Lần này chắc là bác sĩ anh mời đến đây? Cố Uyên mở cửa, vẫn không phải thầy thuốc. Duy nhất không giống lần trước, lần này tới là một nữ sinh, anh
biết cô gái này. Đây không phải là người muốn kết hôn cùng Trương Chương Việt - Thẩm Mặc Du. Thẩm Mặc Dư nhấc lên một gói to, chắc là đồ cho Từ
Du Mạn đi.
”Giáo sư Cố? Sao thầy ở trong nhà TừTừ?”
Thẩm
Mặc Dư có thể không kinh ngạc à? Hay là, sáng hôm đó giáo sư Cố cùng Từ
Từ đã xảy ra chuyện gì? Hiện tại còn ở chung! Từ Từ đáng chết,
chuyện quan trọng như vậy cũng không thèm nói với cô. Từ Mạn con nhóc,
chờ xem coi mình sẽ xử cậu như thế nào.Thẩm Mặc Dư vừa sải bước vào nhà, lại thấy Mộ Trường Phong. Cố Uyên thì cô biết, nhưng Mộ Trường Phong,
thật có lỗi, cô thật sự không biết.”
“Anh là ai?”
Thẩm
Mặc Dư cẩn thận hỏi. Nói xong, Thẩm Mặc Dư còn đi ra cửa, nhìn bản số
nhà một cái, không sai a, đúng là nhà Mạn con nhóc mà. Nhưng từ lúc nào
thì nhà Mạn con nhóc lại tàng trữ nhiều đàn ông như vậy? 3P[1]? Thẩm Mặc Dư cũng nghĩ là như thế, đùa à. Cô cùng Mạn con nhóc làm bạn nhiều năm
như vậy, Mạn con nhóc là người như thế nào chẳng lẻ cô không biết sao?
Nhưng người đàn ông này, khi nào Mạn con nhóc biết bọn họ thì cô không
biết nha?
Cửa còn chưa đóng, lại có người. Lần này chính là bác
sĩ Trương Chương Việt mời đến. Đây có chắc là bác sĩ khám cho Từ Du Mạn
không? Cố Uyên nhíu mày. Không nghĩ tới Trương Chương Việt lại mời một
bác sĩ trẻ như vậy. Lại có người đến?? Thẩm Mặc Dư cảm thấy bản thân sắp điên rồi, cô thật muốn biết rốt cuộc cuối cùng đang xảy ra chuyện gì??
Muốn hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra, chỉ có thể hỏi người trong cuộc, chủ
căn nhà này, không phải, phải nói chủ nhà tạm thời. Thẩm Mặc Dư vọt vào
phòng Từ Du Mạn, bỗng nhiên Thẩm Mặc Dư phát ra tiếng thét chói tai. Ba
Đại suất ca đều vội vàng vọt vào phòng Từ Du Mạn phòng. Thẩm Mặc Dư thấy bọn họ đi vào, vội vàng đắp chăn cho Từ Du Mạn. Cố Uyên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Mộ Trường Phong cùng Thẩm Mặc Dư biết.
Thời điểm Mộ Trường Phong vào phòng, chăn đã bị Từ Du Mạn đá văng ra,
quần áo cũng cuốn lên. Sắc mặt ửng hồng. Cho nên hắn cho rằng Cố Uyên
cùng Từ Du Mạn hai người. . . . . . Sau đó bọn họ chỉ lo đánh nhau, cho
nên quên Từ Du Mạn. Bây giờ khiến Thẩm Mặc Dư thấy đến một màn như vậy.
Cố Uyên suy nghĩ đem mọi chuyện xảy ra giải thích ra hết. Bao gồm anh vì sao lại xuất hiện nơi này, còn có bác sĩ này. Duy nhất không có giải
thích, chính là Mộ Trường Phong. Anh cũng không biết, nói như thế nào?
Mộ Trường Phong cũng không có giải thích hắn đến là vì ai. Sự tình rõ
ràng, anh cũng rời khỏi. Hiện tại Từ Du Mạn cũng chưa có tỉnh, nhưng lại có nhiều người như vậy, anh còn có thể nói gì? Anh thật sự không thích ở trước mặt mọi người nói ra chuyện mình. Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể của
Từ Du Mạn, sau đó treo nước biển, bơm một liều thuốc sau liền rời đi.
Thẩm Mặc Dư không có việc gì, có thể ở chỗ này chiếu cố Từ Du Mạn, Cố
Uyên cũng không cần ở lại chỗ này. Lần này trở về, Cố Uyên trong lòng
nghẹn ngào, cực kì không thoải mái. Người đàn ông kia, rốt cuộc là ai?
Cố Uyên nắm ly nước của mình, vẻ mặt phức tạp. Cố Uyên hiểu chuyện, cho
phép Từ Du Mạn nghỉ ba ngày. Từ Du Mạn có thể ở nhà nghỉ ngơi vài ngày
rồi. Mấy ngày nay, Từ Du Mạn nghỉ ngơi đã đủ. Thời gian này Lâm Thiển
Tuyết đến thăm Từ Du Mạn vài lần, Mộ Trường Phong đến thăm Từ Du Mạn vài lần, Cố Uyên cũng đến thăm Từ Du Mạn vài lần. Thật khéo, Lâm Thiển
Tuyết cùng Mộ Trường Phong một lần cũng không chạm mặt nhau. Đôi khi là
Lâm Thiển Tuyết mới vừa đi thì Mộ Trường Phong mới tới, hoặc là Mộ
Trường Phong mới vừa đi, Lâm Thiển Tuyết mới tới. Trùng hợp như vậy
không biết là có ý hay là vô ý. Vấn đề này chỉ có hai người đó mới biết
được.Thẩm Mặc Dư lại trốn học đến nhà Từ Du Mạn. Trong phòng Từ Du Mạn:
“A Dư, cậu đừng có trốn học nữa.” Từ Du Mạn tận tình khuyên nhủ.
