Ngồi trên xe quay về, sắc mặt Mạc Ngữ Phi vẫn không tốt lắm, khuôn mặt cau có không nói lời nào.

Về đến nhà, Trầm Sở Hãn lập tức tìm một chiếc đinh nhỏ, đóng vào bức tường bên cửa sổ, sau đó cẩn thận treo từng hạt pha lê kia lên, sau khi làm xong anh âm thầm thở nhẹ một hơi. Trầm Sở Hãn biết hình thái của yêu thú có đủ loại đủ dạng, nhỏ nhất lớn nhất cũng đều có, mấy ngày nay anh luôn lo lắng những yêu thú kia có thể biến thành động vật nhỏ nhất tìm kiếm Mạc Ngữ Phi khắp nơi trong thành phố này. Bây giờ cuối cũng cũng không cần lo lắng nữa rồi.

“Này, anh đang làm gì vậy? Khát quá, rót trà đến đây.” Mạc Ngữ Phi thấy Trầm Sở Hãn vừa về đã vội vàng làm việc, hắn liền cảm thấy khó hiểu.

“Lập tức đến ngay.”

Uống trà nóng, Mạc Ngữ Phi rủ mí mắt xuống, lặng lẽ đánh giá Trầm Sở Hãn ngồi đối diện, nhìn không ra có gì khác thường, vì thế liền hỏi: “Âm dương sư đại nhân nói gì với anh?”

“À, muốn tôi chăm sóc cậu thật tốt.”

Hừ, nói giống như không nói. Mạc Ngữ Phi thầm hừ một tiếng, nghĩ một chút, lại hỏi: “Anh và bọn họ biết rõ nhau sao?”

“Sở Thiên biết rõ bọn họ hơn, nó thường đến đó chơi.”

“Con sóc nhỏ kia bộ dáng không tồi.”

“Ừ, Ô Mễ rất đáng yêu, nhiệt tình hoạt bát.” Trầm Sở Hãn cười cười, nói.

“Chẳng trách các người thường đến.” Mạc Ngữ Phi dùng ngữ khí châm biếm nói, trên mặt lộ ra biểu tình khinh thường.

Trầm Sở Hãn nhìn Mạc Ngữ Phi, thấp giọng nói: “Sở Thiên đã kết hôn rồi.”

Đúng vậy, người chưa kết hôn chính là anh nha, bằng không thì anh cho rằng là đang nói ai. Trong lòng Mạc Ngữ Phi căm hận nói.

“Mọi người đều là bạn bè cả.” Trầm Sở Hãn lại nói.

Ồ, người này nghe hiểu sao? Lần này không ngốc nha, sao vậy, là đang rũ bỏ quan hệ? Mạc Ngữ Phi trong lòng thầm cười, cố tình nói: “Em trai anh á, chính là thích loại mỹ thiếu niên đáng yêu kia, anh hẳn sẽ không phải cũng yêu thích kiểu non nớt như cây cỏ kia chứ.”

Trầm Sở Hãn lắc đầu, “Không, không phải, Sở Thiên thích Tiểu Mạc chỉ vì… Tiểu Mạc là Tiểu Mạc, Sở Thiên cũng không có kiểu người yêu thích đặc biệt nào, nó và Tiểu Mạc là…” Muốn giải thích, nhưng không biết nên nói như thế nào mới có thể biểu đạt rõ ràng những gì anh muốn nói, Trầm Sở Hãn chau mày.

“Anh muốn nói bọn họ có duyên phận.” Mạc Ngữ Phi tiếp lời, haiz, người đàn ông này thực ngốc, sau này làm sao theo đuổi người yêu đây, nhìn vào cũng đều lo lắng thay cho anh ta.

“Đúng, chính là như vậy.”

“Cho nên nói, anh cùng sóc nhỏ không có duyên phận nha.” Mạc Ngữ Phi gian tà nhìn Trầm Sở Hãn một cái, rồi nói.

“Tôi và Ô Mễ chỉ là bạn.”

“Nhưng cậu ta rất đáng yêu, là loại người gặp người thích.”

“Cậu cũng có thiện cảm với cậu ta à, Ô Mễ rất lương thiện, vừa cởi mở vừa độ lượng.”

Đột nhiên phát hiện người đàn ông kia chuyển trọng tâm câu chuyện về phía hắn, Mạc Ngữ Phi kinh động, ha, Trầm Sở Hãn sao đột nhiên không ngốc vậy?

“Đúng vậy, rất thích.” Mạc Ngữ Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo nói tiếp.

Trầm Sở Hãn cười cười, Mạc Ngữ Phi vừa oán hận trong lòng, vừa theo lý trí mà ngậm miệng, kết thúc câu chuyện này.

“Lãnh Tinh Hồn có nói cho cậu về việc phải biến về hình thú không?” Trầm Sở Hãn hỏi.

“Có.”

“Vậy…” Trầm Sở Hãn nhìn Mạc Ngữ Phi, anh không biết Mạc Ngữ Phi định khi nào trở lại nguyên hình.

Trong lòng đấu tranh một chút, Mạc Ngữ Phi không cam tâm tình nguyện biến thân, lúc xuất hiện một con đại hồ ly có da lông tuyết trắng dày ở trên sofa, Trầm Sở Hãn cả kinh hô một tiếng nho nhỏ.

“A… ”

Nhìn thấy đối phương trừng mắt thật to, trong lòng Mạc Ngữ Phi chế giễu, quả nhiên ít thấy liền cho là lạ, hồ ly cũng chưa từng thấy qua.

