Mùa xuân mưa nhiều, khắp nơi ẩm ướt, Vương Chính Khanh bởi chuyện chiến tranh lạnh với Chân Ngọc nên cũng buồn bực. Chiều nay ở thư phòng, rất là tâm thần bất định, nhất thời kêu Thị Thư vào nói: “Sáng nay để Thiết Thủ lấy cao lê trở lại, có lẽ phu nhân đã uống rồi, ngươi hỏi thăm Hồ ma ma một chút, hôm nay phu nhân khá hơn chút nào chưa?”

Thị Thư đi một hồi lâu, trở lại nói: “Hồ ma ma nói, phu nhân ăn cao lê, buổi chiều cảm thấy khá hơn chút rồi, chỉ là giống như mùa xuân nên buồn ngủ, ngủ nhiều hơn so với thường ngày, tối nay đã an giấc rồi.”

Vương Chính Khanh nghe được Chân Ngọc có chút chuyển biến tốt, nhất thời thở phào, cũng không còn ý định đọc sách, chỉ kêu Thị Thư múc nước, tự động rửa mặt rửa tay, thổi đèn đi ngủ.

Ninh lão phu nhân thấy Vương Chính Khanh chính sự bận rộn, Chân Ngọc lại bị ho, quản lý chuyện trong phủ phí tâm hơn so với bình thường, lại phải trông tiểu Tú Đường, sợ bà vú không tận tâm, nhất thời bận rộn, tới tối, oán thán với Như Ý: “Lão phu nhân phủ người khác, lúc này đều kê cao gối mà ngủ, chờ con dâu hầu hạ, ta một bà già lọm khọm, phải lo hết cái này cái kia, không có một chữ rỗi rãnh.”

Như Ý cười nói: “Lão phu nhân phủ khác còn hâm mộ lão phu nhân có ba nhi tử đều có tiền đồ, Tam gia còn là thủ phụ đại nhân! Ngay cả Tam phu nhân, tài mạo như thế, ai mà không khen?”

Ninh lão phu nhân nói: “Ngọc nương tài mạo song toàn không sai, đáng tiếc con nối dõi mỏng manh, đến nay chỉ có một đứa con là Đường Nhi, nay bị ho, còn không biết đến lúc nào thì mới có chuyển biến tốt đây?”

Như Ý hầu hạ Ninh lão phu nhân lên giường, vừa bẩm: “Nghe Hồ ma ma nói, Tam phu nhân ăn cao lê hai ngày, ho khan cũng đã dần ngừng lại, chỉ có điều hai ngày này lại cảm thấy mệt mỏi, thân thể rã rời, thế mới không đến thỉnh an lão phu nhân được.”

Ninh lão phu nhân vốn muốn nằm xuống, nghe xong lời này lại ngồi dậy, kinh nghi nói: “Thân thể dễ mệt mỏi? Ngươi chạy nhanh qua hỏi Hồ ma ma một chút, xem nguyệt sự của Tam phu nhân thế nào? Hay là có tin vui đây?”

Như Ý vừa nghe cũng không dám chậm trễ, hầu hạ Ninh lão phu nhân nằm xuống, nàng vội vàng đến chỗ Chân Ngọc, sai tiểu nha đầu lặng lẽ gọi Hồ ma ma ra ngoài, truyền đạt lời Ninh lão phu nhân nói.

Hồ ma ma vừa nghe cũng nghi ngờ, nhỏ giọng nói: “Nguyệt sự đã qua vài ngày còn chưa tới, nhưng Tam phu nhân luôn không đến đúng ngày, chỉ là không biết lần này....”

Như Ý vội nói: “Sáng mai nhanh chóng mời một vị đại phu tới chẩn mạch, ngộ nhỡ là thật, thuốc ho này có thể uống hay không, còn là một chuyện khác, nhưng đừng xảy ra chuyện gì là tốt nhất.”

Lúc này Hồ ma ma cũng hoảng sợ, lẩm bẩm với Như Ý một lát, lúc này mới đi vào hầu hạ Chân Ngọc.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh lão phu nhân liền kêu người đi mời đại phu phụ khoa tới bắt mạch cho Chân Ngọc.

Chân Ngọc thấy Hồ ma ma đám người thận trọng, mà lại mời đại phu phụ khoa, cũng có chút hiểu, bởi vậy cười nói: “Sẽ không khéo vậy chứ?”

Hồ ma ma nói: “Cẩn thận vẫn hơn.”

Đại phu phụ khoa bắt mạch xong,chỉ vuốt râu không nói, một hồi lâu mới nói: “Mấy ngày này vẫn còn quá sớm, sợ khám không chính xác, tốt nhất là bảy ngày sau lại tới bắt mạch, khi đó sẽ chuẩn xác hơn.”

Hồ ma ma nghe thấy có chút thất vọng, lại nghĩ thời gian trước Chân Ngọc uống không ít thuốc ho, giờ lại ăn cao lê, coi như mang bầu, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa, bởi vậy nói rõ với đại phu Chân Ngọc ăn gì, có triệu chứng gì.

Đại phu sau khi nghe xong nói: “Mấy ngày nay không cần uống thuốc, ngừng lại, mấy ngày nữa sau khi chẩn mạch xong rồi nói.”

Hồ ma ma nói: “Nhưng Tam phu nhân còn chưa khỏi ho, nếu không uống thuốc, chỉ sợ còn có thể bị ho tiếp.”

Đại phu vừa nghe, kê một phương thuốc, đưa cho Hồ ma ma nói: “Đây là thuốc chuyên cho phụ nữ có thai uống, dược tính vô cùng ôn hòa, chỉ là uống vào, cũng không khỏi nhanh, cứ để Tam phu nhân kiên nhẫn một chút! Những lúc này nghỉ ngơi thật nhiều, uống nhiều nước mới tốt.”

Tiễn đại phu đi, Hồ ma ma sai người đi lấy thuốc, lúc này mới đích thân đến bẩm báo với Ninh lão phu nhân.

Ninh lão phu nhân nói: “Mấy ngày nữa mới nói cho Tam lang biết, để nó đỡ phải lo lắng chuyện trong nhà.”

Hồ ma ma đáp, tự động lui ra.

Chân Ngọc ngừng uống cao lê, đổi sang đơn thuốc đại phu kê, chỉ có điều trong thời gian ngắn, mặc dù bệnh ho chuyển biến tốt hơn trước kia, nhưng vẫn chưa ngừng, không khỏi lo lắng.

Vương Chính Khanh rốt cuộc cũng biết tình huống bên này của Chân Ngọc, nhất thời không để ý vẫn còn đang chiến tranh lạnh, nhanh chóng mời ngự y tới bắt mạch cho Chân Ngọc.

Ngự y bắt mạch xong nói: “Cái này cũng không phải hỉ mạch, giống như là lao tâm quá độ, thân thể hao tổn trí lực. Cứ kê một đơn thuốc uống xem sao.”

Chân Ngọc vừa nghe, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, lúc này mà có thai, thời điểm thật sự không đúng, bởi vậy lại nói chuyện cao lê: “Lúc đầu ho không ngừng, ăn cao lê lại chuyển tốt, hiện nay cũng không biết có thể ăn nữa hay không?”

Ngự y nghe được cao lê là của lão hòa thượng miếu Thanh Phong chế, liền cười nói:“Ngay cả Thái thượng hoàng bị ho, còn ăn cao lê ông ấy chế mới khỏi được, lúc trước Tam phu nhân ăn có hiệu quả, giờ ăn nữa cũng được.