Phó Thanh Sơ liếc mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái.

Quần áo cậu đã mặc xong rồi, tầm mắt không tự giác mà nhìn thoáng qua chỗ eo lưng, không phát hiện cái gì dị thường, cũng không mặt mũi hỏi cậu bình tĩnh chưa.

Vừa mới tìm cớ cho mình chính là sợ Thẩm Tuyển Ý lại nói ra cái gì, cho nên trước tiên nói đó là phản ứng bình thường của người trẻ tuổi.

Bình thường sao.

Phó Thanh Sơ không biết, Thẩm Tuyển Ý nói không theo đuổi anh nữa, gần đây cũng quy củ không ít, nhưng muốn nói cậu thật sự đối với mình không có nửa điểm ý tứ, anh không dám khẳng định.

Phó Thanh Sơ có hơi đau đầu, anh không thích có gút mắt cảm tình chính là bởi vì cái này, vô pháp khống chế lại không thể đi hỏi cho rõ, chỉ có thể tự mình tâm phiền ý loạn.

"Này, nghĩ cái gì vậy?" Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, chạm vào lỗ tai anh một chút, kỳ quái hỏi: "Lỗ tai anh làm sao hồng như vậy?"Hô hấp Phó Thanh Sơ cứng lại, giống như bị lửa đốt lui về phía sau hai bước, nói sang chuyện khác: "Trên người của cậu có vết thương, không nên lặn lội đường xa, Liễu Lâm bên kia không được sạch sẽ, không tốt với miệng vết thương của cậu, trước tiên cậu ở nhà khách dưỡng hai ngày, tốt rồi thì lại qua đây tìm tôi.

"Thẩm Tuyển Ý nhìn chằm chằm đôi mắt anh, ý đồ từ bên trong nhìn ra sự chột dạ, nhưng người này thật sự là nguỵ trang quá tốt, cậu cái gì cũng không thấy được.

"Thôi đi, tôi còn không có ngốc đến nông nỗi kia, anh thật là lo lắng phục hồi vết thương không tốt, thì anh mang Triệu Lộ hoặc là Thôi Sở, mà cả hai người bọn họ anh đều không mang theo, là sợ nhóm sinh viên đi với anh có nguy hiểm đi.

"Phó Thanh Sơ vốn tưởng rằng dựa theo dục vọng chiếm hữu cùng cố chấp của Thẩm Tuyển Ý chỉ cảm thấy mình đẩy cậu ra, không có dẫn cậu ta, không nghĩ tới còn có thể nhìn ra một tầng này, xem ra xác thật không ngốc.

"Không phải.

" Phó Thanh Sơ ngẩng đầu, lãnh đạm mà nói: "Liễu Lâm ít người, một mìn tôi là đủ rồi, nhà khách bên này người tương đối nhiều, Trần Thanh Uyển là con gái, lỡ như có chuyện gì, cận ở chỗ này tôi sẽ yên tâm một chút.

""Yên tâm?" Thẩm Tuyển Ý xuy một tiếng: "Là để tôi gây sự rồi đánh chết tôi?""Cậu sẽ không.

" Đáy lòng Phó Thanh Sơ có một tia chột dạ, nhẹ hít vào một hơi lại nói: "Tuổi cậu không nhỏ, đừng lúc nào cũng dùng nắm tay tới nói chuyện.

""Không cần nắm tay, là để tôi theo chân bọn họ giảng đạo lý?" Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên tròng mắt chuyển động, hỏi anh: "Giáo sư Phó, tôi nói đạo lý, anh để tôi đi theo anh, được không?"Phó Thanh Sơ ngốc lăng, nhanh chóng nói: "Không được.

""Kia cũng đúng, anh không cho tôi đi theo tôi liền trộm đi, dù sao anh không thể cột tôi lại.

" Thẩm Tuyển Ý không có sợ hãi mà nhìn anh, nghiêng con mắt muốn làm gì thì làm, "Tôi đánh không lại anh, nhưng anh cũng vây không được tôi, hoặc là anh mang tôi theo bên người để quản, bằng không!! ""Cậu làm sao tùy hứng như vậy! Loại địa phương như Liễu Lâm cũng là nơi cậu có thể tùy tiện đi? Trước khi tới tôi đã chích vắc-xin phòng bệnh, cậu cái gì cũng chưa chích, lỡ đâu cậu nhiễm bệnh thì làm sao bây giờ? Tôi phải nói làm sao với gia đình cậu?!"Rốt cuộc Thẩm Tuyển Ý còn trẻ, hai câu nói không hợp liền nổi lên tính tình, buột miệng thốt ra: "Tôi đây liền trơ mắt nhìn người tôi thích đi mạo hiểm?! Tôi còn gì là đàn ông nữa!"Lời này vừa nói ra Phó Thanh Sơ lập tức sửng sốt, Thẩm Tuyển Ý cũng sửng sốt, cậu thế nhưng lại nói như vậy, tức khắc hối hận, nói nước chảy đá mòn đâu.

