Chu Cát Sa bước ra khỏi cổng trường, ngay lập tức được bao vây bởi hai bậc phụ huynh.

"Làm bài thế nào con ?" Chu mẹ lấy giấy ra, lau những giọt mồ hôi chảy dài trên vầng trán nhỏ của con gái mình.

Chu Cát Sa đứng yên hưởng thụ sự quan tâm dịu dàng, nở nụ cười đắc thắng có chút kiêu ngạo, nói :"Bố mẹ yên tâm, chuẩn bị nộp hồ sơ của con vào trường báo chí là vừa !"

Điệu bộ thoải mái vô lo vô nghĩ khiến lòng Chu mẹ và Chu ba cũng bớt căng thẳng.

Nói cô tự tin cũng không sai.

Hôm nay chính là ngày thi chính thức về các môn chuyên xã hội, gồm văn học, lịch sử, địa lý và ngoại ngữ.

Do có giải thành phố nên Chu Cát Sa chỉ cần thi vào trường bằng môn văn học và lịch sử, các môn khác vẫn phải thi nhưng chỉ cần qua trung bình.

Không biết do may mắn hay vì Chu Cát Sa đã đọc quá nhiều sách mà bài nghị luận xã hội trong đề thi đề cập tới một vấn đề khá quen thuộc, dường như cô đã từng làm vài lần.

Bài thi môn lịch sử càng làm tốt hơn. Có thể cô không có đầu óc giỏi suy luận, nhưng những câu hỏi về xã hội không làm khó được cô. Bài thi này... tâm lý cô nắm chắc.

Ba người hai nữ một nam ríu rít trò chuyện với nhau, cuối cùng dắt tay nhau vào trong xe về nhà.

Chu Cát Sa tranh thủ trong lúc bố mẹ ngồi đằng trước hỏi han, thò tay lấy điện thoại, nhắn tin.

[Cát Sa] : Đại thúc, vừa nãy em thấy một người giống anh >.<

[Cát Sa] : Mặc sơ mi trắng.

[Cát Sa] : Rất đẹp trai~

Chu Cát Sa liên tục gửi những icon tinh nghịch. Cô đợi vài phút liền thấy điện thoại rung.

[Ôn Ngôn] : Ừ.

[Ôn Ngôn] : Là anh.

Chu Cát Sa che miệng cười khúc khích, tiếp tục nhắn.

[Cát Sa] : Biết ngay mà.

[Cát Sa] : Anh còn ở đó không ?

[Ôn Ngôn] : Anh vừa mới đi về.

Chu Cát Sa ngước nhìn ánh nắng chói chang qua cửa sổ, cau mày.

[Cát Sa] : Anh đứng đợi suốt từ nãy đến giờ à...

[Ôn Ngôn] : Ừ

Chu Cát Sa thực sự hết chịu nổi sự ngốc nghếch này.

[Cát Sa] : Đồ ngốc ! Sao không vào tạm một nhà hàng nào đó nghỉ ngơi ?

[Cát Sa] : Hoặc là cứ về nhà đi.

[Cát Sa] : Đằng nào sau này em chả báo cáo hết cho anh.

Ngay sau đó hàng tin nhắn của Ôn Ngôn hiện lên khiến trái tim cô mềm nhũn.

[Ôn Ngôn] : Anh muốn nhìn thấy em...

[Ôn Ngôn] : Chiều nay anh nghỉ làm, muốn đến cổ vũ em một chút.

"Xem gì mà cười tươi vậy con ?" Đột ngột Chu mẹ tò mò quay xuống.

Chu Cát Sa ra vẻ thản nhiên cất điện thoại vào trong túi, nói :"Không có gì, bạn con nhắn tin thôi."

Chu mẹ cũng không nghi ngờ gì, tiếp tục tám chuyện từ trên trời xuống biển. Chu Cát Sa cùng Chu ba thỉnh thoảng đáp lại vài câu khiến bầu không khí trở nên càng ấm áp, vui vẻ.

Về đến nhà cũng là cuối chiều, Chu Cát Sa lên phòng cất sách vở, nhìn đống tài liệu ôn thi toán học trên bàn, rất muốn... bán đồng nát.

Cô nằm vật ra giường, lên group chat của lớp. Trên đó mọi người không ngừng hỏi thăm nhau, có người thi tốt, cũng có người ôn lệch tủ thành ra bài làm hơi tệ. Mục Văn rất có uy phong lớp trưởng, an ủi xong người này thì quay sang giải đáp thắc mắc cho người kia.

Chu Cát Sa định nhắn tin cho Quỳnh Mai thì đã bị cô bạn mở lời trước, hai thiếu nữ trò chuyện với nhau cũng được hơn nửa tiếng thì Cát Sa phải đi tắm.