Hình thú của Mạc Ngữ Phi cực kỳ xinh đẹp, hồ ly lông dày trưởng thành, lông màu tuyết trắng, trên một nhúm lông ở đầu đuôi và đỉnh lỗ tai có một chút sắc đen, màu đen nổi bật kia, rất tự nhiên mà xinh đẹp.

“Ánh mắt của cậu là màu xanh biếc.” Nhìn kĩ hồ ly một hồi, Trầm Sở Hãn nói.

Mạc Ngữ Phi hơi nheo mắt lại, “Đương nhiên, tôi chính là hồ ly mắt xanh biếc có huyết thống thuần túy nhất cao quý nhất.”

“Thì ra hồ ly mắt xanh biếc… chính là bộ dạng này của cậu… ” Trầm Sở Hãn từng nghe nói qua từ này, nhưng từ trước đến nay chưa thấy bộ dáng của loại hồ ly này, hôm nay là lần đầu tiên thấy được, “… cậu và Tiểu Mạc không giống nhau lắm… ”

“Nói nhảm, đương nhiên là không giống, cậu ta căn bản không phải là hồ ly, cậu ta có chỗ nào được xem như là hồ ly!” Mạc Ngữ Phi nổi giận nói, cái đuôi lớn đầy lông mao dày đặc vung lên.

“Tiểu Mạc rõ ràng là hồ ly.”

“Cậu ta mới không phải, cậu ta là dòng máu lai, có một phần tư huyết thống của loài chó. Hồ ly chúng tôi không thể xem cậu ta như một loại hồ ly. Anh nếu không tin thì cứ đi hỏi em trai anh thử.”

“Cậu không nên có loại thành kiến này.”

Trong giọng nói nam nhân mang theo mùi vị khuyên bảo làm Mạc Ngữ Phi tức giận, hắn hướng Trầm Sở Hãn kêu lên: “Cái gì gọi là thành kiến! Anh không cần đem cái quy tắc của loài người kia dùng trên người chúng tôi. Huyết thống đối với hồ ly chúng  tôi mà nói rất quan trọng! Thuần chủng chính là thuần chủng, tạp chủng chính là tạp chủng, mắt xanh biếc và mắt đen là khác nhau, tuyết hồ và hồng hồ cũng không giống nhau. Giống như con người, có người da trắng, da đen, tuy nói con người không phân ra ba bảy loại, nhưng có sự khác biệt trong nghề nghiệp và thân phận, anh nếu như phải đem thành viên hoàng thất ở Châu Âu cổ xưa cùng người Phi Châu đặt ngang hàng, thì tôi cũng không nói gì nữa.”

“Thật xin lỗi… Tôi không hiểu lắm… ” Trầm Sở Hãn ở trong lời trách mắng của Mạc Ngữ Phi cúi đầu, anh thực sự không hiểu lắm, tuy Trầm Sở Thiên chính là yêu thú hình cảnh, nhưng anh làm anh trai cũng rất ít khi trò chuyện với em trai về các loại yêu thú, phạm trù nghề nghiệp của anh suy cho cùng cũng khác biệt với Trầm Sở Thiên.

Thấy được bộ dạng cúi đầu của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi trong lòng hừ một tiếng, được rồi, anh ta thực sự không hiểu, cũng chẳng trách anh ta được, nói cho anh ta biết để anh ta hiểu là được rồi.

“Nói như vậy, từ góc độ nào đó mà nói thì cậu cũng được xem như hoàng tộc sao?” Trầm Sở Hãn nghe ra điều gì đó trong lời nói vừa rồi của Mạc Ngữ Phi, khiến anh không kìm nổi liền hỏi.

Nghĩ đến thời thơ ấu mình đã trải qua ở phương Bắc xa xôi lạnh lẽo, Mạc Ngữ Phi trong lòng hiện lên một chút lay động, “Hừ, tôi nói cho anh biết, bản thân mắt xanh biếc trong hồ tộc chính là dấu hiệu của huyết thống Vương tộc, nếu vào thời xưa, hồ ly mắt xanh giống như tôi chính là thân phận hoàng tử, có thể có được rất nhiều đặc quyền. Mạc gia ở hồ tộc là thế gia đại tộc, luôn để cho hồ ly mắt xanh huyết thống chính gốc làm tộc trưởng, chúng tôi ở vùng tuyết phương Bắc có lãnh địa của chính mình, bất luận là ở trong hồ tộc hay trong giới yêu thú đều rất có địa vị và thế lực. Loại địa vị cao siêu này đối với việc Mạc gia tiến vào trong thành phố lớn xa hoa cũng có trợ lực, bởi vậy sau khi làm kinh doanh chính là thuận buồm xuôi gió…“ Nghĩ đến bản thân bây giờ sa sút, Mạc Ngữ Phi đột nhiên dừng lại, hắn nhìn Trầm Sở Hãn đang chuyên chú nghe hắn giải thích, qua một hồi, Mạc Ngữ Phi buồn rầu nói: “Bây giờ tôi nói loại lời này, nhất định là rất buồn cười…”

“Không, không.”

