Cô chỉ là tùy ý ra khỏi phòng, đi dạo xung quanh sân vườn khổng lồ của nhà họ Triển, không khí tự nhiên mát mẻ quang đãng khoiến cô cảm thấy lỗ chân lông cũng thư giãn ra, không nhận thức được, cũng liền triệt tiêu sự không thoải mái của thể xác và tinh thần cô.

Từ từ, cô đi tới một mảnh ruộng thuốc quen thuộc trước đây, mảnh đất này được bao với nhiều loại thảo dược cao chót vót, bố trí xen lẫn trong khí thế tinh xảo xa hoa ở biệt thự nhà họ Triển, hoàn toàn không hợp.

Nhưng nó vẫn bị cất giữ ở chỗ này, mấy năm như một ngày.

Mịch Nhi ngây ngẩn cả người, cô dĩ nhiên nhớ nơi này, đây là lúc cô mười tuổi gạt bỏ ý kiến nhiều người quyết giữ ý mình mới khai hoang ra ruộng thuốc.

Khi đó, ý tưởng cô đột phát muốn thử nghiệm trồng mấy loại thuốc rất mềm mại không dễ để nuôi dưỡng, tìm khắp nhà họ Triển và nhà họ Mục, cô cũng chỉ tìm được một mảnh như vậy thích hợp, tuy nhiên mảnh đất này ở giữa sân bóng, không có cách nào đơn độc vạch ra cho cô dùng.

Cô nhớ ngay cả cha mẹ cô cũng ở đây khuyên giải cô buông tha chỗ này, không thể bởi vì ý nghĩ nhất thời liền hoang phí cả sân bãi, duy nhất đứng ở phía cô chỉ có anh Tiểu Bạch, anh trực tiếp tìm chú Triển dì Liên đàm phán, lại lần nữa lập kế hoạch đem sân bóng đổi thành sân quần vợt và sân bóng chuyền, mới đem mảnh đất này trống không cho cô sử dụng.

Nhưng cô cũng chỉ là chăm sóc ruộng thuốc một năm, thời điểm năm năm trước mười bảy tuổi, cô rời khỏi nơi này, lúc ấy trong ruộng thuốc thảo dược còn không có lớn lên được, chứ đừng nói chuyện thu hoạch.

Nhưng năm năm sau cô tới nơi này lần nữa, ruộng thuốc vẫn là ruộng thuốc đó, thảo dược bên trong vẫn là giống đó, chỉ là, lúc này đây thực vật đã tươi tốt phồn thịnh nhánh xum xuê, hiển nhiên bọn chúng vẫn được chăm sóc vô cùng tốt.

Cô hoảng hốt nhớ anh Tiểu Bạch nói qua, anh mời nhân sĩ (người có kỹ thuật) chuyên nghiệp tới đặc biệt xử lý ruộng thuốc của cô, năm năm qua chưa từng có đứt đoạn.

Mịch Nhi ngây ngẩn cả người, cô để lại mỗi một dạng đồ, anh đều là quý trọng bảo vệ món ấy sao, cẩn thận duy trì nguyên dạng của chúng nó. . . . . .

"Ai, thật là hết cách với anh, anh rốt cuộc muốn em phải làm gì đây. . . . . ." Mịch Nhi cười khổ một cái, mình hỏi mình nói.

Anh Tiểu Bạch một lòng chỉ nghĩ vì cô như vậy, vừa mới làm cho cô tức giận như vậy chuyện, điều này khiến cô tha thứ cho anh vậy, hay là vẫn trừng phạt anh đây. . . . . .

Mịch Nhi nặng nề thở dài, tạm thời quyết định không đi suy xét vấn đề của anh, để cho anh chịu khổ cực nhớ lâu một chút là được, về phần lúc nào thì tha thứ cho anh, hay là chờ cô cao hứng rồi nói sau.

Cô quay đầu nhìn thành quả của ruộng thuốc năm đó không có cho ra, thời gian năm năm khiến thảo dược tất cả đều mọc vừa ý cô, đã có thể thu hoạch hái rất nhiều dược liệu, không tự chủ được, bệnh nghề nghiệp của cô và lòng tò mò hoàn toàn dâng lên.

