"Mọi người đi tìm suốt hai tiếng nay nhưng vẫn không thấy. Nghe nói anh trợ lí của ông ta đi cùng ông ta vào rừng, sau đó lạc mất nhau. Chỉ có anh trợ lí trở về, báo lại với thôn trưởng." Lý Nguyệt cùng Chu Cát Sa bước ra ngoài sân, kể lại sự việc vừa xảy ra.

Chu Cát Sa cau mày, từ đằng xa đã thấy một nhóm bốn, năm người vây quanh lại với nhau.

"Tôi nói rồi, tôi không nhớ được. Khu vực các anh toàn cây toàn rừng thế này, ai mà phân biệt được chỗ nào với cả chỗ nào. Tóm lại các anh mau cử hết người vào trong rừng đi, tìm kĩ mọi ngóc ngách, sự an toàn của vị ứng cử viên này không phải thứ các anh có thể phụ trách đâu." Một anh chàng trẻ tuổi, ăn mặc gọn gàng chải chuốt, mắt đeo kính, liên tục khua tay múa chân nói với thôn trưởng.

Thái độ thô lỗ, giọng điệu kênh kiệu khiến vị Tôn thôn trưởng rất khó chịu. Nhưng vì thân phận anh ta, ông chỉ có thể nhịn.

"Hiện tại trai tráng trong thôn đã được điều ra đi tìm hết, anh cứ chờ ở đây, chúng tôi sẽ làm hết sức mình." Tôn thôn trưởng cố gắng dịu giọng.

"Chờ ? Chờ ! Chờ đến bao giờ ? Sao ông cùng hai người này không vào trong rừng tìm cùng đi !" Anh trợ lí chỉ tay vào lão Húc cùng anh quay phim.

Tôn thôn trưởng sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, lắp bắp :"Họ... Họ là khách..."

"Này anh, tôi nhịn thái độ của anh đủ rồi. Anh tưởng anh là ai mà dám lên mặt với thôn trưởng nơi này như thế ? Chỉ cần bước vào khu vực này, cho dù ở thành phố anh có vẻ vang cỡ nào, thì ở đây anh vẫn phải lễ phép gọi một tiếng 'thôn trưởng' với ông ta ! Tôi là người đài truyền hình, một mẩu tin thôi cũng đủ để anh thanh danh bại liệt." Lão Húc ngẩng mặt lên rõ ràng đe dọa.

Anh quay phim bên cạnh gật đầu hưởng ứng, trừng mắt với vị trợ lí xấc xược.

Chu Cát Sa cùng Lý Nguyệt đứng cạnh một nhóm phụ nữ đang bàn tán xôn xao, ai ai cũng lộ vẻ mặt lo lắng.

"Cứ tình trạng này mà không tìm thấy thì sẽ rất nguy hiểm."

"Phải đấy, chưa đầy tiếng nữa là trời sẽ chuyển tối."

"Ôi không, con trai cùng chồng tôi vẫn đang ở bên trong rừng. Hai người mà bị làm sao thì tôi biết sống như thế nào."

"Chồng tôi nữa..."

"Anh trai tôi cũng vậy..."

Những người phụ nữ mắt rưng rưng, tưởng trừng có thể khóc oà lên bất kỳ lúc nào.

Trong đó đặc biệt có một người tầm ba mươi tuổi, ánh mắt xám xịt bối rối, môi mấp máy liên tục nhưng không phát âm được tiếng nào.

Thấy Chu Cát Sa nhìn chằm chằm vào mình, người phụ nữ rụt đầu lại sợ hãi, không dám đối mắt nhìn thẳng.

Chu Cát Sa cảm thấy hơi lạ, liền nhíu mày suy nghĩ. Cô bảo Lý Nguyệt hỏi thăm mọi người trong nhóm, còn mình đứng ra bờ rừng. Cô ngồi xổm xuống, tìm trong đám cỏ một lúc. Sau đó cô vẫy tay với người phụ nữ kỳ lạ kia, nói :"Tôi làm rơi mất vòng, chị có thể cùng tôi tìm được không ?"

