Dương Kiệt nhất định là không muốn. Từ lúc cậu nhìn thấy Cố Uyên, là cậu đã biết Cố Uyên tới vì chuyện của Mạn Mạn. Hiện tại Mạn Mạn đang ở trong phòng ngủ của cậu, cậu làm sao dám để cho Cố Uyên đến phòng ngủ của mình và nhìn thấy Mạn Mạn đang nằm trên giường của cậu đây? Sớm biết liền cho Mạn Mạn một ít thuốc mê, Cố Uyên muốn xem cứ để cho anh ta xem, thật là sai lầm. Làm sao bây giờ? Cố Uyên đi lên vậy chắc chắn là sẽ thấy Mạn Mạn.

“Thầy Cố, thư phòng và phòng khách có thể tùy tiện thầy đi thăm quan, nhưng phòng ngủ là không gian cá nhân, sợ là bất tiện.”

Dương Kiệt có thể không cự tuyệt sao? Nhưng cha cậu Dương Tổ Quang cũng không biết cậu có chuyện gì? Dương Tổ Quang mặc dù không biết Cố Uyên tại sao lần đầu tiên tới lại muốn đi thăm phòng ngủ của con trai ông ta, nhưng ông vẫn là có thể chấp nhận. Nếu như nói muốn đi thăm thư phòng của ông ta, ông ta nhất định không muốn. Trong thư phòng có một vài thứ vẫn là không muốn cho người khác nhìn thấy. Thật là một đứa ngu xuẩn, nếu Cố Uyên thật sự thuận miệng nói muốn đi thăm quan thư phòng của ông ta thì làm sao bây giờ? Đồ ngu xuẩn. Dương Tổ Quang trong lòng mắng, nhưng trên mặt lại tươi cười:

“Cháu họ xa muốn đi thăm thì cứ đi thăm đi, chỉ là phòng của tên tiểu tử này có lẽ hơi lộn xộn.

Thật là biết bám víu quan hệ, mới đó đã gọi là cháu họ rồi.  Cố Uyên ngắm nghía ly nước rõ ràng rất mới trong tay, cũng chỉ có Mạn Mạn mới có thể dùng ly giấy để mời anh: 

“Con trai mà, lộn xộn mới bình thường.” 

Anh thuận miệng nói. Lão già kia là sợ anh nhìn thấy mấy thứ đồ không nên thấy trong thư phòng của lão ta mà thôi. Nhưng mà anh hiện tại không có suy nghĩ đó, anh tới đây là vì chuyện của Mạn Mạn, cho nên lần này tạm tha cho lão.

“Kiệt nhi, còn không mau đưa cháu họ đến phòng ngủ của con.” 

Dương Tổ Quang vội vàng dặn dò, chỉ sợ Cố Uyên tạm thời đổi ý, muốn đến thư phòng của ông ta. Dương Kiệt ở bên ngoài cho dù phách lối bá đạo thế nào, nhưng ở nhà trước sau đều không dám ngỗ nghịch với Dương Tổ Quang, dù sao mọi thứ cậu đang có là do cha cậu cho. Cúi đầu Dương Kiệt chỉ đành chịu, nói với Cố Uyên: 

“Đi thôi.”

Dương Kiệt đi ở phía trước, Cố Uyên đi theo phía sau hắn. Dương Kiệt cảm thấy lúc này lên lầu, so với lúc xuống lầu vừa rồi càng thêm nửa bước khó đi. Cố Uyên hiểu rõ sự đấu tranh trong lòng Dương Kiệt, cười lạnh theo sát sau lưng hắn, cũng không thúc giục hắn. Như vậy mà sau khiến anh hối hận rất lâu, rất lâu. Thời gian lên lầu hao tốn không ít, vừa lên đến lầu Dương Kiệt lại dẫn Cố Uyên đi sang bên trái, Dương Tổ Quang chợt nói xen vào:

“Kiệt nhi, sao con lại đi sai hướng rồi?” 

Thật ngu xuẩn, chẳng lẽ cha cậu không biết cậu là cố ý đi sai sao? Cũng không biết cậu làm thế nào leo lên được vị trí Phó Thị Trưởng này. Dương Kiệt không nói gì với cha hắn. Không có cách nào, Dương Kiệt đành phải quay đầu lại đi tới phòng ngủ của mình. Thật sự là bước từng bước một. Mới vừa xoay người, chỉ nghe thấy bên trong phòng ngủ của hắn truyền đến tiếng thét chói tai của Mạn Mạn. Cố Uyên đẩy Dương Kiệt ra, xông tới mở cửa phòng. Bên trong đâu còn bóng dáng của Từ Du Mạn. Cố Uyên nhìn về phía Dương Kiệt vừa tiến vào phía sau anh cũng đang có vẻ mặt nghi ngờ, anh biết trong lòng Dương Kiệt cũng không biết là ai mang Mạn Mạn đi. Nhưng, trước đó Mạn Mạn nhất định là ở chỗ này, không sai.

