Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

Chương 60: Đếm ngược đến kết thúc còn ba chương

“Nhưng mà. . . . .” Hạng Doanh Doanh hơi mở miệng định nói câu gì, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, lại vội vàng lấy tay quệt đi, cái mũi nho nhỏ đỏ bừng, dáng vẻ trông thật điềm đạm đáng yêu.

“Hạng tiểu thư, tuy phụ nữ mà quá thông minh thì không tốt, nhưng nếu phụ nữ quá ngu dốt thì sẽ càng làm cho người ta chán ghét hơn.” Khuôn mặt của Trần Tư Tầm không chút thay đổi nhìn dáng vẻ Hạng Doanh Doanh khóc đến lê hoa đái vũ, không hề có một chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

Hạng Kính đứng bên cạnh Hạng Doanh Doanh cảm thấy không thể nghe nổi nữa, tiến lên một bước lạnh lùng quát: “Trần Tư Tầm! Cậu quá đáng rồi đấy! Em gái của tôi chẳng qua cũng chỉ vì thích cậu, cậu có cần phải vũ nhục nó như vậy không?”

“Anh, anh chẳng qua là lợi dụng em. . . .em thích anh!” Hạng Doanh Doanh một phen nước mắt nước mũi, khóc càng lợi hại hơn, hết tay phải đến tay trái giơ lên lau nước mắt, lau đến nỗi hai con mắt đều sưng đỏ.

Lâm Nhất Nhiên đứng một bên thờ ơ nhìn dáng vẻ của Hạng Doanh Doanh, chỉ cảm thấy trong lòng trùng xuống.

“Hạng Doanh Doanh, cô đừng quá đáng!” Lâm Nhất Nhiên kéo tay Trần Tư Tầm, đột nhiên cao giọng nói: “Trần Tư Tầm làm gì cô, anh ấy lợi dụng cô thích anh ấy để làm gì? Cưỡng hôn cô hay là cưỡng ôm ấp cô, chiếm tiện nghi hay lừa tài gạt sắc gì của cô? Cô đừng có nói cái kiểu như mình bị người ta bội tình bạc nghĩa có được không? Trừ cô và anh trai của cô không biết phân biệt phải trái ra, ở đây chẳng có ai tin lời cô nói đâu!” Dứt lời, Lâm Nhất Nhiên lại quay đầu sang nhìn Hạng Kính mở miệng: “Lúc trước bởi vì tôi kiêng dè anh là bạn của anh ấy, cho nên tôi mới nhẫn nhịn, lúc ở trên sân khấu tôi bị em gái của anh đánh, tôi đã không thèm nói gì, trong trường học tôi bị em gái anh hãm hại tôi cũng không nói gì, cô ta khiến cho bạn bè xa lánh tôi tôi cũng không nói gì, nhưng mà người ta nói, muốn biết một người như thế nào thì hãy nhìn vào bạn bè xung quanh anh ta, Trần Tư Tầm có một người bạn như anh, tôi quả thật cũng phải nên cân nhắc suy xét một chút xem anh ấy là người như thế nào rồi!” Dứt lời, cô tức giận quay đầu đi, cũng không nói gì thêm nữa.

“Ôi ôi, Lâm Nhất Nhiên, sao cậu lại như vậy, anh ta là anh ta, Trần Tư Tầm là Trần Tư Tầm, sao đến cả Trần Tư Tầm mà cậu cũng nói như vậy? Vậy cậu. . . .Ưm. . . . .Từ Thụy, anh buông ra. . . .Buông!!Ưm!!”

“Lúc em gái của cậu bị tôi vũ nhục còn có cậu ở bên cạnh bảo vệ, lúc Lâm Nhất Nhiên bị khi dễ thì cô ấy trông cậy vào ai? Hơn nữa đối tượng khi dễ cô ấy lại chính là em gái cậu!” Trần Tư Tầm đưa mắt nhìn Hạng Kính, lãnh đạm nói: “Cậu nói cho tôi biết đi, đại thẩm phán?”

Hạng Doanh Doanh đang nắm tay Hạng Kính, cảm thấy thân thể của anh mình hơi chấn động, đôi mắt trợn to, trong ánh mắt còn có vẻ trống rỗng.

