“Thật vui vì cậu đã làm điều thừa.”
Nghe được Trương Chương Việt và Cố Uyên trêu đùa nhau, còn có câu trả lời
của Cố Uyên, Từ Du Mạn không biết mình nên nói gì. Không phải nói muốn
cách xa anh sao, không phải nói không tha thứ cho anh sao, chính mình
tại sao lại… Lần trước anh uống say thì không nói, thế nhưng lần này, cả hai đều tỉnh táo. Như vậy, cô về sau làm sao đối mặt với anh? Anh còn
là thầy giáo chủ nhiệm lớp của cô, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, phải cư xử như thế nào đây? Thật là buồn bực. Kỹ thuật hôn của anh sao
lại tốt như vậy, đã làm cho cô trầm mê ở trong đó.
“Nhóc Mạn, cậu thật không tử tế. Chuyện của tớ với Trương Chương Việt ngày hôm sau
liền nói cho cậu biết rồi, chuyện của cậu và Cố Uyên cũng không nói cho
tớ biết?”
Thẩm Mặc Dư nói không tức giận là không thể nào. Nhưng ngoài tức giận thì phần nhiều là vui mừng. Có người chăm sóc Mạn Mạn
rồi, cô sao lại mất hứng chứ?
“Chúng tớ không có gì.” Chính Từ Du Mạn cũng cảm thấy lời giải thích của mình quá mức nghĩa rồi.
“Giải thích đồng nghĩa với che giấu.”
Thẩm Mặc Dư nghĩ thầm, tớ còn không hiểu cậu sao? Điển hình của kiểu miệng
nói một đằng tâm nghĩ một nẻo. Nếu như cậu không đồng ý, trên mặt Cố
Uyên làm sao có thể một chút thương tích cũng không có. Chỉ là chính cậu còn chưa biết mà thôi. Tình yêu vốn là người trong cuộc mơ hồ, người
đứng xem sáng suốt. Từ Du Mạn là người đứng xem chuyện giữa Thẩm Mặc Dư
và Trương Chương Việt, cho nên cô thấy rõ Trương Chương Việt đối với
Thẩm Mặc Dư không chỉ là khế ước, không chỉ là trách nhiệm. Thẩm Mặc Dư
đối với Trương Chương Việt cũng thế. Thẩm Mặc Dư thì sao, với tư cách là người đứng xem chuyện giữa Từ Du Mạn với Cố Uyên, cô cũng giống như
vậy, cũng thấy rõ điều mà Từ Du Mạn chưa thấy rõ. Dọc đường đi, không
nói gì thêm. Địa điểm Trương Chương Việt cùng Thẩm Mặc Dư chụp hình cưới là nơi được người thành phố A coi là Thế Ngoại Đào Nguyên.
Thế
Ngoại Đào Nguyên, tên cũng như nghĩa, là một địa điểm mà phong cảnh rất
đẹp. Bởi vì được gọi là Thế Ngoại Đào Nguyên, cho nên vé vào cửa không
phải bình thường. Mà mục đích trong đó chính là để lượng người tới không nhiều như vậy, không có ngư long hỗn tạp, dễ dàng quản lý. Thế Giới
Mộng Ảo thật đúng là lỗ vốn. Chỉ là vé vào cửa đã đắt như vậy. Nếu vé
vào cửa đắt tiền như vậy mà còn có rất nhiều người đổ xô vào, vậy nơi
Thế Ngoại Đào Nguyên này đương nhiên vẫn có nét đặc sắc nhất định. Đây
là lần đầu tiên Từ Du Mạn vào Thế Ngoại Đào Nguyên. Đã sớm nghe nói
trong này rất đẹp, hôm nay rốt cuộc đã thấy được, quả thật rất đẹp. Từ
Du Mạn có loại cảm giác thật sự đã đến được với chốn đào nguyên mà Đào
Uyên Minh đã từng viết. Lối nhỏ vào chốn vắng, hoa rơi rực rỡ. Vừa đi
vào, chính là một con đường nhỏ quanh co ngoằn ngoèo. Bên con đường nhỏ
đủ loại hoa đào, bây giờ không phải mùa hoa đào nở, nhưng những cây hoa
đào này đang nở vô cùng tươi đẹp. Gió vừa thổi, cánh hoa đào liền lả tả
rơi xuống, Mạn Thiên Hoa Vũ (hoa bay đầy trời). Từ Du Mạn hoàn toàn đắm
chìm trong cơn mưa hoa lãng mạn này.
Bên này Thẩm Mặc Dư cùng
Trương Chương Việt đã ở dưới ống kính của nhiếp ảnh gia cao cấp, làm ra
đủ loại tư thế phóng khoáng. Cố Uyên không nhìn cô dâu chú rể hạnh phúc, mà mỉm cười nhìn Từ Du Mạn đang nhắm mắt lại hưởng thụ những thứ này,
dường như tất cả mọi người chung quanh đều không tồn tại, chỉ có một
mình cô. Lúc Từ Du Mạn nhìn thấy mưa hoa đào lãng mạn, trong lòng vẫn có chút muốn học theo cảnh tượng thường xuất hiện trên TV, bất kể là phim
thần tượng hiện đại hay là ngôn tình cổ đại. Nữ chính ở giữa cơn mưa hoa lãng mạn, giang hai cánh tay, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại hưởng thụ
điều tuyệt vời này. Nhưng mà Từ Du Mạn đã thử qua, cô thật đúng là không làm được động tác yêu kiều đầy tình ý như vậy. Vì vậy, cô chỉ có thể
ngơ ngác đứng, mắt nhắm lại cảm thụ mọi thứ. Cô không biết, bộ dáng này
của cô, thật sự là quá mê người rồi. Cố Uyên rất muốn xông tới đem Từ Du Mạn giấu đi, không để cho người khác phát hiện ra vẻ đẹp của cô. Nhưng
mà Cố Uyên của chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện không có đẳng cấp
như vậy? Chuyện anh sẽ làm không phải là làm cho người ta không phát
hiện ra vẻ đẹp của Từ Du Mạn, mà là làm cho người ta phát hiện ra, nhưng lại không chiếm được. Người có mắt không chỉ có một mình Cố Uyên, rất
nhiều đàn ông đều có mắt, đều phát hiện được vẻ xinh đẹp của Từ Du Mạn.
