1 – Làm thế nào để luyện thành danh kiếm

Tướng Tài tên khai sinh đương nhiên không phải là Tướng Tài, anh tên là Mạc Dã, từng là đối thủ một mất một còn của Lương Sênh, vì tranh giành địa bàn mà hai người đánh nhau không biết bao nhiêu lần.

Lương Sênh chính là phái học viện điển hình trong các lão đại, nhìn người rất chuẩn, chỉ cần có tài liền nhận, ân uy làm đủ, quản lý đàn em khăng khăng theo mình, chỉ đâu đánh đấy Mạc Dã lại là điển hình của trường phái “Không hạn cuối, không tiết tháo, tiềm năng không giới hạn”, chỉ bằng sự ngoan cường cùng với sức tưởng tượng phi phàm mà đánh ra được vị trí lão đại. Cho nên, khi hai người đánh nhau, hoàn cảnh không khác gì sao hỏa chạm trái đất.

Lúc đầu anh không đấu lại được Lương Sênh, Lương Sênh vừa có đầu óc lại có vũ lực, Mạc Dã mỗi lần thua cuộc đều thua rất mất mặt, hơn nữa mỗi lần đánh nhau xong, đàn em của anh lại có một loạt phản chiến.

Mạc Dã không cam lòng, tìm đến tất cả các trận chiến kinh điển từ ngày vào xã hội đen của Lương Sênh, thiết kế một kế hoạch cẩn thận mà ngoan độc, tìm mọi thủ đoạn để hạ gục Lương Sênh. Đương nhiên là Lương Sênh bị thua, thua mất hai địa bàn giàu có cho anh, nhưng đàn em của Mạc Dã vẫn chạy mất hơn phân nửa.

Anh càng thêm không cam lòng, bắt một đàn em cũ về để hỏi nguyên nhân, ai ngờ kẻ bị bắt bày ra vẻ mặt hiên ngang anh dũng: “Dã ca, em chạy về phía Sênh ca là em có lỗi với anh. Nhưng nếu cho em lựa chọn một lần nữa em vẫn sẽ làm vậy. Sênh ca rất lợi hại, có nghĩa khí, theo anh ấy em kiên định rất nhiều.”

Mạc Dã tức giận đạp mặt người kia, rống to: “Lão tử chỉ ác với người ngoài! Mày lại sợ cái gì!!”

Thắng cũng thiệt mà thua cũng thiệt, địa bàn của Mạc Dã rất nhanh teo tóp lại chỉ còn một con phố. Hôm ấy Lương Sênh tự mình đến tìm anh, cùng anh uống vài chén rượu, hỏi: “Anh muốn hưởng thụ cảm giác nhất hô bá ứng hay muốn khiêu chiến việc khó người khác không xử lý được, nhìn người ta chịu thiệt dưới tay mình? Nếu là cái trước, tôi không giúp được anh. Nếu là cái sau, đến làm việc dưới trướng của tôi. Bình thường không cần anh quản lý người, lúc cần anh muốn đi đâu cũng được, không có giới hạn.”

Mạc Dã vừa uống rượu vừa chửi thầm, lão tử không hạn cuối hắn lại không có giới hạn, đây là cái gì, là khí độ! Lão tử thua dưới tay người này không mệt!

Rượu uống xong, Mạc Dã liền thành đàn em của Lương Sênh. Bởi vì anh quả thật có chút tài năng, dù cho chơi bời lêu lổng nhưng anh vẫn là người đứng trên vạn người chỉ dưới một người. Thẳng đến ngày cây bí thư đổ, Lương Sênh trốn chạy, anh bị Lương lão gia dùng Thập bát đồng nhân áp giải đến trước mặt Lương Lão Nhị, Lương Giản.

Lương Giản cởi trói cho Mạc Dã, cặp kính vừa to vừa đen phản chiếu khuôn mặt của anh: “Tướng Tài Mạc Dã? Một người hai kiếm, đúng là không khoa học.” Rồi Lương Lão Nhị rót cho anh một ly whisky, “Nếu lão gia cực lực tiến cử tôi liền thử xem, dùng tốt thì nhận.”

Mạc Dã nắm chén rượu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lương Lão Nhị mang theo vài phần giống với Lương Sênh, cảm khái không thôi, mẹ, bị ông già chà đạp rồi lại đến ông con, bát tự của lão tử nhất định khắc với nhà họ Lương!

2 – Làm thế nào để mở cánh cửa thế giới mới

Bí thư xuống đài ước chừng 1 năm, Tướng Tài phụng mệnh đi Mỹ an ủi hai phu phu Lương gia, một lần nữa chuyển đạt nguyện vọng muốn có cháu của lão gia. Lão gia bí mật ra chỉ thị: Nếu không được thì dùng đến ám chiêu, ám chiêu không được, cẩn thận nằm viện.