Lâm Nhất Nhiên và Đường Cẩm đều nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của anh ta.

“Quan tâm đến mức hồ đồ.” Trần Tư Tầm nhàn nhạt phun ra mấy chữ, sau đó xoay người kéo tay Lâm Nhất Nhiên dắt đi.

“Bác sĩ, cô ấy không sao chứ?” Đường Cẩm đứng cạnh bác sĩ, khẩn trương hỏi: “Có khi nào tụ máu bầm hay để lại sẹo không?”

“Không đâu, tôi kê cho cô ấy toa thuốc, đem về nhà bôi theo lời dặn của bác sĩ là được rồi!”

“A, vâng!” Đường Cẩm gật đầu liên tục, đột nhiên nhớ tới cái gì: “A bác sĩ, cô ấy bị dị ứng với penicillin cùng thuốc kháng sinh, đừng cho cả hai loại vào chung một toa thuốc, còn nữa, cô ấy. . . . .” Từ Thụy đứng ở bên cạnh Đường Cẩm, khoác tay lên vai cô, mỉm cười nhìn dáng vẻ cô đang lo lắng.

Ngoài cửa, Lâm Nhất Nhiên nhìn bộ dạng lo lắng của Đường Cẩm, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhịn không được che miệng cười trộm, xoay người lại, “Cộp” một tiếng, đụng đầu vào cửa.

“Đau chết tôi rồi. . . . .!” Lâm Nhất Nhiên ôm trán: “Đau chết mất. . . .!”

Trần Tư Tầm bất đắc dĩ xoa trán giúp cô, kéo cô đến ghế ngồi trong hành lang bệnh viện, cởi áo khoác của mình khoác lên người cô: “Em đấy, thật sự là không thể nào khiến cho anh bớt lo được mà!”

“Không dám, anh mau mặc áo vào đi, em không lạnh, cũng không phải là đang quay phim truyền hình!” Lâm Nhất Nhiên một tay nâng lên xoa trán, một tay đẩy áo khoác trở về.

Trần Tư Tầm cười cười, cũng không nói gì, đem áo khoác khoác lên trên đùi, che lấp váy ngắn của cô, sau đó nắm tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Em đang không vui à?” Trần Tư Tầm nhìn sang, nhẹ nhàng hỏi.

Không phải rõ ràng là như vậy sao, Trần Tư Tầm nhìn cô một cái, cũng không nói gì nữa.

“Aizz, anh đừng như vậy, em không đau, thật sự không đau!” Lâm Nhất Nhiên liên tục giải thích: “Thật sự không đau, không tin anh sờ sờ thử xem.”

“Không được, không thể sờ!” Trần Tư Tầm cẩn thận quan sát gò má sưng đỏ của cô, chau mày nói.

Vẻ mặt của Lâm Nhất Nhiên đột nhiên cứng đờ: “What a [bad word] day!”

Người đàn ông bị vẻ mặt của cô chọc cười, anh nâng cánh tay đặt trên bờ vai mỏng manh rồi lại nhẹ nhàng xoa lên mái tóc đen mềm mại của cô, cũng không nói gì thêm nữa.

“Đúng rồi, sao lúc nãy anh lại gọi Hạng Kính là đại thẩm phán?” Cô đột nhiên ngồi dậy, tò mò hỏi: “Mà vẻ mặt của anh ta còn trở nên rất kỳ quái nữa.”

“Thời đại học, cậu ta là ủy viên kỷ luật, bởi vì tính tình chính trực, cho nên bọn anh hay trêu chọc gọi cậu ấy là đại thẩm phán.” Nhớ lại chuyện cũ, trên mặt của Trần Tư Tầm mang theo nụ cười thản nhiên: “Anh hy vọng cậu ấy có thể suy nghĩ được như trước kia chứ không phải xử trí theo cảm tính.”

“A. . . . . “ Lâm Nhất Nhiên dựa vào trong ngực của người đàn ông, kéo dài âm điệu: “Này, sau này nếu như em cũng phạm sai lầm như Hạng Doanh Doanh thì anh sẽ làm thế nào?”

“Đương nhiên là sẽ chỉ trích rồi.”

