Phó Thanh Sơ nhặt xong đồ lại đợi một hồi, nhìn thấy đã qua 15 phút, liền đi tìm Thẩm Tuyển Ý."Cứu......!Cứu mạng."Phó Thanh Sơ đỡ lấy thiếu niên nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, nhìn cậu ta bị thương khắp mặt, như là nhánh cây khô quất trúng, lại như là cọ trúng ở đây, vội hỏi: "Cậu làm sao vậy?"Lý Dược theo bản năng phát run, chỉ vào sau núi nói, "Tôi tôi tôi ở sau núi, nghe thấy có quỷ!"Mày Phó Thanh Sơ hơi nhăn lại, trên thế giới này nào có quỷ, vừa rồi thật ra Thẩm Tuyển Ý đến sau núi, chẳng lẽ là cậu ta?"Ở đâu, mang tôi đi nhìn xem!" Phó Thanh Sơ nhanh chóng quyết định nâng cậu ta dậy, trầm giọng nói: "Có tôi ở đây, đừng sợ."Lý Dược điên cuồng lắc đầu, sợ cả người run lên lui thẳng về phía sau, "Tôi không đi tôi không đi, tiếng kêu kia rất thê thảm, mẹ tôi nói sau núi có nhốt quỷ, tôi không đi."Mày Phó Thanh Sơ càng nhăn càng chặt, từ khi tới Liễu Lâm vẫn luôn cảm thấy trong lòng có cảm giác bất an, mí mắt cũng vẫn luôn nhảy không ngừng."Cậu nói cho tôi phương hướng để tôi đi xem."Lý Dược chỉ phương hướng, Phó Thanh Sơ liền buông cánh tay cậu ta ra, nói "Tự đi tìm người băng bó miệng vết thương", liền lập tức đi tới phía sau núi.Thẩm Tuyển Ý, tốt nhất là cậu đừng gặp rắc rối.Anh ở trong lòng nghĩ, bước chân lại càng đi càng nhanh, cây lá to che đi ánh sáng nên trong rừng thực tối, cứ việc là giữa hè mà âm u lạnh lẽo dị thường, làm người tự dưng có chút nhút nhát.Đột nhiên, một bàn tay đem anh túm chặt.Phó Thanh Sơ trở tay một cái, lúc bàn tay dừng ở trên mặt đối phương, bỗng chốc ngừng lại.——Cuối cùng Khang La không có nhận được hồi âm của Thẩm Tuyển Ý, nhưng ông đã từng là phó tướng của ngài Percy, tuy rằng hiện tại đã không đề cập chiến trường quan trường, nhưng thủ đoạn nên có vẫn phải có.Ông một bên hỏi Thẩm Tuyển Ý, nhưng kỳ thật ngày đó nhìn thấy Thẩm Tuyển Ý cũng đã phái người điều tra bối cảnh gia đình ở trong nước, chẳng qua bởi vì cậu cho tên giả, có chút lòng vòng.Chẳng qua sau một ngày, Khang La liền có được tư liệu cá nhân, có quan hệ với Thẩm Tuyển Ý.Thẩm Tuyển Ý, 20 tuổi, sinh viên năm 2 đại học Bình Châu.Ba là viện trưởng viện nghiên cứu di truyền, chị gái Thẩm Dao là Beta, mà tư liệu của người mẹ không có, chỉ biết tên gọi Thẩm Yên, là Omega.Nếu cô là Omega, tuy rằng không có cùng giới tính thứ hai của Nora, nhưng lại ăn khớp với lời nói của Tưởng Kỳ.Khang La nhất thời không phán đoán ra được, liền đi hỏi ngài Percy, "Tư lệnh, ngài xem người thanh niên này, giống tiểu thư còn trẻ không, tôi cảm thấy bác sĩ Tưởng nói rất đúng, có lẽ tiểu thư thật sự không có chết."Mấy năm nay ngài Percy bởi vì Tưởng Kỳ đi từng bước một dẫn đường, chưa bao giờ quên bộ dáng kiêu ngạo đã từng của con gái mình, chỉ cần nhắm mắt lại, liền nghĩ đến lần đầu tiên cô cầm kiếm, bộ dáng lần đầu tiên được trao quân hàm.Ông nhìn ảnh chụp của Thẩm Tuyển Ý, nét già nua trên mặt hiện lên một ý cười, hơi hơi run tay quyến luyến sờ mặt cậu, lại bởi vì cảm ứng đột nhiên phóng đại, đôi mắt màu xanh đen cực kỳ giống Nora."Giống, rất giống."Khang La lại nói: "Nhưng tôi đã gọi điện thoại cho cậu ấy, cậu ấy nói không quen biết tiểu thư.