“Bị đoạt lấy quyền lực tộc trưởng, bị đuổi khỏi gia tộc, mấy trưởng lão kia thậm chí còn muốn tôi chết… Bây giờ, đôi mắt này ở trên người tôi cũng là một sự sỉ nhục…” Nói rồi, Mạc Ngữ Phi cuộn cái đuôi lông xù lớn, cuộn tròn thân thể nhắm mắt lại, giống như cảm thấy lạnh lẽo, lại giống như đang sợ hãi, “Bây giờ kẻ chịu thu nhận cũng như dám thu nhận tôi cũng chỉ có anh…” Lời này là lời nói rất thật lòng, Mạc Ngữ Phi hiểu rất rõ, hiện tại nếu như không có Trầm Sở Hãn, có lẽ hắn đã thật sự chết rồi, lúc hắn cùng đường nhất, thì người đàn ông này đã thu nhận và giúp đỡ hắn, cho Mạc Ngữ Phi một khoảng không yên lặng, để Mạc Ngữ Phi có thể an tâm tĩnh dưỡng. Chỉ có sống tiếp, thì sau này Mạc Ngữ Phi mới có thể có cơ hội báo thù.

“Không, không phải như vậy… …”

“Anh không cần phải nói, bản thân tôi trong lòng rất rõ ràng.” Nghĩ đến thân phận đã “chết” bây giờ, Mạc Ngữ Phi dĩ nhiên sầu não, nhưng đã có suy nghĩ bắt đầu lại từ đâu, hắn cũng không phải là người dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Trầm Sở Hãn trầm mặc, im lặng ngồi bên cạnh Mạc Ngữ Phi.

“Tôi nói, cuộc sống của anh đều như vậy sao?” Qua một hồi, Mạc Ngữ Phi hỏi.

“Hả…” Trầm Sở Hãn nghi hoặc chau mày, anh khỗng hiểu rõ Mạc Ngữ Phi đang ám chỉ cái gì.

“Cuộc sống của anh cũng quá vô vị đi, ngày nào cũng là đi làm, tan làm, ăn cơm, đọc sách, đúng mười một giờ thì đi ngủ, ngay cả tivi cũng không xem, anh đang định làm tăng sư khổ hạnh chốn đô thị à? Lúc trước gặp anh thì cảm thấy loại người như anh vừa cứng nhắc vừa quái dị, quả nhiên lực quan sát của tôi không tồi.” Mạc Ngữ Phi mang theo bất mãn trách móc.

“Cái này…” Trầm Sở Hãn chớp mắt, “Có cái gì không đúng sao? Tôi ảnh hưởng đến cậu?”

Hồ ly nổi điên nhịn không được kêu lên, “Đương nhiên là không, chẳng qua, tôi đã ở nhà anh, anh không cảm thấy cần thiết phải giao thiệp với tôi một chút à, ít nhất cũng phải nói chuyện đi. Anh cho rằng chỉ cần cho tôi đồ ăn, để tôi ngủ là được rồi à? Tối nào ngay cả người nói chuyện cũng không có, rất nhàm chán à! Nhưng anh không phải không biết tôi không thể ra ngoài, chờ anh trở về lại không để ý đến tôi…” Nói đến đây, Mạc Ngữ Phi ở trong lòng lập tức thay mình giải thích… cũng không phải là chờ, chẳng qua chỉ vì cảm thấy vô vị, nên mới đợi chờ một chút, mong Trầm Sở Hãn quay về. Nhưng Trầm Sở Hãn cho dù quay về thì một câu cũng không nói, Mạc Ngữ Phi cũng vẫn là nhàm chán.

Lúc Mạc Ngữ Phi đang giúp bản thân giải thích trong lòng, Trầm Sở Hãn gật gật đầu, “Tôi cho rằng cậu cần yên tĩnh.”

“Quá yên tĩnh cũng rất chán!”

“Tâm tình cậu bây giờ tốt hơn chưa?”

Câu hỏi ôn nhu khiến Mạc Ngữ Phi đột nhiên cứng lại, thì ra, Trầm Sở Hãn không cùng Mạc Ngữ Phi giao thiệp là đang cân nhắc đến tâm tình của Mạc Ngữ Phi. Đúng vậy, lúc vừa mới được mang về thực sự thì ai cũng không muốn gặp, lời nào cũng không muốn nói, cực kỳ ăn năn hối hận. Những điều này Trầm Sở Hãn đều biết, bởi vậy mới lưu lại không gian yên tĩnh, để Mạc Ngữ Phi đang trong cơn sa sút lắng xuống tâm trạng, chậm rãi thoát ra khỏi tình trạng tồi tệ nhất.

“Tôi đã chấp nhận hiện thực rồi.” Mạc Ngữ Phi thấp giọng nói.

“Ừ.”

“Tôi cảm thấy chúng ta đơn giản cũng cần giao thiệp một chút.” Ý tứ thực sự của Mạc Ngữ Phi là… hắn cảm thấy cần phải làm một chút công tác điều tra thăm dò người cảnh sát sẽ sống chung trong một khoảng thời gian trước mắt này.

“Như vậy cậu muốn hỏi cái gì?” Trầm Sở Hãn ngồi ngay ngắn trên sofa, tay đặt trên đầu gối, bày ra một bộ dáng chuẩn bị trả lời câu hỏi.

Khó có được dịp tiến hành hỏi han cảnh sát luôn thẩm vấn người khác, Mạc Ngữ Phi có loại cảm giác hưng phấn không rõ, từ sau lần đầu gặp mặt thì hắn đã cảm thấy rất hưng phấn với người đàn ông trước mắt, nhưng căn bản không biết nên điều tra anh ta như thế nào, trong mắt Mạc Ngữ Phi, tư liệu về Trầm Sở Hãn khó thu thập hơn em trai anh ta rất nhiều, bây giờ, cuối cùng cũng có cơ hội hỏi ra từng nghi vấn trong lòng.