Người phụ nữ do dự, cuối cùng cũng đồng ý, chậm chạp bước về phía Chu Cát Sa.

Chu Cát Sa chỉ đại vào khu vực trước mặt mình, kể :"Vừa nãy em đứng đây, không may vung tay làm chiếc vòng bị tuột." Nói xong cô ngồi xổm xuống, bới bới dưới lớp cỏ dày dặn.

Người phụ nữ thấy vậy cũng ngồi xổm xuống, nghiêm túc tìm kiếm. Tuy nhiên đáy mắt thẫn thờ cùng khuôn mặt bất an của cô ta khiến Chu Cát Sa cảm thấy nghi ngờ.

Cô ngắt một ngọn cỏ, làm như vô tình nói :"Sự việc mất tích này nếu mà không giải quyết ngay chắc chắn sẽ rất to. Nếu có manh mối thì đã tốt."

Người phụ nữ cụp mắt, không dám hé miệng.

Chu Cát Sa không vội, tiếp tục giải thích :"Có manh mối thì sẽ có đường lối, việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa, người cung cấp manh mối đó có khi còn được thưởng đấy chứ..."

"Không... Không phải..." Người phụ nữ đứng bật dậy, chột dạ lắc đầu.

Chu Cát Sa phát hiện mọi người xung quanh đã bắt đầu chú ý tới nơi này, liền bắt lấy tay người phụ nữ, kéo về phía mình. Cô chân thành nói :"Chị cứ bình tĩnh, chuyện nào cũng có cách giải quyết của nó. Nhưng quan trọng là chị phải nói ra, em thề sẽ không nói với bất kỳ ai." Vừa nói, cô vừa giương đôi mắt long lanh trong sáng của mình về phía người phụ nữ.

Chiêu trò này, cô thường sử dụng với Ôn Ngôn. Không ngờ nó lại có tác dụng với người phụ nữ lạ mặt này.

Cô ta cắn răng, hai bàn tay xoắn vào nhau, không biết có nên tin tưởng cô gái thành phố xinh xắn hay không. Cuối cùng nghĩ đến đứa con bé bỏng của mình, cô liền ngồi thụp xuống, nắm lấy tay Chu Cát Sa như cọng rơm cứu mạng.

"Tôi sẽ kể... chỉ cần cô đồng ý cứu A Lục." A Lục là tên con trai duy nhất của người phụ nữ này.

Chu Cát Sa lấy tấm lưng không mấy là to lớn của mình che gương mặt người phụ nữ khỏi ánh nhìn xung quanh, giọng điệu chân thành :"Chỉ cần chị nói ra, em sẽ cố gắng làm mọi cách để đảm bảo an toàn cho A Lục."

Người phụ nữ điều chỉnh hơi thở của mình, khó khăn mở miệng :"A Lục... Nó... là bị hại !"

———

Ôn Ngôn nhắm mắt nuốt trôi viên thuốc bổ sung dinh dưỡng, lê lết cơ thể kiệt sức của mình lên trên chiếc ghế sô pha.

Anh tựa lên thành ghế, hai tay day quanh thái dương, muốn xoa dịu cơn đau nhức ở đầu.

Sáu ngày...

Sáu ngày không thấy cô, sáu không nghe thấy giọng cô, sáu ngày làm việc đến mức tàn phá cơ thể của mình.

Thậm chí cho dù bây giờ cô không muốn kết hôn với anh, không muốn làm người yêu anh, chỉ đơn giản làm người thân, anh cũng sẽ gật đầu đồng ý.

Vì yêu cô, sợ cô phát hiện ra bí mật của mình mà anh đã cắt đứt liên lạc với vị thám tử hàng ngày theo dõi cô, cho số anh ta vào danh sách đen.

Nhưng anh sắp không chịu được rồi, nếu chờ thêm chút nữa, anh sợ sẽ phát điên lên mà lôi cô về phía mình mất.