"Tôi không cần cậu bảo hộ!" Phó Thanh Sơ cau chặt mày, lạnh lùng mà nói: "Cậu mới vài tuổi, liền nghĩ đi bảo hộ người khác? Tôi không tự phụ như vậy, không cần.

"Thẩm Tuyển Ý không chịu nổi cái loại xa cách người ngoài vạn dặm này, bật thốt lên: "Là tôi muốn bảo vệ anh, không phải anh có cần hay không, nếu như tôi không bảo vệ cho bạn trai tương lai không được, anh ấy yêu cầu tôi mới xuất hiện, còn có cái rắm tư cách nói yêu anh ấy.

"Phó Thanh Sơ mày nhăn chặt.

Thẩm Tuyển Ý nắm lấy cơ hội, một phen nắm lấy tay anh, từ cường ngạnh lập tức biến thành yếu thế, từ sói nhỏ kiêu ngạo biến thành chó lớn nghe lời, hạ giọng dỗ dành anh: "Tôi bảo đảm nghe lời anh nói, tuyệt đối không gây hoạ, cho tôi đi theo anh, được không?"Phó Thanh Sơ nhìn đôi mắt cậu, cảm giác nắm cái tay kia của mình cử động không được, trái tim mình cũng không lý do rối loạn một trận, theo phản xạ muốn rút ra.

Anh muốn hỏi Thẩm Tuyển Ý, không phải quyết định không theo đuổi anh nữa sao, nhưng hỏi không ra miệng.

Thẩm Tuyển Ý phỏng chừng đã nhìn ra, nói: "Tôi đáp ứng không theo đuổi anh nữa, nhưng anh cũng không thể để bản năng tôi yêu anh cũng đoạt đi.

" Nói xong, cậu lại nắm tay Phó Thanh Sơ lên, đặt ở ngực, nói: "Tôi cũng khống chế không được nó, nó muốn yêu anh tôi có biện pháp nào, hoặc là anh đem nó đào ra.

"Phó Thanh Sơ đã nhiều năm chưa từng nghe qua kiểu động một chút liền lấy mạng sống ra, có chút không thích ứng.

Anh gục đầu xuống, bỗng nhiên phát hiện vệt đỏ trên cổ tay càng sâu một chút, giấu đầu lòi đuôi mà túm túm cổ tay áo kéo xuống, che đi.

"Giáo sư Phó.

" Thẩm Tuyển Ý cũng phát hiện, một phen nắm lấy cổ tay của anh, nhíu mày hỏi: "Cái tơ hồng vì cái gì màu càng đậm? Có phải anh còn dùng thuốc hay không?!""Không có.

"Thẩm Tuyển Ý biết không thể tin Phó Thanh Sơ, cũng không tính nghe, nói thẳng: "Anh đem tuyến thể cho tôi xem, tôi không tin lời anh nói, tôi muốn đích thân kiểm tra.

"Này giống như câu đã từng nghe, Phó Thanh Sơ có chút gian nan quay đầu đi, thanh âm lập tức lạnh: "Tôi là Omega hay là Beta không có quan hệ gì với cậu, vì cái gì cậu vẫn luôn nhúng tay quản tôi!"Thẩm Tuyển Ý duỗi tay, sờ lên sau cổ anh, thấp giọng nói: "Thuốc cấm đối với thân thể anh không tốt, nếu có một người yêu anh, mặc kệ anh là Omega cũng được, Beta hoặc là Alpha đều tốt, người đó đều giống nhau là yêu anh.

"Phó Thanh Sơ không nói, Thẩm Tuyển Ý cũng biết cái này không phải trọng điểm, nhưng cậu cũng không thể trực tiếp nói lúc trước mình gặp Kiều Nhạn, nguyên nhân nội tâm bài xích Omega đều đã biết.

Nói vậy khả năng Phó Thanh Sơ vĩnh viễn sẽ không gặp lại cậu.

Thẩm Tuyển Ý quanh co lòng vòng mà nói: "Anh quen Lương Văn Văn, còn có Hoa Hàn, cậu ta là sinh viên của anh, thân phận Omega đối với bọn họ mà nói chỉ là cá tính, tựa như phân chia nam nữ.

""Tôi không tính cãi nhau với cậu.