“Không tiện nói thì anh có thể không nói.” Mạc Ngữ Phi nói trước, hắn biết đối phương là cảnh sát, nhưng không muốn để cho Trầm Sở Hãn lấy lý do này mà ngăn cản vấn đề của Mạc Ngữ Phi, vì thế hắn liền đánh đòn phủ đầu, ở ngoài mặt là tôn trọng đối phương, nhưng trên thực tế là muốn đối phương không từ chối trả lời vấn đề.

“Ừ.” Trầm Sở Hãn gật đầu.

“Trong nhà anh có mấy người?” Mạc Ngữ Phi rất muốn biết điều này.

“Cha, mẹ và em trai, em trai kết hôn rồi.”

Mạc Ngữ Phi trong lòng cười thầm, hắn đương nhiên biết, tên tiểu tử Trầm Sở Thiên kia nhìn trúng hồ ly Mạc gia, tên tiểu tạp chủng kia vậy mà vận khí cũng tốt thật.

“Anh cũng từng học trường cảnh sát sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh… năm nay bao nhiêu tuổi?” Nam hồ ly cũng rất muốn biết vấn đề này, số đo ba vòng hay những điều khác về Trầm Sở Hãn cũng không cần, đế vương bóng đêm nhìn qua vô số người chỉ cần trên dưới quan sát một chút, thì có thể suy đoán được sơ sơ, người đàn ông này thoạt nhìn không cường tráng, chẳng qua là hai chữ “tháo vát” tuyệt đối có thể miêu tả được anh.

“A, đã ba mươi mốt tuổi rồi.”

Mạc Ngữ Phi trong lòng líu lưỡi một chút, Trầm Sở Hãn thoạt nhìn còn khá trẻ, dựa vào quan sát của Mạc Ngữ Phi thì làn da cũng không tồi, không nghĩ đến tuổi đã qua ba mươi.

“Đã kết giao với mấy người bạn gái rồi?” Mấy ngày nay ở đây, Mạc Ngữ Phi phát hiện không có dấu vết tồn tại của phụ nữ, không có cô gái nào đến đây, cũng không có cô gái nào gọi điện tới, Mạc Ngữ Phi hiểu rõ Trầm Sở Hãn trước mắt không có bạn gái để giao du, đương nhiên Trầm Sở Hãn nhất định cũng chưa kết hôn, Mạc Ngữ Phi đối với điểm này cực kỳ thỏa mãn, nhưng đồng thời, hồ ly đa nghi vẫn không an tâm lắm, hắn muốn nghe Trầm Sở Hãn tự mình nói ra.

Trầm Sở Hãn cúi đầu, cười cười, ngoại trừ ngượng ngùng ra thì Mạc Ngữ Phi không nhìn ra biểu cảm nào khác, làm hắn không khỏi truy vấn: “Tôi biết anh chắc chắn chưa kết hôn, bây giờ cũng chưa có bạn gái sao?”

“Tạm thời… vẫn không có tình cảm nào cả.” Trầm Sở Hãn đưa ra một đáp án đơn giản.

“Tôi còn đang nghĩ, giả dụ anh kết hôn, nếu như nhặt về một người đàn ông từ bên ngoài thì vợ anh sẽ có vẻ mặt gì, chẳng qua vào cửa nhà anh mới biết là anh chưa kết hôn; nếu bạn gái anh đến, nhìn thấy trong nhà có một con hồ ly, không biết có bị dọa cho nhảy dựng hay không.”

“Hẳn là sẽ không, thoạt nhìn tựa như giống chó cỡ lớn, chẳng hạn như loài chó Alaska… …”

Mạc Ngữ Phi tức giận ngắt lời nói: “Anh nói cái gì!”

“Có chút giống với chó tuyết.”

“Anh mới giống á! Là tuyết hồ, tuyết hồ mắt xanh! Anh đừng nhầm lẫn, chó như thế nào có thể so với chúng tôi chứ!”

Phát hiện Mạc Ngữ Phi hiện ra tự tôn rất mãnh liệt về huyết thống hồ ly, Trầm Sở Hãn liền lộ ra nụ cười áy náy.

“Anh luôn làm sĩ quan huấn luyện ở trường cảnh sát sao? Trầm Sở Thiên là học trò do anh dạy ra à?” Luôn cảm thấy “Sĩ quan huấn luyện” tựa hồ so với cảnh viên càng thêm khó lí giải hơn, Mạc Ngữ Phi rất muốn biết chuyện phía sau sĩ quan huấn luyện ở trường cảnh sát.

“Không phải.” Trầm Sở Hãn lắc đầu.

“Vậy anh vốn làm gì? Anh… anh hẳn sẽ không phải lúc nhỏ đã muốn lớn lên làm sĩ quan cảnh sát chứ.” Mạc Ngữ Phi cảm thấy rất có khả năng này, người đàn ông này nghiêm chỉnh trong sáng như vậy, nhìn thấy chính là loại người lúc nhỏ đã nghiêm túc đặt ra mục tiêu muốn trở thành gì rồi, a, thật đúng là cứng nhắc mà.

“Tôi…” Trầm Sở Hãn hơi do dự một chút, lúc này mới nói: “Thực ra lúc tôi vẫn chưa nghĩ ra tương lai sẽ phải trở thành người như thế nào, thì đã bị cho hay… sau này phải làm cảnh sát. Cho nên nói, lúc nhỏ cũng không có mộng tưởng gì, mà trở thành cảnh sát là con đường tôi nhất định phải đi.”

