch cao của cô, Nguyễn Tầm Tầm không kịp tránh, bởi vì Chu Thời Diệc đứng sau lưng cô, chỉ nghe “Rắc” một tiếng.

 

Cô đau đến mức ngồi sụp xuống.

Mẹ kiếp, lại gãy xương rồi.