" Phó Thanh Sơ không biết ý tứ của cậu, hơi rũ mắt: "Chuyện của tôi không cần cậu quản, về sau cậu làm tốt việc của mình là được.

""Giáo sư Phó, anh có người mình yêu thích không?" Thẩm Tuyển Ý hỏi anh: "Có một chút ấn tượng tốt cũng được, không cần yêu sâu đậm.

""!! "Thẩm Tuyển Ý biết anh sẽ không trả lời, tự mình nói: "Thuốc cấm đối với thân thể có hại, nếu có một ngày anh phát hiện bản thân bỗng nhiên thích một người, anh muốn cùng người đó đi thật lâu thật lâu cùng nhau, kết quả phát hiện, anh không có ngày mai.

""Anh thích người kia nhưng phải thừa nhận tử biệt, anh rất yêu người đó, nhưng anh cần phải rời khỏi người đó.

" Thẩm Tuyển Ý hơi hơi nhắm mắt, nhớ tới bộ dáng mẹ mình trước khi chết, bà nói rất yêu mình, nhưng bà không có cách nào kiên trì tiếp được.

Bà cũng không nghĩ bỏ rơi mình.

"Anh khoong nỡ mang người mình thích đi, nhưng người kia bị lưu lại, mới là đau nhất.

" Thẩm Tuyển Ý nhéo lòng bàn tay, thấp thấp thở ra hơi: "Cứ việc người kia biết anh không phải cố ý, anh cũng không có cách nào, người kia không thể trách anh, chỉ có thể tự trách mình vô năng, cứu không được anh.

"Thẩm Tuyển Ý nói, nghiêng người, nhìn tay mình.

Phó Thanh Sơ cũng nghĩ như vậy, cho nên anh nguyên bản mới nghĩ, tìm một người không yêu mình đánh dấu mình, như vậy anh cũng không cần lưng đeo một người khác yêu anh, lại không được đáp lại.

"Anh đáp ứng tôi, đừng dùng thuốc kia nữa, được không?" Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, đem Phó Thanh Sơ vây ở giữa cánh tay cùng tủ quần áo, không khống chế tốt tiết một ít tin tức tố ra bên ngoài, vọt vào chóp mũi Phó Thanh Sơ.

"Anh không nghe lời, chờ anh chết, tôi liền giết người anh thích, để cho người kia chôn cùng anh.

" Thẩm Tuyển Ý cười khẽ, nói: "Tuyệt không lưu người kia lại.

"Phó Thanh Sơ bị ánh mắt này làm hoảng sợ, giống như thật sự sẽ giết người, bỗng chốc nhíu mày hỏi: "Cậu lại phát điên cái gì.

"Thẩm Tuyển Ý cúi đầu, nắm cằm anh nâng lên phía mình, rũ mắt hôn xuống, hôn lên đôi mắt, dừng ở chóp mũi, lúc xuống chút nữa sắp đụng tới môi bị anh lập tức nghiêng đầu tránh đi.

Phó Thanh Sơ lạnh giọng chất vấn: "Đánh dấu tạm thời, cường hôn, lật lọng, không ai dạy cậu tuân thủ lời hứa sao?!"Thẩm Tuyển Ý hai tay để sau đầu, cười: "Tôi vốn dĩ không phải cái gì tốt, tôi hứa với anh anh cũng dám tin là thật.

"Biểu tình của Phó Thanh Sơ bỗng nhiên lạnh xuống mấy độ, trái tim thắt lại, thoáng cau mày lại.

"Xác thật không ai dạy tôi tuân thủ lời hứa, Thẩm Khai Vân chỉ dạy tôi phải đoạt lấy cái gì, ích kỷ, còn có không từ thủ đoạn.

" Thẩm Tuyển Ý nhìn về phía Phó Thanh Sơ, cười rộ lên, "Xem đi, ông ta là súc sinh, tôi cũng vậy.

""Rầm.

"Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên.

Phó Thanh Sơ nhìn cửa bị đóng lại, cùng bóng dáng cậu biến mất ở trong lòng thở dài, "Khi nào mới có thể thuần phục, há mồm liền muốn uống máu ăn thịt, mặt ngoài giả vờ ngoan ngoãn, nói hai câu liền bại lộ bản tính.

"Phó Thanh Sơ mở cửa sổ, làm tán đi mùi tin tức tố của Thẩm Tuyển Ý, bằng không đợi lát nữa anh lại bị gợi lên theo, rốt cuộc hiện tại anh như đi trên băng mỏng, mỗi ngày đều ở sát kỳ phát tình điên cuồng.