“Cái gì!” Mạc Ngữ Phi không khỏi ngẩng đầu lên chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt, “Này, tôi nói anh sao có thể như vậy, chuyện này chẳng lẽ không phải là do nguyện vọng của chính anh quyết định sao? Anh như thế nào có thể để người khác định đoạt con đường sau này của mình!” Người đàn ông này thoạt nhìn kiên nghị vững vàng, như thế nào lại hóa ra tính cách mềm yếu như vậy, quả nhiên con người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.

Trầm Sở Hãn chú ý đến ánh mắt đang nhìn mình của con hồ ly đang nằm sấp trên sofa, anh cười cười, “Cậu không hiểu…”

“Chuyện đó liên quan gì đến việc hiểu hay không! Người như anh thật sự rất ngốc!”

Trầm Sở Hãn vẫn mỉm cười lắc đầu, một bộ dáng thoạt nhìn có tính tình siêu tốt, thấy vậy Mạc Ngữ Phi thật sự không biết nên mắng hay là khuyên bảo anh ta nữa.

“Này, là ai quyết định anh sau này sẽ phải làm cảnh sát vậy? Nói nghe coi thử.” Mạc Ngữ Phi rất muốn biết rốt cuộc là người nào có sức ảnh hưởng lớn như vậy đến Trầm Sở Hãn.

“Cha tôi.”

Há, thì ra là cha anh ta, chẳng trách… Mạc Ngữ Phi âm thầm lắc đầu thở dài, nếu là như vậy thì không còn cách nào, người đàn ông này thoạt nhìn rất thích ở nhà, chắc hẳn lúc nhỏ chính là một đứa con ngoan, chậc, chẳng lẽ anh ta không phản kháng sao?

“Mới đầu nghe theo sự sắp xếp, chẳng qua sau này tôi thực sự thích nghề này. Cậu đừng hiểu lầm, tôi cũng không phải là không thích nghề nghiệp hiện tại của mình.”

Đúng vậy, làm rồi làm thì sẽ thích thôi, Mạc Ngữ Phi trong lòng cười nhạo.

“Chẳng qua, cũng không phải không có tiếc nuối.”

Nghe Trầm Sở Hãn nói như vậy, Mạc Ngữ Phi lại ngẩng đầu lên, hắn muốn biết Trầm Sở Hãn tiếc nuối điều gì.

“Lúc vừa mới tốt nghiệp, tôi đã được phân đến tổ trọng án, sau lại điều đến tổ hỗ trợ đặc biệt chuyên phụ trách an toàn cho danh nhân. Tôi rất thích cảm giác làm việc trong tuyến đầu của đội cảnh sát, đã làm nghề này, đối mặt với nguy hiểm, đảm đương trách nhiệm, tôi cảm thấy như vậy thực tốt. Sau này trường cảnh sát cần người, liền điều tôi qua làm sĩ quan huấn luyện.”

“Ồ, nói như vậy, anh, anh chính là ‘cẩm y vệ’ ‘cao thủ đại nội’ trong truyền thuyết nha.” Mạc Ngữ Phi kinh ngạc nói.

“A…”

Thấy Trầm Sở Hãn không hiểu rõ lắm, Mạc Ngữ Phi giải thích: “Hỗ trợ đặc biệt giống như là hộ vệ sát bên người khi quan lớn triều đình ra ngoài, kiểu cảnh sát này giống như cao thủ đại nội bảo vệ hoàng đế trong hoàng cung cổ đại vậy, vì thế người dân thường gọi bọn họ như vậy.”

“A ha, có sao? Tôi không biết.”

Đương nhiên, anh nằm chết dí ở nhà như vậy, sao có thể biết được. Mạc Ngữ Phi cười thầm.

“Tôi rất thích khoảng thời gian ở tổ trọng án, nhưng trường cảnh sát thật sự cần người.” Lời Trầm Sở Hãn giống như có tiếc nuối. Phải nói là, Trầm Sở Hãn quá mức xuất sắc, chiến đấu hay bắn súng đều rất giỏi, anh đối với học viên yêu cầu nghiêm khắc, đối với bản thân anh lại yêu cầu càng nghiêm khắc hơn, có kiên nhẫn, đồng thời cũng rất quan tâm, cấp trên hiểu rõ ưu điểm của anh nên thực sự cần anh ở lại trường cảnh sát.

“Anh phải ở lại trường cảnh sát làm sĩ quan huấn luyện là vì anh khá xuất sắc.”

“Phúc lợi của nghề cảnh sát này tương đối tốt, nhưng thẳng thắn mà nói, thì tiền lương của viên chức cũng không thể xem là cao nhất, và càng không thể so sánh với mấy nghề quản lý nhân viên kia được. Nghề này lại nguy hiểm, vào sinh ra tử, khiến người nhà và bạn bè lo lắng, người trẻ tuổi cũng không phải quá nguyện ý làm nghề này. Nhưng bởi vì nhu cầu của nghề nghiệp, lại không thể không đối với những người gia nhập vào đội cảnh sát đưa ra những yêu cầu khá cao, bởi vì chúng tôi là người bảo vệ người dân thành phố, là người giữ cho trật tự xã hội bình thường, chúng tôi nếu như làm không tốt, có lẽ sẽ có dân thường bởi vì thế mà trả giá thê thảm hơn. Làm cảnh sát, đương nhiên hy vọng những học viên mới được tuyển vào đều là tinh anh, chiến đấu có thể thắng, đồng thời, yêu cầu đối với sĩ quan huấn luyện lại càng cao.” Nói đến đây, Trầm Sở Hãn cười cười, “Có lúc, tôi thật sự hâm mộ Sở Thiên.”