Để cổ vũ cho con gái mình, Chu mẹ đã chuẩn bị một bữa tối rất phong phú, đầy ắp những món ăn mà Chu Cát Sa thích. Chu ba cũng không rảnh rỗi, tự giác mang bát đũa cũng đồ ăn ra.

Gia đình ba người ăn bữa tối đầm ấm hạnh phúc, tâm trạng ai cũng phấn khởi vô cùng.

Ngày công bố kết quả cũng phải sau hai tuần. Hiện tại công nghệ tiên tiến hiện đại, thí sinh có thể xem điểm thi của mình trên mạng mà không cần trực tiếp đến trường.

Chu Cát Sa có chút hồi hộp gõ mã học sinh của mình, hai vị phụ huynh đứng đằng sau liên túc ngó ngang ngó dọc, bồn chồn không yên.

Khi điểm thi hiện ra, Chu Cát Sa chưa kịp nhìn thì đã nghe thấy tiếng hét hạnh phúc của Chu mẹ.

"Trời ơi ! Á khoa... Á khoa đó ! Chu Cát Sa, con tôi, nó được á khoa học viện báo chí !" Chu mẹ phấn khích nhảy cẫng lên, bấu vào vai chồng mình.

Chu ba dù có hơi đau, nhưng sự đau này đâu có thể sánh bằng niềm vui trước mặt. Ông vỗ đầu con gái mình, ánh mắt tự hào.

Chu Cát Sa tuy là chính chủ nhưng còn ngạc nhiên hơn bố mẹ mình. Cô biết là bài làm của cô rất tốt, nhưng mà không ngờ lại được tận á khoa...

Cái này...

Không biết nên phản ứng như thế nào...

Từng con điểm hiện lên, bên khoa học xã hội là những dãy số đáng ngưỡng mộ, còn bên khoa học tự nhiên... nếu diễn tả chính xác thì là vừa trên trung bình một chút.

Kết quả tối hôm đó Chu ba dẫn cả nhà đến một nhà hàng sang trọng trong thành phố, còn đặt hẳn phòng riêng để ăn mừng.

Suốt cả buổi Chu Cát Sa không ngừng cười hí hửng, uống cạn chén bia trên bàn trong lúc mọi người không để ý. Đến khi cảm giác đầu hơi chếnh choáng, cô mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh nữ ở cuối dãy, muốn vào phải băng qua một dãy hành lang. Chu Cát Sa đứng trước bồn rửa tay tát nước mát lên mặt, tuy không thể làm giảm đi màu đỏ hồng bên gò má nhưng cũng giúp đầu óc cô tỉnh táo hơn đôi chút.

Ngay khi cô bước ra, tầm mắt cô chạm phải bóng hình quen thuộc.

Người đó, anh tuấn rạng ngời, gương mặt lạnh lùng góc cạnh, ngay cả cặp kính cũng không thể che đi đôi mắt sắc sảo sâu hoằm. Dù chỉ đơn giản là đang đứng, nhưng tấm lưng thẳng tắp kia vẫn toát ra một phong thái mê người.

Chu Cát Sa vừa mới tỉnh khỏi cơn say bia liền bị chìm đắm vào một cơn say còn nặng nề hơn. Cô bước dần về phía anh.

"Ôn Ngôn ?"

Anh quay đầu, ánh mắt vốn lạnh nhạt bỗng trở nên nhu tình một cách kỳ lạ.

Chu Cát Sa vội vàng che mắt lại.

Mẹ kiếp, được mỹ nam nhìn chăm chú như vậy, bản cô nương không chịu được !

"Sao anh lại ở đây ?" Chu Cát Sa lắp bắp hỏi.

Ôn Ngôn nói dối không chớp mắt :"Đi gặp đối tác, tình cờ đến nhà vệ sinh thấy em liền dừng lại."

Chu Cát Sa ngốc nghếch tưởng thật, liền hỏi lại :"Anh là bác sĩ mà cũng phải có đối tác sao ?"

Cất lời xong cô liền phát hiện mình thật sự rất ngu. Người ta bây giờ không chỉ là bác sĩ mà còn làm giám đốc một bệnh viện lớn, chức chỉ đứng sau chủ tịch, gặp đối tác làm ăn là chuyện đương nhiên.

Ôn Ngôn không làm khó dễ cô, trả lời ngắn gọn :"Anh cùng một vài đồng nghiệp đi kêu gọi đầu tư để mở một cơ sở mới."

Chu Cát Sa gật đầu, ánh mắt do say mà trở nên ươn ướt to tròn như mắt nai, bờ môi đỏ chúm chím, mái tóc nay đã dài được buộc lên gọn gàng để lộ chiếc cổ thon dài trắng ngần.