Lần này anh không mang thuốc cấm theo tới, sợ lúc kiểm tra phát hiện ra vấn đề cho nên chỉ mang theo chút thuốc ức chế, hy vọng có thể chịu đựng trong khoảng thời gian này, trở lại Bình Châu lại tính toán.

Thẩm Tuyển Ý vừa rồi dùng qua khăn tắm rơi ở một góc trên mặt đất, anh ngồi xổm xuống nhặt lên, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe.

Thẩm Khai Vân!! Thẩm Yên.

Anh nhớ ra rồi, người vợ đã mất của Thẩm Khai Vân tên là Thẩm Yên!Lúc ấy anh cảm thấy Thẩm Yên quen tai, bởi vì đều họ Thẩm, hơn nữa kỳ phát tình của anh làm ý thức hỗn độn, nghĩ là thân thích của Thẩm Tuyển Ý, căn bản không nghĩ tới là mẹ cậu ta.

—— bà không gọi là Thẩm Yên, bà tên là Nora Precy, đừng dùng họ của ông tới vũ nhục bà.

Cái họ này hình như là của một gia tộc thực hiểm hách của La quốc, còn có một nữ tướng quân duy nhất của quốc gia, sau một lần chiến sự bị chết trận, nữ tướng quân kia hình như chính là Nora Precy.

Bà thế nhưng là mẹ của Thẩm Tuyển Ý?Về Thẩm Khai Vân, Phó Thanh Sơ rất quen thuộc.

Ông ta là viện trưởng của viện nghiên cứu gen, làm người hiền hoà ôn nhu, là tiền bối thiện lương, cũng coi như là thủ trưởng của anh, phòng thí nghiện ở đại học Bình Châu có một nửa là của ông ta đầu tư, sở nghiên cứu cũng là của viện nghiên cứu sở hữu.

Anh thật sự là rất khó đem "súc sinh" trong miệng Thẩm Tuyển Ý liên tưởng tới ông ta.

- Thẩm Tuyển Ý chỉ đi ra ngoài một hồi, lúc trở về còn mang theo hai phần cơm.

Phó Thanh Sơ có chút buồn cười, nhưng một lát sau cậu còn không có mở miệng, vì thế anh buông di động tìm cậu nói chuyện: "Vừa rồi cậu đi ra ngoài chính là tới nhà ăn lấy cơm?"Thẩm Tuyển Ý không tiếp lời, vừa thấy chính là tức giận.

"!! " Phó Thanh Sơ thấy cậu ta không tiếng động mà lấy chiếc đũa đưa tới trước mặt cho mình, lại mở nắp hộp cơm, rót nước, không rên một tiếng mà hầu hạ mình, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.

Có hơi chua xót, có hơi đau, còn có hơi muốn cười.

"Cậu đi theo tôi, tôi cần phải bảo đảm an toàn cho mọi người.

" Phó Thanh Sơ cầm lấy chiếc đũa, nghĩ nghĩ gắp một gắp đồ ăn bỏ vào trong chén cho Thẩm Tuyển Ý, nhẹ giọng nói: "Không phải không cho cậu đi theo.

"Thẩm Tuyển Ý không nói tiếp.

"Cậu đi theo tôi không thể giúp cái gì, tôi còn phải phân thân chiếu cố cậu.

" Phó Thanh Sơ nói, đánh giá hai mắt, lại nói: "Tôi đáp ứng cậu sẽ không dùng thuốc cấm, thì sẽ không dùng, cậu không cần kích động lên liền không có lý trí.

"Thẩm Tuyển Ý vẫn là không nói tiếp, ấu trĩ mà dùng chiếc đũa đem đồ anh gắp cho đẩy qua một bên.

Phó Thanh Sơ nhìn cậu ta cũng không ăn cơm, liền uống nước, có tâm hỏi chuyện mẹ cậu ta, lại cảm thấy đây là chuyện riêng tư của người khác, nghĩ nghĩ vẫn là nuốt trở về trong lòng.

Trong nháy mắt, anh bỗng nhiên cảm thấy Thẩm Tuyển Ý cùng mình có một chút giống, đều là dùng phương thức thương tổn chính mình, đẩy lui người khác, chẳng qua cậu ta tự đẩy lui mình.

Thẩm Tuyển Ý như là lấy phương thức tự hủy, tới yêu anh.

"Thẩm Tuyển Ý, cậu lại không nói lời nào, cũng đừng ở nơi này của tôi.

" Phó Thanh Sơ nói xong, nhất thời yên tĩnh, rốt cuộc bất đắc dĩ mà buông chiếc đũa, nói: "Tôi cho cậu đi theo, có thể không tức giận nữa không?".