Ngài nói cậu ấy không thừa nhận, hay là thật sự không biết tên tiểu thư, có thể......!Tiểu thư thật sự sửa tên thành Thẩm Yên hay không, cũng không nói cho cậu ấy?"Ngài Percy chém đinh chặt sắt mà nói: "Sẽ không!"Khang La chần chờ.Ngài Percy nói: "Cái họ này, tên này chính là mệnh của con bé, gia tộc vinh quang so với sinh mệnh của con bé còn quan trọng hơn, con bé chính là có chết cũng sẽ không vứt bỏ, không có khả năng!"Khang La trầm mặc, lão tư lệnh nói chính là sự thật.Ngài Percy xem xong tư liệu, lại hỏi ông ta: "Tư liệu của Thẩm Yên đâu? Làm sao lại để trống? Ngay cả ảnh chụp đều không có?"Khang La vội cúi người nói: "Không có tra được, hình như là có người cố tình giấu giếm, chỉ có thể tra được là mẹ Thẩm Tuyển Ý cùng với Thẩm Dao, là Omega."Ngài Percy nói: "Điện thoại cho tôi."Khang La tất cung tất kính mà chấp hành.Ngài Percy đã trải qua nửa đời người, bên kia vừa nghe điện thoại, há miệng ra là bá khí trắc lậu vô cớ gây rối, "Tôi cho cậu 20 phút, đem tư liệu Thẩm Yên gửi tới di động của tôi mau lên."Đối phương khó xử, ngài Percy nói: "Cậu còn thiếu con gái tôi một mạng sống, nếu không phải con bé cứu cậu, hôm nay cậu không có địa vị như vậy đâu, cậu muốn vong ân phụ nghĩa?"Đối phương năm đó là thủ hạ đi theo Nora, sau lại được cô mang theo trên người tự mình dạy dỗ đề bạt, bước một bước tới vị trí hiện tại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người khả năng sẽ còn đi cùng nhau.Hiện tại trong tay cậu ta cầm mạng lưới tình báo, muốn tra ra một người là chuyện đơn giản."Tôi biết cậu khó xử, coi như vì một mạng của con bé."Đối phương trầm mặc thật lâu, nói: "Được."Ngài Percy cúp điện thoại, mặt ngoài bình tĩnh nhưng tay lại run nhè nhẹ, vẫn luôn không ngừng hỏi Khang La: "Cậu nói con gái của tôi......!Thật sự......!Thật sự không chết trong trận chiến đúng không?"Khang La rũ mắt, nắm lấy tay an ủi ông ấy: "Tôi nghĩ nhất định đúng vậy, có lẽ cô ấy thật sự còn sống, còn sinh cho ngài một đứa cháu giống như ngài.""Cháu ngoại của tôi." Ngài Percy che dấu không được kích động, liền thiếu chút giống như còn trẻ tung hoành mà nói: "Cậu gọi điện thoại cho thằng bé, thằng bé nói như thế nào, tôi đã quên rồi."Khang La nhấp môi, tay nắm chặt bên người run rẩy, thấp giọng nói: "Giống như cậu ấy đối với chuyện chúng ta dò hỏi rất phẫn nộ, trong giọng nói nghe thấy sự oán hận, gần như rất bài xích sự dò hỏi của tôi, cậu ấy như là......trong tâm có hận ý rất lớn.""Thằng bé có bằng lòng gặp tôi không?" Ngài Percy lại hỏi: "Thằng bé có nói, muốn gặp tôi hay không? Hoặc là nhắc tới chuyện của mẹ nó!"Khang La lắc đầu, "Cậu ta cúp điện thoại, còn nói......"Ngài Percy nắm lấy tay ông ta, có chút vội vàng hỏi: "Nói cái gì?""Cậu ấy nói nếu bà ấy qua đời nhiều năm như vậy, 20 năm sau khi bà chết không phải đã yên ổn rồi sao, vì cái