Dương Tổ Quang nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Cố Uyên, trong lòng lộp bộp một tiếng. Xem ra Cố Uyên là tới tìm người, hơn nữa người thật sự là con trai mình mang đi, ở trong phòng ngủ của con trai mình, điều khiến ông ta lo lắng là  người mà Cố Uyên muốn tìm từ phòng của con ông ta mất tích không thấy nữa, còn không biết là ai đã mang đi. Trời ạ, người nào nói cho ông ta biết rốt cuộc nên làm gì bây giờ? Đầu của ông thật là đau.

“Nghịch tử, người mới vừa rồi ở trong phòng của con rốt cuộc là ai?” Dương Tổ Quang rống to.

“Con…”, Dương Kiệt cũng không biết nên nói thế nào dưới tình huống như thế. Không có biện pháp, Dương Kiệt đành phải nhắm mắt nói:

“Bạn gái của con.”

Cố Uyên lại cầm lên sợi dây mà Dương Kiệt dùng để trói Mạn Mạn trên ghế. Sau khi cởi trói cho Từ Du Mạn liền tiện tay ném ở trên ghế, không ngờ lại bị Cố Uyên phát hiện. Anh cầm sợi dây trong tay đi tới trước mặt Dương Kiệt và Dương Tổ Quang.

“Bạn gái? Các người đang chơi trò chơi gì sao? Còn dùng được sợi dây thừng thô và to như vậy?”

Mạn Mạn nhất định bị trói đau rồi. Nghĩ tới đây, Cố Uyên liền không chịu được đau lòng. Anh còn không nỡ nói một câu nặng lời với cô. Dương Tổ Quang tát một cái lên mặt Dương Kiệt, mặt của Dương Kiệt lập tức xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi.

“Nghịch tử, đúng là nghịch tử.” Dương Tổ Quang bi phẫn nói.

Cái đứa nghịch tử này, trói người phụ nữ nào về nhà cũng có thể, sao lại cố tình chọc phải nhân vật mà không chọc nổi đây. Chỉ biết gây phiền toái cho ông, gây thêm phiền hà cho ông. Sau khi tát con trai, Dương Tổ Quang có chút co giật, một tay còn che lồng ngực của mình. Mắt thấy Dương Tổ Quang sắp ngã xuống, Dương Kiệt vội vàng ôm lấy ông ta.

“Cha, cha, cha làm sao vậy?”

Cố Uyên vô tình xem hai cha con bọn hắn diễn kịch. Món nợ này khi có thời gian rảnh anh sẽ tính với họ. Việc cấp bách bây giờ là tìm Mạn Mạn. Người kia mang Mạn Mạn đi thật nhanh, mới nghe tiếng kêu của Mạn Mạn anh đã xông vào nhưng cũng đã không thấy bóng dáng cô đâu. Sau khi đi vào, anh đặc biệt nhìn qua cửa sổ. Anh có thể xác định đối phương từ cửa sổ tiến vào, cũng có thể xác định hắn từ cửa sổ đi ra. Thế nhưng khi anh từ cửa sổ nhìn xuống, lại không thấy gì cả. Rốt cuộc là ai mang Mạn Mạn đi? Năng lực của người này không thể khinh thường.

Cố Uyên lại liếc mắt nhìn bộ dáng Dương Tổ Quang lên cơn đau tim, còn đang ngã trên mặt đất, cùng với Dương Kiệt đang thất kinh không biết làm sao, hừ lạnh một tiếng: “Chuyện này, sau này tôi sẽ tính toán rõ ràng.” Nói xong, anh cũng không để ý Dương Tổ Quang khổ sở cầu xin, vòng qua bên cạnh ông ta mà rời đi.

Cố Uyên thoạt nhìn rất trấn tĩnh, ít nhất là bề ngoài. Trên thực tế trong lòng anh đang dậy sóng, trước giờ anh chưa từng sợ hãi như vậy. Người mang Mạn Mạn đi rốt cuộc là ai? Tại sao động tác lại nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến anh cũng không phát hiện ra dấu vết nào. Cố Uyên vừa đi vừa tự hỏi. Vừa mở cổng nhà Dương Kiệt ra đã nhìn thấy trong con hẻm nhỏ cách nhà Dương Kiệt không xa, Mộ Trường Phong đang đánh nhau với người ta. Thân thủ của hai người không thua kém nhau lắm, cơ hồ tạo thành cục diện ngươi không làm ta bị thương được, ta cũng không khiến ngươi bị thương được, muốn đả thương chính là cả hai bên đều tổn hại. Mộ Trường Phong vừa rảnh một chút, liền nhìn thấy Cố Uyên đang chuẩn bị rời đi cất tiếng gọi:

“Cố Uyên.”