Hoa Nam mấy ngày nay đang tập khắc hoa, bổ đôi quả dưa hấu rồi lại khắc, đầu tiên là khắc vỏ xanh thành hình đóa hoa trắng, sau đó lại khắc đi tầng vỏ trắng thành hình hoa hồng. Phải luyện tập khắc từ trái tim, hoa hồng, hoa đào… cuối cùng biến thành một quả bóng nhỏ tròn trĩnh.

Cậu quen dùng đao to, giờ cầm dao nhỏ còn chưa được chắc tay, luyện vài ngày mới chỉ tập khắc đến hoa hồng. Vì thế trong phòng bếp, Hoa Nam và Hàn Tố mỗi người bổ một nửa quả dưa hấu ăn, ở giữa là bồn đá có vô số trái tim lớn nhỏ, nhìn qua còn khá lãng mạn.

Hàn Tố ăn dưa hấu hình trái tim, nói chuyện từ tình hình quốc tế cho đến các ban ngành chính phủ, nói đến thị trưởng phó thị trưởng của thành phố, đang nói đột nhiên xỏ sang chuyện khác: “Kì thật, người bên cạnh Sênh ca tình huống cũng tương tự như vậy. Anh xem, lúc mang đi tiệc rượu xã giao với thương nhân là một người, khi xã giao với quan chức lại là người khác, giống như là đi xem biểu diễn cần phải mặc quần áo khác nhau vậy, đúng không? Tất cả đều là để cho người khác xem, chỉ cần tiện tay là được, không ai cho là thật.”

Hoa Nam liên tiếp gật đầu: “Ừm.”

Hàn Tố nhanh chóng nói tiếp: “Nhưng nếu mà thích thì nhất định phải giữ gìn cẩn thận, không dùng làm công cụ gì, chỉ cần nhìn ngắm là thấy đủ.” Anh lại nói, “Đấy không phải là cho vài năm, mà là cả đời.”

Hoa Nam tiếp tục khắc dưa hấu, cũng không biết có nghe anh nói hay không.

Hàn Tố quyết định nói trắng ra hơn: “Tối hôm qua người kia không phải là người quan trọng gì cả, anh đừng giận Sênh ca. Thân phận của Sênh ca cũng quyết định bên người anh ấy không chỉ có một người.”

Hoa Nam không bắt chuyện, đặt một trái tim cuối cùng lên đĩa, rồi mới nói: “Tôi cắt nhiều vậy rồi, anh ăn thêm nữa đi!”

Hàn Tố nhìn cậu, đẩy đĩa: “Không ăn! Tôi lại ăn có một lát đều phải chạy WC 2 lần rồi, đợi lát nữa biến thành bệnh ra thì sao! Anh nói thẳng xem nào? Có giận Sênh ca không hả!”

Hoa Nam chà xát tay ngồi xuống, trong mắt thế nhưng lóe ra sự gian trá: “Tôi mà sớm muốn nói thẳng ra thì anh có giúp tôi ăn nhiều như vậy không hả? Đợi lát nữa tôi mang chỗ này đi ép thành nước rồi anh mang nước dưa hấu đi, được không?”

Hàn Tố bất đắc dĩ trừng cậu: “Sợ anh rồi, nói đi!”

Hoa Nam nhún vai: “Tôi đã sớm biết bên cạnh anh ấy không chỉ có một người, nếu không thì lúc anh ấy không đến anh ấy đi đâu đâu? Nhưng tối hôm qua là lần đầu tiên tôi thấy được, còn chưa vào cửa anh ấy đã ôm người lên mới làm tôi hoảng sợ. Trở về nghĩ lại, cảm giác như mình nhìn lén người khác tắm rửa, rõ ngượng. Còn giận gì thì quả thật không có.”

Hàn Tố mở to hai mắt: “Không có? Không phải anh và Sênh ca rất tốt sao?”

Hoa Nam hơi nhướn mi: “Rất tốt, tôi không phải gọi anh ấy là Sênh ca sao? Nói trắng ra là, tôi thay hai vị tổ tông nhà tôi bán mông trả nợ. Anh ấy làm tôi, tôi vui, anh ấy mặc kệ tôi làm người khác, tôi cũng không khó chịu. Tổng cộng cũng 5 năm mà thôi, vui vẻ sống không được sao?”