Ngón tay anh trắng muốt, tựa như chưa bao giờ ra ngoài ánh sáng. Cầm lấy chiếc điện thoại, anh mím môi, đấu tranh tư tưởng dữ dội.

Hai phút sau, trong căn phòng u ám vang lên một giọng nói lạnh lẽo.

"Cô ấy thế nào rồi ?"

"Ôn thiếu gia ? Tôi gọi anh mấy ngày nay nhưng không thấy anh nghe máy. Giờ thì không ổn rồi, Chu tiểu thư gặp chuyện !"

Trong nháy mắt, đồng tử mắt anh co rút lại, hơi thở dường như tạm dừng.

Bên kia đầu máy, vị thám tử chờ một lát không thấy ai trả lời liền tự giác báo cáo lại.

"Sáng nay sáu giờ Chu tiểu thư cùng đoàn đài truyền hình lên xe tới núi Trúc Sơn. Đoàn phải quay một bản tin về hoạt động tình nguyện của một vị ứng cử viên tranh chức phó thủ tướng. Chín giờ chiếc xe dừng trong một thôn nhỏ, dân số chưa đầy trăm người. Vì sợ bị lộ nên tôi nghỉ tại thôn bên cạnh. Chiều nay mới biết tin nhân vật tai to mặt lớn đó mất tích trong rừng. Thôn trưởng của thôn đó đã cử mọi người đàn ông trong thôn đi tìm, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì."

Ôn Ngôn nắm chặt tay thành nắm đấm, trong mồm dần dần nếm được vị máu tanh. Anh khép hờ mắt, phun ra vài từ :"Gửi cho tôi địa chỉ thôn đó."

Sau đó anh kết thúc cuộc gọi, lấy máy bấm một cái tên khác.

"Ôn thiếu gia, xin chào." Thư ký Lý hiếm khi nhận được cuộc gọi của vị thiếu gia kiệm lời này, lễ phép khách khí nói.

"Tìm cho tôi một tài xế cùng một chiếc xe đến núi Trúc Sơn... Ngay bây giờ..." Anh dừng lại một chút, sau đó nhấn mạnh :"Phải nhanh nhất."

"Vâng, vâng..." Thư ký nghe thấy giọng điệu khẩn trương của người bên kia máy, tâm trạng cũng khẩn trương theo.

———

"Vậy tức là, chính vị ứng cử viên đó đề nghị con trai chị dẫn đi xung quanh rừng... ?" Chu Cát Sa trợn mắt kinh ngạc.

Người phụ nữ đau khổ nói :"Ông ta gặp A Lục ngoài nhà, nói rằng muốn tìm chỗ nào phong cảnh đẹp để chụp ảnh cùng nghỉ ngơi. A Lục thấy giá ông ta đưa ra quá hời, liền vội vàng viết vài lời cho chị để lại trên bàn rồi cùng ông ta vào rừng. Lúc chị đi hái rau về mới thấy tờ giấy đó, nhưng đã quá muộn..."

Chu Cát Sa vội hỏi :"Ông ta cho A Lục bao nhiêu ?"

Người phụ nữ kể bằng giọng run run :"Một... Một triệu."

Chu Cát Sa giận đến tím mặt.

Vị ứng cử viên đó, lợi dụng sự nghèo khổ của người dân trong thôn mà dùng tiền sai bảo. Hiện giờ ông ta mất tích, trách nhiệm bỗng nhiên đổ hết về cậu bé A Lục. Cho dù có kể mọi chuyện ra, người ngoài cũng sẽ phán xét cậu bé ham tiền mà không quan tâm tới an toàn của vị ứng cử viên.

"Chu Cát Sa, chị tin tưởng em nên mới kể cho em. Chị không cần tiền, chị chỉ cần con trai chị. Bây giờ trời cũng đã bắt đầu tối, nếu không quay trở về thì A Lục sẽ phải làm sao ? Chị cũng không dám nói với thôn trưởng trong lúc tìm vị ứng cử viên thì để ý đến thằng bé A Lục, em nói chị phải làm như thế nào bây giờ ?" Mẹ của A Lục cuống quýt phát khóc, vành mắt đỏ ửng.