Tướng Tài giận mà không dám nói gì, buồn bực mặc cho Thập bát đồng nhân đóng gói đạp lên máy bay, chạy đến chỗ Lương Sênh và Hoa Nam dày da mặt ở lại.

Hai vị đương sự không có ý kiến gì, đều là thể loại không biết xấu hổ, nhìn Tướng Tài không khác gì nhìn con mèo nhà hàng xóm. Nếu muốn làm gì mà thấy Tướng Tài thì cũng chỉ phất phất tay đuổi người: “Tránh ra cái nào.”

Cho nên sau khi ăn nhờ ở đậu 2 tháng, việc mà Tướng Tài làm nhiều nhất chính là dại ra ngắm hoa hồng trong vườn.

Bởi vì hai vị kia thường xuyên vừa làm vừa chuyển trận địa, có lần còn làm lên lầu, khiến cho Tướng Tài không thể không thử chơi trò nhảy lầu.

Có lẽ là hai người có lực kêu gọi rất lớn, cũng có lẽ là Tướng Tài không có hạn cuối, nhìn nhiều lần, cuối cùng anh bắt đầu tự giác vòng sang chỗ khác, ban đêm mộng xuân cũng từ mỹ nhân ngực nhớn chuyển sang mỹ nam ngực phẳng. Người trong mộng có hai chân thon dài, đường eo căng đầy, đôi môi mỏng manh khiêu gợi, nhìn khá là quen mặt, lại trông không giống ai mà anh quen biết.

Tướng Tài có chút buồn bực: Chẳng lẽ là hình ảnh kết hợp lại từ nhiều nguồn, muốn chơi cũng phải chơi người thật, mưu ma chước quỷ trong bụng lão tử không phải là để làm như vậy sao? Thẳng thì bẻ cong, có người thì phá, chỉ cần lão tử muốn thì ai cũng phải có được.

Đáng tiếc là mộng xuân của anh không phối hợp. Sau mấy lần làm mộng xuân liên tiếp, mỗi lần đều thích đến mức không muốn dừng, sau khi tỉnh lại càng thêm tịch mịch. Anh thầm kêu không được, còn tiếp tục như vậy lão tử liền sẽ vì sản phẩm tưởng tượng này thủ thân như ngọc, phải chạy nhanh! Lão gia muốn đánh thì cứ việc đánh, cũng không phải chưa đánh bao giờ.

Hạ quyết tâm, Tướng Tài lập tức thu dọn đồ đạc trốn chạy, lúc gần đi mới gọi điện cho Hàn Tố chào từ biệt, đầu kia Hàn Tố trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Hoa Nam tốt xấu gì còn có Sênh ca ngày ngày mời gọi, anh không có bị làm sao, 30 tuổi đến nơi lại đột nhiên bảo mình cong, làm sao bà nghe như phim khoa học viễn tưởng vậy?”

Tướng Tài nhe răng: “Tổ chức quá mạnh, lão tử không cản nổi.”

Hàn Tố tràn ngập đồng cảm: “Bọn họ kêu rất mời gọi đúng không?”

Tướng Tài chửi một tiếng: “Đừng nói nữa, hại lão tử lại nhớ đến!”

Hàn Tố chậc chậc thở dài, vẫy khăn tay chúc anh sớm ngày tìm được hoàng tử trong mộng.

Tướng Tài nói hoàng tử không vội, 2 tháng trời chuyện gì cũng không làm được, lão gia nhất định sẽ khiến anh ở trong mộng cắm trại vài ngày.

Vì tránh đi lão gia điên cuồng trả thù, Tướng Tài mua vé máy bay thẳng gần nhất để lợi dụng sai giờ, tuy rằng không nói cho ai biết, thế nhưng vừa xuống máy bay liền bị người của Lương Giản chặn lại: “Dã ca, người của lão gia đang chặn ở bên ngoài, Giản ca đã thu xếp tốt, anh đi theo chúng tôi bên này đi.”

Tướng Tài làm theo, đàn em dẫn anh đi tìm Lương Giản. Có lẽ Lương Lão Nhị vừa xuống khỏi giường ai đó, kính đen không đeo, trên người chỉ mặc áo ngủ bằng lụa, trong tay vẫn cầm ly whisky: “Lần sau nhớ báo trước, đừng làm chúng tôi thêm mệt. Yên tâm, lão gia có thể mượn người nhưng không thể động tay động chân được.”

Tướng Tài ậm ừ vài câu, hai mắt nhìn đôi môi mỏng manh khiêu gợi, lướt xuống đường eo căng đầy, hai chân thon dài, trong lòng lạnh như thể đang ở Siberia. Mẹ nó lão tử mà sử dụng ám chiêu với người này, dù cho Giản ca đại nhân đại lượng thì lão gia chắc chắn vẫn sẽ giết anh.

Liệu có nên tự tìm đến cái chết, đó là một vấn đề.