Đồ ngốc! Chỉ có kẻ ngốc Trầm gia các người mới đi làm cái loại việc vừa nguy hiểm vừa không có được bao nhiêu tiền này, lấy mạng đổi mạng, ngốc chết đi! Trong lòng dùng giọng điệu hung hăng nói như vậy, nhưng đồng thời, trong lòng Mạc Ngữ Phi, đối với người đàn ông trước mắt lại có thêm vài phần khâm phục. Người này thực sự rất có ý thức trách nhiệm.

“Này, cha anh muốn anh làm cảnh sát, vậy Trầm Sở Thiên thì sao? Cũng là ông ây yêu cầu sao?”

“Không, Sở Thiên là tự mình mong muốn thi vào trường cảnh sát.”

Vấn đề chuyển đến trên người em trai, Trầm Sở Hãn rất tự nhiên nói về Trầm Sở Thiên, “Sở Thiên rất dũng cảm, cũng rất liều, nó rất thích hợp làm cảnh sát.”

Tên lưu manh kia ư? Mạc Ngữ Phi không thể tán thành.

Biết Mạc Ngữ Phi đối với Trầm Sở Thiên có suy nghĩ hiểu lầm, Trầm Sở Hãn liền nói với Mạc Ngữ Phi: “Sở Thiên lúc nhỏ rất đáng yêu, là đứa nhỏ cực kỳ hoạt bát, tràn đầy lòng hiếu kỳ, cha mẹ tôi đều rất thương nó.”

Nghe đến đây, trong lòng Mạc Ngữ Phi phì cười một tiếng, đáng yêu? Trầm Sở Thiên? Là y? Hừ, bỏ đi, cũng chỉ có kẻ làm anh như Trầm Sở Hãn mới cảm thấy được em trai bạo long ngu ngốc nóng tính kia đáng yêu thôi.

Nói đến em trai, Trầm Sở Hãn liền rơi vào trong hồi tưởng, “Cha tôi đối với tôi rất nghiêm khắc, cái gì cũng đều phải làm tốt nhất, hơn nữa cho dù làm tốt nhất, ông ấy vẫn cảm thấy không hài lòng, càng không ca tụng hay khen ngợi tôi. Mỗi lần nhìn thấy cha khen Sở Thiên làm tốt, tôi cũng rất hâm mộ. Ông ấy rất nuông chiều Sở Thiên, Sở Thiên muốn gì cha cũng đều mua cho nó, mà đối với tôi thì không. Sở Thiên luôn để ý, xem thử tôi muốn gì, thì sẽ nói với cha nó muốn thứ đó, đợi cha mua về, Sở Thiên sẽ lặng lẽ đặt trong ngăn kéo bàn học của tôi.” Nói đến đây, nhớ lại trước đây mỗi lần mở ngăn kéo ra, sẽ nhìn thấy “lễ vật” em trai đặt vào, cảm giác ấm áp của phần huyết mạch tương thông kia ở trong lòng khiến Trầm Sở Hãn không khỏi mỉm cười.

Nhìn thấy bộ dáng giương khóe miệng lên của Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi không khỏi trừng anh một cái, người đàn ông này cũng quá hiền lành rồi, em trai đối với anh như vậy thì nói em trai tốt, hừ, cũng không nghĩ thử, khẳng định là thứ Trầm Sở Thiên không có hứng thú nữa nên mới hào phóng tặng cho, nếu y cũng thích, thì sẽ thuận lợi đem bảo bối có được đặt vào trong ngăn kéo của anh trai như vậy sao?

“Sau này, tôi thi vào trường cảnh sát, lên Bắc xuống Nam, đi qua rất nhiều nơi, người trưởng thành hơn, tôi biết trước đây cha đối với tôi nghiêm khắc là vì ông ấy yêu quý tôi, muốn tôi không nảy sinh thói kiêu ngạo hấp tấp, bồi dưỡng phẩm cách của tôi…”

Mạc Ngữ Phi ở bên cười thầm, Trầm Sở Hãn này thật là đơn thuần, ngốc, hừ, kiểu cá tính này chỉ sợ bị bán còn giúp người khác đếm tiền.

“Chỉ có một chuyện, không biết quyết định của cha tôi đến cùng có thỏa đáng hay không…”

“Ha, là gì?” Mạc Ngữ Phi lập tức cảm thấy hứng thú liền truy hỏi.

“Chính là ông ấy muốn điều tôi quay về trường cảnh sát làm sĩ quan huấn luyện, mới đầu cấp trên không thả người, nhưng ông ấy vẫn muốn đem tôi quay về. Nghe Sở Thiên nói, một mặt là cha tôi tin tưởng tôi có thể đảm đương tốt công việc này, mặt khác là ông rất hy vọng tôi có thể ở bên cạnh ông. Ừ, lại nói tiếp công việc ban đầu rất có tiền đồ, cha cũng biết, Sở Thiên nói cha quá mâu thuẫn, sau cùng vẫn muốn tôi quay về.” Nói đến đây, Trầm Sở Hãn cười cười, “Hừm, cũng không biết bây giờ cha có hối hận không.”

“Này… từ từ,” Mạc Ngữ Phi nghĩ đến gì đó, chen vào nói: “Anh nói, cha anh điều anh về, ông ấy sao có được loại quyền lực cấp cao điều người về được?”

“A, bởi vì lúc đó ông ấy là tổng cảnh ti của thành phố Hương Đảo, cũng xem như là chư hầu một phương của giới cảnh sát đi.” Trầm Sở Hãn nhàn nhạt nói.

Miệng Mạc Ngữ Phi kinh ngạc mở lớn, “A… Cha anh… Tổng cảnh ti…”

“Đúng vậy, ông ấy bây giờ cũng vậy.”