Ôn Ngôn nhìn cô chằm chằm, không nhịn được liền kéo cô vào lòng mình, mạnh mẽ dán bờ môi lên cánh anh đào mềm mại.

Chu Cát Sa theo bản năng dãy giụa, nhưng sau đó cô cũng nhắm mắt để yên cho anh chà đạp, im lặng hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng.

Chu Cát Sa chậm rãi bị đè lên bức tường bên cạnh, sau lưng là mặt phẳng cứng rắn lạnh lẽo, trước ngực là một cơ thể bằng xương bằng thịt toả ra hơi ấm nam tính. Hai thái cực khác nhau này khiến trái tim cô liên tục đập một cách điên loạn.

Trong dãy hành lang vắng người này, tiếng hôn càng trở nên rõ ràng, làm tăng thêm sự ám muội vốn đã tràn đầy.

Đến khi cảm nhận được xúc cảm ươn ướt bên cổ, đôi mắt đang nhắm hờ của Chu Cát Sa bỗng mở to, luống cuống đẩy anh ra.

Ôn Ngôn dường như vẫn còn say mê hương vị ngọt ngào kia, viền mắt đỏ ửng đáng ngờ. Nhưng đến khi nhìn thấy vết hôn mờ ám nổi bật trên làm da trắng nõn bên cổ, tinh thần nhanh chóng tỉnh táo lại.

May mắn hôm nay Chu Cát Sa không chọn mặc áo phông quần đùi, chiếc cổ áo sơ mi trắng đã trở thành tấm bình phong hoàn hảo để che đi dấu vết lúc nãy.

Ôn Ngôn cẩn thận vén chiếc cổ áo cô một cách ngay ngắn, sau đó kéo mặt cô vào ngực mình, ôm chặt không muốn buông.

Chu Cát Sa bị ôm chặt đến mức ngạt thở, vội vàng nói :"Bỏ em ra..."

"Không." Ôn Ngôn lãnh đạm đáp lại.

"Sao vậy ?"

Anh im lặng một lúc, giọng nói trầm xuống.

"Nhớ em." Hai từ ngắn gọn nhưng cũng đủ để khiến người con gái trong lòng xúc động.

Quả thực nếu nghĩ lại, Chu Cát Sa là một người con gái rất quá đáng. Thông báo với bố mẹ rằng mình có bạn trai cô không dám thì còn hiểu được, nhưng từ khi vào giai đoạn ôn thi số lần cô gặp Ôn Ngôn ngày càng ít, thậm chí trong suốt hai tuần chờ đợi kết quả còn không có chạm mặt, toàn là Ôn Ngôn chủ động gọi điện.

Quá đáng nhất phải nói đến hôm nay, một trong những ngày quan trọng nhất trong đời vậy mà cô chỉ nhắn tin báo cáo cho anh về việc cô đỗ vào trường báo chí.

Chu Cát Sa càng nghĩ càng thấy không ổn, liền rầu rĩ nói nhỏ :"Vậy anh thả lỏng một chút đi, em hơi khó thở..."

Ôn Ngôn lúc này mới nới rộng vòng tay, nhưng tuyệt nhiên vẫn ôm trọn cả người cô. Hai người tiếp tục không nói gì ôm nhau tình cảm như vậy cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo.

Chu Cát Sa bắt mày liền nghe thấy giọng nói quan tâm lo lắng của mẹ mình.

"Cát Sa, con đi vệ sinh gì mà lâu vậy ?"

Chu Cát Sa liếc qua đồng hồ trên cổ tay anh, không ngờ từ lúc gặp anh đến bây giờ đã trôi qua hơn hai mươi phút.

Cô chặc lưỡi, nói :"Hàng xếp hàng dài quá, mãi mới đến lượt con."

Chu mẹ thấy liền yên lòng, dặn dò :"Vậy mau về phòng đi, nhân viên sắp bưng món tráng miệng rồi."

Chu Cát Sa vâng vâng dạ dạ, đúng lúc này ngước lên nhìn anh, ngay lập tức đứng hình.

Mặc dù đã cố gắng che giấu đi cảm xúc, nhưng sự mất mát cùng buồn bực vẫn hiện rõ qua đáy mắt anh.

Cô cứng ngắc tắt máy, cúi đầu trầm lặng, sau đó hít thở dài để lấy dũng khí, nghiêm túc nhìn anh.

"Lát nữa anh có phải quay lại gặp đối tác không ?"

Ôn Ngôn thành thật lắc đầu.

Chu Cát Sa đột ngột nắm tay anh, kéo anh về phía phòng ăn của gia đình mình.

"Đi theo em, em muốn anh gặp bố mẹ em."