Chu Cát Sa cắn răng, hít thở chậm rãi. Đáy mắt cô phản chiếu dáng vẻ tùng quẫn của người mẹ đáng thương, trái tim co thắt dữ dội.

Trước cả khi cô kịp suy nghĩ, cô nghe thấy chính giọng mình nói :"Em sẽ vào rừng tìm A Lục."

"Thật sự !" Người phụ nữ mừng rỡ kêu lên.

Chu Cát Sa gật đầu xác nhận một lần nữa. Cô đứng lên, tiện thể kéo người phụ nữ.

"Em đi chuẩn bị đồ rồi vào rừng luôn, chúng ta không thể chậm trễ được." Chu Cát Sa vừa nói vừa suy nghĩ nên mang theo thứ gì.

Người phụ nữ hơi do dự nói :"Có cần chị đi theo không..."

"Không, không được. Chị mà đi thì mọi người sẽ nghi ngờ. Em sẽ nói với mọi người là em đi tìm vị ứng cử viên." Chu Cát Sa đi vào nhà Lý Nguyệt, vơ đại vài gói bánh quy, chiếc đèn pin chống nước và bật lửa.

Cô tìm ở bìa rừng khu vực cỏ trông có vẻ bị dẫm nát nhiều nhất, một đường thẳng tắp đi lên phía trước.

Giờ này mặt trời đã ngả phía Tây, những tia nắng còn sót lại đã hoàn toàn bị chặn lại bởi lớp lá xum xuê rừng rậm.

Chu Cát Sa đi một lúc lại đánh dấu ở thân cây, dẫm lên lớp lá khô héo trên mặt đất, chốc lát lại gọi hai, ba tiếng "A Lục".

Mùa hè trời nóng, nếu mà đi ngoài trời nửa tiếng mồ hôi đã chảy đầm đìa. Nhưng nhờ hệ thực vật trù phú ở đây mà không khí đã được điều hoà không ít, thỉnh thoảng lại sượt qua những cơn gió, Chu Cát Sa khắp nơi tìm kiếm cũng không khó chịu vì cơn nóng.

Cô đi mãi, cố gắng quan sát những nơi đã từng có người đi qua, thoáng chốc đã đi hơn một tiếng.

Cô nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn bầu trời không rõ màu sắc, thở dài. Cô ngồi tạm bên cạnh gốc cây, lấy chai nước trong túi tu một hớp, không dám uống nhiều hơn.

Nghỉ ngơi được năm phút, cô đứng dậy đi tiếp. Đột nhiên bên tai cô vang lên một tiếng hét kinh hoàng.

Phía bên phải, cách đây khoảng hai mươi mét, giọng con trai.

Não cô tự động phân tích những yếu tố trên, đôi chân không chần chừ chạy về khu vực bên phải.

Tiếng hét càng lúc gần. Chu Cát Sa chạy hết tốc lực, miệng kêu :"A Lục... A Lục."

Lúc cô đến nơi, cô phát hiện ra xung quanh không có ai.

Thực ra không phải không có ai, mà là trên mặt đất không có ai.

Trên một cây thân gỗ, có một cậu bé tầm mười tuổi ôm chặt thân cây, trèo lên đến cành thứ hai tính từ mặt đất.

Cậu bé vẻ mặt hoảng sợ, nhìn thấy có người đến cũng không nhẹ nhõm hơn. Cậu bé lắp bắp rặn ra từng tiếng, mỗi từ chui lọt vào tai cô.

"Rắn... có rắn..."

Chu Cát Sa mặt tối sầm. Bởi vì đằng sau gốc cây kia, quả thực có một con vật đang bò. Thân nó to bằng nửa người, độ dài cơ thể phải dài hơn hai người đàn ông hợp lại. Chiếc đầu to khủng khiếp, hai đôi mắt đen nháy, chiếc lười thè ra đáng sợ. Loài bò sát từ từ trườn người về phía trước, dần dần tiến lại gần cô.

Con vật đã nhìn thấy Chu Cát Sa.