Một người đàn ông dáng dấp coi như được đi về phía Từ Du Mạn. Ngay trước khi người đàn ông kia đến gần Từ Du Mạn, Cố Uyên đã đến bên cạnh cô.
Hai cánh tay vòng ôm eo của cô, biểu thị công khai quyền sở hữu của anh. Thời điểm Cố Uyên ôm eo Từ Du Mạn, cô liền mở mắt định tránh ra. Anh
hơi cong người, nói bên tai cô:
“Nếu em muốn một đám ruồi nhặng đi theo bên cạnh.” Từ Du Mạn ngầm cho phép hành động của anh.
Người đàn ông nhìn thấy hành động thân mật của Từ Du Mạn và Cố Uyên, liền
thất vọng rời đi. Vốn dĩ nhìn thấy mỹ nữ đứng một mình ở nơi đó một hồi
lâu, bên cạnh cũng không có người, còn tưởng rằng… Thôi, người ta đã là
danh hoa có chủ. Mấy người đàn ông đứng gần đó vốn nhìn chằm chằm như hổ đói vào Từ Du Mạn cũng đều chán nản rời đi. Lúc này có một nửa số đàn
ông nghĩ, tại sao phụ nữ tốt luôn là của người khác? Nửa còn lại thì hát thầm trong lòng: đàn ông khóc đi khóc đi không phải đau khổ…
“Bây giờ có thể buông ra chưa? Thầy Cố?” Từ Du Mạn cắn răng nói. Không thể cho anh chiếm quá nhiều tiện nghi.
“Tôi bỗng nhiên không muốn thả thì làm sao bây giờ?” Tay của Cố Uyên ôm càng chặt hơn, làm cho Từ Du Mạn dán sát vào anh.
“Thầy Cố, người là thầy của em!” Từ Du Mạn bắt đầu nóng nảy rồi.
Cố Uyên lại nhíu mày, cười xấu xa nói bên tai cô:
“Hiện tại tôi là thầy giáo của em, về sau là cái gì của em còn chưa biết đấy.”
Cố Uyên hài lòng ngắm bộ dạng ngây ngốc của Từ Du Mạn, cười to buông cô
ra. Mà suy nghĩ của cô cũng đã bay xa rồi. Anh nói lời này, là có ý gì?
Thế Ngoại Đào Nguyên cũng không hẳn là tên cũng như nghĩa. Bởi vì bên trong không chỉ có hoa đào. Hoa đào xinh đẹp mới chỉ là bắt đầu. Phía sau còn có rừng đá kì dị, có rừng trúc xanh ngắt, có gian phòng bằng trúc đơn
giản, có biển hoa diễm lệ… Từ Du Mạn mỗi lần đến một chỗ, cũng không
nhịn được thán phục. Buổi trưa ăn một chút cơm lam mỹ vị, buổi chiều lại tiếp tục chụp. Từ Du Mạn và Cố Uyên không có chuyện gì làm, cô đi dạo
khắp nơi ngắm phong cảnh. Thật khó khăn mới có cơ hội tới đây một
chuyến, không chơi thỏa thích sao được? Cố Uyên vẫn đi theo sau lưng Từ
Du Mạn. Haiz, Cố Uyên cứ đi theo phía sau cô, như thế nào cũng cảm thấy
khó chịu. Đi tới đi lui, Từ Du Mạn đã đi đến một cánh cửa ra vào của Thế Ngoại Đào Nguyên.
Nơi cửa ra vào, có một cậu bé khoảng chừng
mười hai mười ba tuổi đang khóc không ngừng dập đầu lạy trước cửa. Cậu
bé ăn mặc rất đơn giản, trên quần áo có nhiều chỗ vá, nhưng cậu bé không bẩn chút nào, ngược lại quần áo rất sạch sẽ. Cậu bé còn thắt khăn quàng đỏ là biểu tượng của đội thiếu niên tiền phong. Bên cạnh cậu, là một bà lão đang hấp hối. Từ Du Mạn nghe thấy cậu bé vừa dập đầu vừa cầu xin
người bảo vệ:
“Chú… chú ơi, cháu cầu xin các chú, cho cháu mang bà nội vào trong. Van cầu các chú, chú ơi….”
Cậu bé vừa cầu xin bảo vệ, vừa nhìn tình trạng của bà mình. Nhìn thấy bà
nội vẫn đang nhìn cậu, vẫn còn đang mỉm cười, cậu bé mới lại yên lòng mà dập đầu với người bảo vệ.
“Chú ơi, tâm nguyện lớn nhất của bà
nội cháu chính là được đến thăm lại … Cháu bảo đảm, cháu bảo đảm về sau
tuyệt đối sẽ không trở lại quấy rầy các chú.”