“A. . . . .” Lâm Nhất Nhiên mím mím môi: “Tuy chính trực thì cũng không sai, nhưng em hy vọng anh có thể bao che cho em một chút.”

“Anh chắc chắn sẽ không bao che cho em.” Người đàn ông nhíu mày, nhìn vẻ mặt bất mãn của cô, đem cô ôm vào trong ngực.

Anh sẽ không bao che cho em, nhưng anh sẽ cùng em gánh vác.

Lúc rời khỏi bệnh viện cũng đã muộn rồi, Lâm Nhất Nhiên mặt ủ mày ê xách một túi thuốc rất to, “Anh nói xem, có khi nào chúng ta bị bác sĩ lừa rồi hay không?”

“Hả?”

“Tại sao lại kê nhiều thuốc như vậy chứ?” Lâm Nhất Nhiên đem túi thuốc đặt trên đùi mình, lục tới lục lui, “Oa, đây không phải là thuốc lúc nãy anh bôi cho em sao? Trong đây cũng có, sao lại như vậy a?”

“Bác sĩ đưa thì cứ cầm lấy, giữ lại lần sau còn có thể dùng.”

“. . . . . .Anh đang nguyền rủa em lần sau bị người ta đánh tiếp sao?”

“Không phải.” Trần Tư Tầm nắm chặt vô lăng, vươn tay phải sang xoa đầu cô, “Giữ lại lần sau em có gặp khó khăn gì thì lấy ra dùng.”

“. . . . . . .”

Trong trường học, tin đồn cũng không hề giảm bớt, ngược lại, bởi vì Hạng Doanh Doanh ác ý tung ra nên càng tăng thêm, mỗi ngày đều có vài người chỉ trỏ bàn tán về Lâm Nhất Nhiên, thậm chí có người lúc đi đến trước mặt cô còn cố ý lớn tiếng nói cái gì đó.

Mà Hạng Doanh Doanh không biết tại sao lại dọn ra khỏi ký túc xá, Lưu Thiến quay trở lại, cũng may, ba người trong phòng đều rất hiểu Lâm Nhất Nhiên, vẫn luôn ủng hộ cô, mà Trương Huy Huy nghe xong những chuyện đã xảy ra lại càng thêm tức giận, muốn đi tìm Hạng Doanh Doanh đánh nhau, cuối cùng lại bị Từ Tân Trúc và Lưu Thiến ngăn cản.

“Vậy thì tính như thế nào đây?” Trương Huy Huy đặt mông ngồi xuống giường, dáng vẻ tức giận vô cùng đáng yêu.

“Vậy cậu muốn như thế nào?” Lưu Thiến cẩn thận quan sát tỉ mỉ những đầu móng tay, “Nếu thật sự đi tìm cô ta đánh nhau, chỉ sợ còn chưa kịp chạm đến cọng tóc thì đã bị người nhà của cô ta đá văng trở về rồi.”

“Ai da, thôi đi, tớ cũng chẳng muốn nói nhiều lời vô ích với cô ta.” Lâm Nhất Nhiên tựa lưng vào giường xoa hai bên má, “Nhìn thấy cô ta là tớ lại đau đầu.”

“Lâm Nhất Nhiên, bọn tớ khi dễ cậu như vậy, sao cậu không trả thù?” Trương Huy Huy trợn to mắt: “Cậu thật tốt bụng!”

“Cậu ấy mà tốt bụng? Đó là tại các cậu không nhìn thấy cái cảnh sau khi đến bệnh viện, Lâm Nhất Nhiên tát cho Hạng Doanh Doanh một cái bạt tai thôi!” Lưu Thiến “Ôi” một tiếng, “Cái này phải gọi là độc ác mới đúng!”

“A?” Lâm Nhất Nhiên vội vàng đứng dậy, “Sao cậu biết vậy?”

“Lúc đó tớ cũng vào bệnh viện thăm bạn, vô tình nhìn thấy.”

“À. . . . .không nói chuyện này nữa, ngày mốt sinh nhật tớ, ở khách sạn XX, các cậu phải tới nhé!” Lâm Nhất Nhiên đứng lên hét to.

“Không thành vấn đề!” Ba miệng một lời: “Quà tặng thì miễn đi.”

“. . . . . . . .”