gì còn tới tìm kiếm." Khang La tạm dừng, lại cẩn thận mà nói: "Cậu ấy giống như thực không hy vọng chúng ta tìm được mẹ cậu ấy."Ngài Percy ở trên chiến trường cả đời, sau khi con gái mất đi tuy rằng mặt ngoài nhìn không khác thường, vẫn có thể chỉ huy tác chiến như cũ, vẫn nhìn kiên nghị phi thường như vậy, nhưng Khang La biết, ông ấy đã mất đi ý chí chiến đấu."Bác sĩ Tưởng cũng nói cậu ấy từng gặp qua một người phụ nữ rất giống tiểu thư, nhưng cô ấy là Omega, nếu dựa theo cái này nghĩ xem, Omega tên Thẩm Yên kia thật sự có khả năng là tiểu thư, cô ấy......"Tròng mắt vẩn đục của ngài Percy co lại, vẫn là cảm thấy không có khả năng, "Sẽ không, sẽ không, con bé làm sao sẽ đem mình biến thành Omega, con bé sẽ chịu không nổi."Khang La cúi đầu.Lúc này tin nhắn đã gửi tới một cái mail, Khang La vội không ngừng mở ra, mở ra vừa thấy lảo đảo vài bước, sắc mặt nháy mắt trắng bệch."Không......!Không có khả năng!"Ngài Percy thấy dị thường, lập tức đứng lên, có chút choáng váng đỡ ghế dựa, liên thanh hỏi ông ta: "Làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy? Lấy cho tôi xem!"Khang La theo bản năng đem điện thoại giấu ở sau người, lắc đầu nói: "Không, không có gì, tôi đi ra ngoài một chuyến, Thẩm tiên sinh tìm tôi.""Đứng lại!" Ngài Percy căn bản không tin lý do của Khang La, duỗi tay nói: "Lấy ra!"Khang La là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là bản năng, vẫn là đem điện thoại đưa ra, "Ngài nhất định phải chống đỡ, tiểu thư cô ấy......"Ngài Percy tiếp nhận di động, nghĩ Nora nhiều nhất là thật sự không ở nhân thế, hít một hơi thật sâu đem tầm mắt dừng ở trên màn hình, ngón tay kéo xuống một chút, sắc mặt càng ngày càng bạch, ngực phập phồng hai trắng đột nhiên nôn ra một búng máu.Khang La thất thanh hô to: "Tư lệnh!"——Phó Thanh Sơ phản ứng cực nhanh, lúc bàn tay đang thủ thế sắp bổ vào trên mặt Thẩm Tuyển Ý đột nhiên dừng, lòng còn sợ hãi mà nhẹ nhàng thở ra, nếu như cậu không tránh, thế nào cũng sẽ bị ngất xỉu."Làm sao không nói lời nào."Hai mắt Thẩm Tuyển Ý đỏ bừng, toàn thân đều là mùi tin tức tố đang giương nanh múa vuốt, Lý Dược nói quỷ không lẽ chính là cậu ta?Phó Thanh Sơ khẽ nhíu mày hỏi: "Cậu làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?"Thẩm Tuyển Ý vẫn là không nói lời nào."Lại đây tôi nhìn xem." Phó Thanh Sơ vẫy vẫy tay với Thẩm Tuyển Ý, có chút bất đắc dĩ mà nói: "Cậu bắt nạt La Phỉ thì thôi, đến cả con nít cũng dọa, cái......"Bỗng nhiên Thẩm Tuyển Ý duỗi tay kéo lấy tay Phó Thanh Sơ đem anh ôm vào trong lòng ngực, vô luận anh giãy giụa như thế nào cũng không chịu buông tay, thậm chí còn cắn vai anh, cách áo blouse cùng áo sơ hơi mỏng, một ngụm cắn lên."A......" Phó Thanh Sơ ăn đau, nhíu mày nói: "Cậu đang làm gì vậy."Thẩm Tuyển Ý cắn vai Phó Thanh Sơ, đem hai tay anh nắm chặt lại, như là