“Nói như vậy, ngay cả tên tiểu tử Trầm Sở Thiên… Trách không được cậu ta cáo mượn oai hùm như vậy!” Mạc Ngữ Phi liên tục kêu lên, chợt hiểu ra.

“Cậu đừng hiểu nhầm, Sở Thiên không có.”

“A ha, không có mới lạ, ai chẳng biết yêu thú hình cảnh Trầm Sở Thiên ở cục cảnh sát là một người độc đoán, người lãnh đạo trực tiếp còn phải nể cậu ta ba phần, tôi hiểu rồi, thì ra là như vậy a…”

“Không phải như vậy.”

“Anh im miệng, bớt biện bạch giúp em trai anh đi, cậu ta rõ ràng là có!”

“Sở Thiên luôn nghiêm túc đảm đương trách nhiệm công việc, nó chỉ là hay nóng nảy một chút, tương đối cố chấp một chút mà thôi.”

“Mà thôi! Là mà thôi sao? Trầm Sở Thiên tên hỗn…” Mạc Ngữ Phi nói ra một nửa, nghĩ đến người trước mặt là anh trai của Trầm Sở Thiên, miệng vừa động, lời nói lại rút về.

Trầm Sở Hãn không tức giận mà mỉm cười, “Cậu thật sự hiểu lầm, Sở Thiên không phải cái dạng như cậu nghĩ đâu.”

“Hừ!” Mạc Ngữ Phi hậm hực quay mặt đi tỏ rõ thái độ của mình.

“Cậu bây giờ biết chuyện của tôi rồi, như vậy cậu thì sao? Có thể nói không?” Trầm Sở Hãn hỏi.

“Tôi? Tôi có gì hay để nói đâu, chỉ là hồ ly thôi.”

“Thời thơ ấu của cậu trải qua ở đâu, là Hương Đảo hay là vùng tuyết phương Bắc cậu vừa mới nhắc đến? Nơi đó có hình dạng gì, các cậu ở nơi như thế nào?” Trầm Sở Hãn không hiểu yêu thú nên đối với việc yêu thú sống ra sao rất có hứng thú, anh muốn hiểu thêm một chút về hồ ly trước mắt.

“Ừ…” Mạc Ngữ Phi kéo dài thanh âm, nhìn người đàn ông đang chuyên chú nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Mạc Ngữ Phi, sau đó liền nheo mắt lại, trên mặt hiện ra thần sắc giảo hoạt điển hình của hồ ly, “Sau này sẽ chậm rãi nói cho anh.” Rõ ràng, hồ ly chỉ muốn thăm dò chuyện của người khác, nhưng không muốn kể chuyện của mình.

“Được rồi, sau này hẵng nói. Trễ lắm rồi, đi ngủ đi.”

Đưa tay ôm lấy đại hồ ly trên sofa, Trầm Sở Hãn cảm thấy thật sự giống như đang ôm một chú chó cỡ lớn, hình dáng của hồ ly trưởng thành không nhỏ, chẳng qua lực cánh tay của sĩ quan huấn luyện trường cảnh sát rất tốt, ôm Mạc Ngữ Phi lên mà không hề tốn sức.

Dựa sát vào trước ngực Trầm Sở Hãn, cảm nhận được nhiệt độ, hô hấp, nhịp tim của anh, tim Mạc Ngữ Phi liền đập thình thịch.

Chưa từng có người ôm Mạc Ngữ Phi như vậy, mà hắn trước đây cũng tuyệt đối không cho bất kỳ ai hay yêu thú nào có cơ hội làm như vậy. Đây là lần đầu tiên… Nghĩ đến đây, lòng hồ ly lập tức mềm nhũn. Vì sao? Vì sao tín nhiệm con người đang ôm hắn này như vậy, rõ ràng vẫn còn rất xa lạ, rõ ràng không muốn trả giá tín nhiệm cho bất kỳ ai. Đại khái là vì có thể cảm nhận được nội tâm của người này… tâm Trầm Sở Hãn giống như một vùng tuyết trắng lớn, tinh khiết mênh mang, một mảnh thuần khiết.

Nhắm mắt lại, Mạc Ngữ Phi kề đầu sát trước ngực Trầm Sở Hãn.

Sau khi được đặt lên giường, thấy Trầm Sở Hãn kéo chăn mỏng lên, Mạc Ngữ Phi từ trong cái đuôi đang quấn quanh cơ thể mình nhô đầu ra, “Tôi nói, ban ngày ở một mình cũng rất cô đơn, anh trở về phải nói chuyện nhiều với tôi đó.”

“Được.” Trầm Sở Hãn gật đầu.

Hả, dễ dàng gật đầu như vậy, chẳng lẽ không sợ bị khai thác bí mật sao? Trầm Sở Hãn đóng cửa rời đi, Mạc Ngữ Phi cuộn tròn thân mình lại, dùng đuôi lớn che mình.

Ngày thứ hai sau khi tan tầm, Trầm Sở Hãn đến siêu thị mua hàng, nghĩ đến Mạc Ngữ Phi biến thân, Trầm Sở Hãn cảm thấy nhất thiết phải mua về ít đồ cho hồ ly dùng.

Lúc nghe được tiếng mở cửa, hồ ly cuộn tròn trên sofa liền ngẩng đầu, lập tức nhảy xuống sofa, nhón chân chạy nhanh đến cửa. Trầm Sở Hãn đẩy cửa ra, thấy được hồ ly đang ngồi xổm ở cửa chính, anh hướng Mạc Ngữ Phi cười cười, “Tôi đã về.”