Tuy rằng biết không có hiệu quả, nhưng cô không thể không nói. Hiện tại,
các cô đang học cấp ba cũng là thời gian căng thẳng nhất, sao lại có thể trốn học thường xuyên được chứ?
“Không cần nói mình. Nói cậu đi. Cậu xem cậu kìa, quen cậu nhiều năm như vậy chưa bao giờ thấy cậu bị
bệnh. Nói đi! Vì sao lại sinh bệnh hả??” Thẩm Mặc Dư chuẩn bị tư thế làm bộ thẩm vấn nhìn Từ Du Mạn.
“Sinh bệnh chính là sinh bệnh, nào có nguyên nhân. Thật ra muốn nói nguyên nhân sinh bệnh, cũng không phải không có.”
“Vậy nguyên nhân là gì?”
“Thì là thân thể không tốt, ngu ngốc.”
“Được,mình không ép hỏi cậu. Khi nào cậu muốn nói thì nói.”
Thẩm Mặc Dư làm sao có thể không biết đó không phải suy nghĩ của Từ Du Mạn.
“Ừa, mình sẽ nói.”
“Mạn con nhóc ngu ngốc! Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được lấy sức khỏe ra đùa biết không.”
Nói xong, Thẩm Mặc Dư còn gõ vào đầu Từ Du Mạn một cái.
“Lại gõ, lại gõ, cẩn thận mình cắn cậu bây giờ.” Từ Du Mạn hung tợn nói.
“Nói đi, tuổi cậu còn nhỏ như vậy sao kết hôn được.”
“Trước làm tiệc mừng, đến tuổi thì làm hôn thú.”
“Nói, các cậu phát triển mau vậy, cũng không cần nhanh như vậy nha. Thật là bị sét đánh trúng .”
Thẩm Mặc Dư tùy tiện cầm lấy một quả táo gọt vỏ. “Chúng mình gọi đây là thịnh hành?”
Từ Du Mạn một mặt khinh thường.”Cưới chui thì có?Chỉ là lỗi thời. Đây là thịnh hành của năm trước.”
“Cắt, mới không phải. Chúng mình gọi là hợp đồng kết hôn, hợp đồng kết hôn đó hiểu không?”
“Hợp đồng hôn nhân? Giống như mấy năm trước, phim“Ngôi nhà hạnh phúc” cũng đang phổ biến đấy. Nha đầu, cậu OUT .”
“Dù sao hiện tại trong tiểu thuyết có rất nhiều truyện về hợp đồng kết hôn , mình thấy rất nhiều người ưa thích đấy thôi. Còn có cái gì mà kim cương với hoa hồng, cũng được đó.”
“Thực ra mình thường đọc tiểu
thuyết sư đồ luyến tương đối cảm thấy có hứng thú. Gần nhất đang xem bên Tiêu Tương có một tác giả mới viết về tình yêu thầy trò, gọi là “Giáo
sư khó chịu,chớ lộn xộn”. Giọng văn rất tốt tuy nhiên tác giả rất đáng
thương. Đừng nói là kim cương hoa hồng, ngay cả bộ sưu tập cũng ít.”
“Mình đây chạy nhanh đăng ký chỗ cất chứa hoa hồng và kim cương!”
“A. Đều tại cậu, làm hại mình bị lạc đề rồi này.”
“. . . . . .”
“Mình nói, cậu có biết gia thế cùng thói quen và nhân phẩm của anh ta như thế nào không? Cứ như vậy vội vàng gả cho anh rồi hả?”
“Mạn con nhóc, bọn mình đây là hợp đồng hôn nhân, hợp đồng kết thúc liền ai đi đường nấy, cần gì biết mấy chuyện đó.”
“Thôi, mặc kệ cậu. Bản thân chú ý là tốt rồi.”
“Vốn là chuẩn bị đến xem mặt tìm một người. Hiện tại Trương Chương Việt
chính là lựa chọn tốt nhất. Dù sao, anh ấy là bạn của giáo sư Cố của
cậu, nhân phẩm chắc sẽ không quá kém. Huống hồ giấy khế ước của bọn mình đã viết xong, sau khi kết hôn không được quấy nhiễu cuộc sống bình
thường của đối phương, không thể bắt buộc đối phương thực hiện nghĩa vụ
vợ chồng linh tinh. Điều này với mình mà nói, cũng là tốt rồi.”
“Ừa.Mình hiểu. Mặc kệ cậu làm cái gì? Nếu cậu có thể lo cho bản thân tốt thì mình đều ủng hộ cậu.”
“Có cậu thật tốt.” Thẩm Mặc Dư cảm động nói.
Từ Du Mạn cũng cười trả lời: “Mình cũng vậy.”
Kích động còn chưa có kết thúc, luôn sẽ có một người nào đó phá hư hoặc
những lời nói không hay. Không được, vừa mới còn kích động, lập tức liền thay đổi.
Từ Du Mạn đoạt lấy quả táo trong tay Thẩm Mặc Dư, cắn một ngụm. Cười tủm tỉm nói:
“Có cậu thật tốt.” ,
[1] 3P: 2 nam 1 nữ.