hai thanh thép nóng bỏng đem Phó Thanh Sơ quấn chặt thở không nổi, dùng sức giãy giụa: "Thẩm Tuyển Ý, cậu lại phát điên cái gì.""Phó Thanh Sơ." Giọng nói Thẩm Tuyển Ý khàn khàn dị thường, như là nuốt cát nóng, cọ đến xuất huyết.Trái tim Phó Thanh Sơ run lên, ngừng lại hành động muốn đánh cậu ta nằm sấp xuống, cho cậu ta biết làm càn sẽ có kết quả gì, hoãn hoãn giọng hỏi: "Làm sao vậy?"Thẩm Tuyển Ý chôn ở cổ anh, không bao lâu sau Phó Thanh Sơ cảm thấy cổ mình ướt ướt, sau đó đó là giọng nói rầu rĩ: "Tôi thích anh."Ngón tay Phó Thanh Sơ ngưng lại, không tiếp những lời này, hỏi lại: "Cậu làm sao vậy?"Thẩm Tuyển Ý ở cổ Phó Thanh Sơ cọ cọ chóp mũi, cảm giác được làn da tinh tế cùng hơi hơi mùi tin tức tố, thoáng vuốt phẳng tâm tính đang xao động của cậu.Phó Thanh Sơ giống như là thuốc an thần, chỉ cần anh ấy tới gần mình, một ánh mắt, cậu liền cảm thấy an tâm, cậu biết mình có chút bệnh, biết mình có bệnh chiếm hữu giống Thẩm Khai Vân, nhưng cậu nguyện ý bị Phó Thanh Sơ thuần phục, vì anh mà khắc chế.Phó Thanh Sơ gần tới kì phát tình, bên gáy tới gần tuyến thể, có tin tức tố nhợt nhạt nhàn nhạt trộn cùng mùi nước hoa gỗ tùng trên người anh.Thẩm Tuyển Ý lại thò lại gần hôn một cái, cảm giác thân thể Phó Thanh Sơ khẽ run lại không né tránh, được một tấc lại muốn tiến một thước mà đem người càng ôm chặt trong lòng ngực xoa, "Tôi ôm anh một chút, được không."Trực giác Phó Thanh Sơ cảm thấy cậu không thích hợp, tuy rằng ngày thường cà lơ phất phơ luôn nói muốn hôn anh ôm anh, không có nửa điểm đúng mực, nhưng loại hơi thở mang theo cố chấp chói lọi làm anh ngập ngừng, quá kỳ quái."Thẩm Tuyển......!A!" Phó Thanh Sơ đột nhiên trừng lớn mắt, trong lúc ngây người đôi tay lập tức bị Thẩm Tuyển Ý kiềm chặt bẻ ngoặt ra phía sau, khiến cho anh nâng cằm thừa nhận nụ hôn mang theo mùi máu.Không phải tin tức tố, là mùi máu trong miệng cậu ta.Thẩm Tuyển Ý hỏi cái này được không, cũng không phải dò hỏi, là tuyên cáo.Phó Thanh Sơ nhíu mày, bị cậu ngậm lấy môi liếm mút động đều không động được, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ mà quát lớn: "Thẩm Tuyển Ý......!Cậu......!Đừng cho rằng tôi cho sắc mặt tốt liền......"Thẩm Tuyển Ý đối với hôn môi không có kinh nghiệm, căn bản sẽ không biết tán tỉnh, chỉ có bản năng ngậm hai mảnh mềm mại hung hăng mà liếm mút gặm cắn, tiến quân thần tốc mở miệng Phó Thanh Sơ nháy mắt đem đầu lưỡi đưa vào cuốn lấy môi anh gây sóng gió.Phó Thanh Sơ hạ quyết tâm, cắn đầu lưỡi cậu ta, Thẩm Tuyển Ý ăn đau, nhưng cũng không lùi bước, ngược lại là đem anh đè ở trên thân cây, hôn càng hung ác, tàn nhẫn hôn anh như muốn nuốt anh vào.Thật lâu sau, Thẩm Tuyển Ý rốt cuộc buông lỏng Phó Thanh Sơ ra, anh lạnh mặt đứng ở một bên xoa xoa tay, "Mạc Cửu không ở đây, không ai cho tôi điểm tâm, cũng không ai chạm vào tay tôi.