Hàn Tố trừng mắt nhìn cậu, hơn nửa ngày mới khoát tay: “Được rồi, đi ép nước đi, đúng rồi, đưa di động cho tôi.”

Hoa Nam lấy ra cho anh rồi mới bưng đĩa đứng dậy: “Anh làm gì?”

Hàn Tố thuận miệng nói: “Đăng kí wechat cho cậu.”

Hoa Nam ồ một tiếng: “Tôi cũng chỉ lấy điện thoại gửi tin nhắn với gọi điện, anh cài cho tôi tôi cũng không dùng được.”

Hàn Tố tải phần mềm find my phone giấu trong máy, lại liên kết với máy ipad mới mua, thầm nói bà tải xuống cho mình thôi, Sênh ca lại nghĩ muốn biết cậu làm cái gì thì tự mình đi mà tìm, ghen hay giận hai người tự mình giải quyết, đừng quấy rầy cuộc sống về đêm của bà!

Hoa Nam không tức giận, Sênh ca rất buồn bực.

Kì thật anh đã lên kế hoạch cúi đầu xuống nước mặt dày mày dạn cả rồi, chỉ cần đợi Hàn Tố biểu đạt rõ ràng anh có hậu cung vô vàn mĩ nhân, sau đó Hàn Tố cho anh biết tin tức về một đứa nhỏ không thoải mái về, Lương Sênh liền ra mặt xuất hiện đầy hoành tráng, dùng hành động ngọt ngào ôn nhu lại chua thêm tí bạo lực đem con chó con kia thu thập, sau đó ôm lấy cậu, nói từng câu từng từ một, mặc kệ bên người anh người đến người đi bao nhiêu, em vẫn là người đặc biệt nhất.

Thế là xong.

Lương Sênh vốn là người dễ tính, cách loại lời ngon tiếng ngọt cũng nói qua không ít, từ vô cùng đặc biệt anh cũng không phải dùng lần đầu. Nhưng anh cảm giác, nếu nói với Hoa Nam, anh nhất định sẽ nói vô cùng thật lòng, thật như vàng bốn số 9 vậy.

Nhưng Hoa Nam nói cậu không giận.

Cảm giác, giống như mình tự tin ngời ngời nâng thang cho người ta xuống, kết quả phía trên lại đầy yên ả thanh bình.

Hộc máu.

Đề cập đến lịch sử ức hiếp cưỡng bức của lão đại nhà mình, Hàn Tố không dám thuật lại đoạn bán mông trả nợ mà chỉ cẩn thận truyền đạt tâm trạng lúc Hoa Nam phát hiện gian tình cùng với cái nhìn khilàm mông.

Lương Sênh bình tĩnh nghe, trong lòng lại gào rú đập phá: Nhìn lén cái rắm! Tắm rửa cái rắm! Ngượng ngùng cái rắm! Bình thường dẫm đãng không biết xấu hổ mà hiện tại chỉ cần nói một câu để ý cũng chết được à!

Nhưng lão đại cần có phong độ của lão đại. Anh ngồi yên nghe Hàn Tố báo cáo, nghiến răng nói ra bảy chữ đậm mùi sát khí: “Con chó con làm không quen được!”

Tuy rằng kết quả anh muốn chính là Hoa Nam không tức giận, nhưng quá trình không thể rút ngắn được. Tức giận cho thấy có để ý, cho thấy trong lòng cậu có anh. Lương Sênh tự nhận 8 —— 9 tháng mình cùng Hoa Nam này việc nên làm anh đều làm, không nên làm anh cũng đã làm mấy cái. Hai người đánh qua, mắng qua, trên giường cũng trao đổi nhuần nhuyễn vô cùng, dù cho thằng nhóc này có vô tâm vô phế đến cỡ nào thì qua thời gian dài như vậy cũng nên biết có qua có lại.

Nhưng cậu lại dám không có phản ứng.

Lương Sênh cười lạnh, được thôi, không phải không tức giận sao, không phải biết lúc anh không đến là vì anh có người khác sao? Anh liền mặc kệ! Để xem, con chó con này có thể không cần được bao lâu!

Vì thế, một cuộc chiến tranh lạnh do Lương Sênh đơn phương tuyên bố, bắt đầu.