“Hôm nay trễ quá, tôi đói chết rồi, nhanh làm cơm đi.” Thấy bao to bao nhỏ trong tay Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi hỏi: “Anh đi mua đồ sao?”

“Ừ, có mua đồ cho cậu nữa.”

“Là gì vậy?” Hồ ly lập tức tò mò, đến gần ngửi túi hàng hóa.

“Qua đây xem thử đi.”

Lúc nhìn thấy thứ người đàn ông này mua là dầu gội, bàn chải lông dùng cho chó cưng, thậm chí còn có đồ chơi cho chó nữa, Mạc Ngữ Phi một phen phát hỏa, rống to nói: “Anh đây là có ý gì! Anh đây là có ý gì!”

Trầm Sở Hãn bị rống đến có điểm bất an, “Vì không có đồ chuyên dùng cho hồ ly… Tôi nghĩ chó cũng có thể…”

“Cái gì mà kêu ‘chó cũng có thể’, anh đang định để tôi dùng dầu gội và bàn chải lông dùng cho chó hả? Anh cho rằng tôi sẽ dùng sao?”

Thật quá đáng! Thật quá đáng! Sao có thể như vậy! Chó? Để hồ ly dùng đồ cho chó! Mạc Ngữ Phi dùng móng vuốt đẩy đồ chơi cho chó trên sofa, “Đây cũng là đồ cho tôi sao? Anh thật sự xem tôi như là…”

Lập tức biến thân, một người đàn ông áo quần trắng toát bởi vì chân bị thương mà đột nhiên nghiêng ngả, Trầm Sở Hãn nhanh tay lẹ mắt, hướng người ra chộp lấy Mạc Ngữ Phi, “Cẩn thận.”

Dùng sức đẩy tay Trầm Sở Hãn ra, Mạc Ngữ Phi ngã ngồi trên sofa, làm hàng loạt đồ chơi cho chó vung tứ tung, trừng Trầm Sở Hãn đang làm vẻ mặt xin lỗi ở bên cạnh, “Anh cảm thấy tôi sẽ chơi thứ này sao! A! Anh đang nghĩ như vậy sao! Anh xem tôi như đồ ngốc à!”

Tức chết! Thật sự là tức chết! Biến thân thì coi Mạc Ngữ Phi thật sự là hồ ly, hồ ly thì cũng thôi đi, lại còn coi Mạc Ngữ Phi là chó, mua đồ chơi cho chó! Mạc Ngữ Phi thật sự muốn bóp chết người đàn ông bên cạnh.

Trầm Sở Hãn lúc này cũng hối hận, lúc mua đồ dường như hình thành một tuyến suy nghĩ, chỉ cân nhắc đến hồ ly mà hoàn toàn quên rằng Mạc Ngữ Phi còn có một mặt là con người, hơn nữa hồ ly kiêu ngạo chính là cực kỳ chướng mắt loài chó, mang theo áy náy tràn đầy, Trầm Sở Hãn cúi đầu xuống, “Xin lỗi… Tôi sai rồi…”

Mạc Ngữ Phi dùng sức trừng Trầm Sở Hãn, thật sự muốn dùng ánh mắt giết chết anh.

“Tôi… Tôi chỉ nghĩ cậu ở nhà một mình sẽ cô đơn…”

Cô đơn cũng không chơi đồ chơi của chó! Mạc Ngữ Phi hổn hển thở dốc nửa ngày, đem toàn bộ đồ trên sofa quét hết xuống đất, “Nói cho anh biết, tôi mặc kệ mấy thứ này xử lý thế nào, tóm lại đừng để tôi thấy ở trong nhà này!”

“Tôi biết.”

Thấy Mạc Ngữ Phi trở về phòng, Trầm Sở Hãn vội đến đỡ hắn, bị Mạc Ngữ Phi vung tay ra, “Không cần anh đỡ, tôi có thể đi! Còn nữa, tôi không ăn cơm tối!”

Tiếng đóng cửa mạnh mẽ biểu đạt tâm tư của người đóng cửa, Trầm Sở Hãn nhìn đồ trên đất cười khổ không thôi. Anh thật sự là sơ suất, anh quên mất Mạc Ngữ Phi bây giờ là hồ ly, nhưng cũng là người. Bởi vì thấy được hồ ly, nghĩ đến hồ ly, bởi vậy liền quên đi Mạc Ngữ Phi vẫn còn có một mặt là con người, vốn cho rằng hồ ly khi tắm sử dụng dầu tắm cho chó sẽ tương đối tốt, ai… Ảo não cào cào mái tóc ngắn, Trầm Sở Hãn thu dọn đống đồ tán loạn trên đất, đem túi hàng xách đến đặt xuống một góc cửa chính, sau đó đi thay quần áo chuẩn bị làm cơm tối.

Nghe được tiếng gõ cửa, Mạc Ngữ Phi ở trong phòng hét lớn, “Đừng làm phiền tôi!”

Ngoài cửa im lặng một chốc, sau đó một thanh âm truyền vào, “Tôi đặt bữa tối ở ngoài cửa. Xin lỗi, là lỗi của tôi. Cậu không cần không ăn cơm tối.”

“Anh cút đi!”

Đối diện với Mạc Ngữ Phi trong cơn thịnh nộ, Trầm Sở Hãn im lặng lui đi, lại mong lát nữa Mạc Ngữ Phi sẽ ra ngoài ăn cơm. Bữa tối đã nguội lạnh, Trầm Sở Hãn sau khi hâm nóng qua liền đặt bên cửa một lần nữa.