Nói đi, lại phát điên cái gì."Thẩm Tuyển Ý đến gần, duỗi tay chạm vào đôi môi bị mình thô bạo hôn đỏ bừng, còn dính một chút nước bọt một chút vết máu, ách giọng nói: "Anh có biết hay không, vì sao tôi phản đối anh dùng thuốc cấm kia?"Phó Thanh Sơ hơi giật mình, anh muốn biết, Thẩm Tuyển Ý đối với loại thuốc này phản ứng quá lớn, anh vẫn luôn nghi ngờ trong lòng, nhưng không nghĩ tới cậu sẽ chủ động nói với mình."Vì cái gì."Thẩm Tuyển Ý thu tay, ngửa đầu nhìn trời, sau một lúc lâu lại cúi đầu, nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, nói: "Mẹ tôi, trước kia là Alpha, bà lớn lên rất đẹp, là nữ tướng quân mang binh đánh giặc, so với những người phụ nữ trên đời này đều hoàn mỹ hơn, sau đó bà ấy bởi vì loại thuốc này, biến thành Omega."Phó Thanh Sơ bỗng chốc cau mày lại.Thẩm Tuyển Ý không ngừng, cũng không biết là nói cho anh nghe hay vẫn là nói cho bản thân nghe, lải nhải lại không có nối liền, nói: "Gen là lĩnh vực anh hiểu rõ, con người vĩnh viễn vô pháp nắm giữ tính ổn định của gen, loại thuốc này có thể đem người biến thành Omega, nhưng nó dược tính quá mức mạnh mẽ, sinh ra biến chứng bệnh cũng hoàn toàn vô pháp khống chế.""Bà là một người kiêu ngạo như vậy, bị cưỡng ép biến thành Omega vốn dĩ cũng không ảnh hưởng tới bà, nhưng Thẩm Khai Vân là phế vật, dùng tin tức tố tới khống chế bà.""Anh kiêu ngạo như vậy, tôi không hy vọng một thân thanh quý bể nát, trở thành người thống khổ giống bà ấy." Thẩm Tuyển Ý đến gần, triệt triệt để để mà đem nội tâm của mình mổ ra, đặt ở trước mặt anh.Phó Thanh Sơ gặp qua các loại bộ mặt của cậu, kiêu ngạo, cuồng vọng, ra vẻ nghe lời kỳ thật vì dỗ anh, nhưng lại là lần đầu tiên thấy cậu yếu ớt như vậy.Hai mắt cậu đỏ đậm, cùng màu xanh đen hình thành đối lập mãnh liệt, trái tim đột nhiên đập mạnh, thấp giọng hỏi: "Hôm nay có người đi tìm cậu?"Thẩm Tuyển Ý biết anh tâm tư kín đáo, nên cũng không tính toán giấu giếm, "Ừ, hẳn là ông ngoại tôi.""Ông ta nói như thế nào?"Thẩm Tuyển Ý nắm chặt tay, lắc đầu: "Không phải ông ấy nói ra, nhưng ý tứ giống nhau, hoài nghi mẹ tôi còn trên đời."Tác giả có lời muốn nói: Thực tốt, giáo sư không có đánh Thẩm cẩu, ăn tết ăn tết! Bốn bỏ năm lên chính là lên thuyền!.