So với rối rắm có từ bỏ trừng phạt Liên Tĩnh Bạch hay không, hiện tại Mịch Nhi càng muốn làm là chuyện khác: cô muốn tiếp tục sự việc quan trọng cần giải quyết năm đó, đi sâu vào hiểu rõ cô không ở nhà trong năm năm, những thảo dược này là được chăm sóc như thế nào mới có thể sinh trưởng tốt như vậy!

Cô muốn trao đổi cùng nhân sĩ chuyên nghiệp chăm sóc ruộng thuốc một phen, muốn nhảy vào trong ruộng thuốc khảo sát tiện tay làm việc, tổng kết ra phương pháp nuôi dưỡng tốt những thứ dược liệu được nuông chiều này!

Nói làm liền làm, Mịch Nhi cuốn tay áo, kéo tới như người làm ruộng dạy làm mẫu, xoay người nhìn về phía vườn đất ấm áp.

Cô ước chừng ở trong mảnh ruộng thuốc này nán lại đến trưa, cô không hề thỉnh giáo nhóm người làm ruộng để được tư vấn, dược nông (người nông dân chuyên trồng cây thuốc hoặc thu thập cây thuốc) kinh nghiệm phong phú cũng liền vui mừng lấy ra dụng cụ nông nghiệp biểu diễn với cô, cũng thẳng thắn mà nói về kinh nghiệm bình thường chăm sóc dược liệu.

Những thứ này trên sách vở hoàn toàn không có các loại bí quyết nhỏ này khiến Mịch Nhi gật đầu không ngừng, cô vẫn là lần đầu tiên thấy loại dụng cụ nông nghiệp này, không thể ngạc nhên trước trí khôn của người lao động, bọn họ sáng tạo công cụ mới thích hợp nhất với làm việc tay chân.

Mịch Nhi không kiêng nể chút nào cầm lên máy bào để đào đất của bọn họ, làm việc nhà nông mới lạ làm cho cô tự nghiệm thấy dường như không dừng lại được, cô nghiêm túc mở mỗi một dụng cụ ra nghiên cứu một phen, nếu như không phải là chú quản gia giục cô đi ăn cơm trưa, cô dường như một chút cũng không nguyện ý ra khỏi ruộng thuốc này.

"Tiểu thư Mịch Nhi, bữa ăn đã dọn lên đủ, xin dùng cơm." Nữ người hầu bưng lên toàn món ngon màu sắc mùi vị đều đủ, mỉm cười nói với Mịch Nhi, cô thuận miệng lại hỏi một câu, " Buổi tối thiếu gia vẫn có việc không trở lại sao, tôi cũng thông báo với phòng bếp làm ít thức ăn."

"Anh ấy ——" Mịch Nhi sững sờ, lúc này mới nhớ tới, buổi sáng hình như mìnòanói qua với mấy người hầu hôm nay anh ra ngoài, không ăn cơm ở nhà, lúc đó cô chính là bị chọc tức muốn chết, đích xác là muốn bỏ đói anh một ngày trừng phạt anh.

"Không, buổi tối anh ấy sẽ trở về." Suy nghĩ một chút, Mịch Nhi cũng cười khẽ với nữ người hầu, "Nhân tiện, cô cũng đi thông báo phòng bếp, làm cháo trắng và điểm tâm dễ tiêu hóa, một hồi đưa đến phòng đi."

Cho tới trưa ở ruộng đổ môi hôi, tất cả tâm tình tiêu cực của Mịch Nhi quét sạch, từ trước đến giờ tính tình của cô là tới nhanh, đi cũng nhanh, cho dù là chuyện không vui sáng sớm nay, một đoạn thời gian đi qua, lòng của Mịch Nhi cũng sẽ không tức giận Liên Tĩnh Bạch.

Cô đã nghĩ thông suốt, không tiếp tục trừng phạt anh, cho dù sáng sớm còn tuyên bố với Liên Tĩnh Bạch muốn cho anh không ăn không uống khổ sở hơn một ngày, nhưng cô hiện tại quyết định kết thúc trước hiệu quả của thuốc, để cho anh tự do ra ngoài.

Tựa như cho tới bây giờ Liên Tĩnh Bạch cũng sẽ không thật sự muốn trừng phạt cô cô lại làm sao nhẫn tâm để cho anh Tiểu Bạch của cô khổ sở.

Dù sao, cô vẫn là biết rất rõ, anh Tiểu Bạch chưa bao giờ sẽ có ý đồ tổn thương cô, anh cho dù là t*ng trùng lên não muốn xâm phạm chiếm đoạt cô, cũng là bởi vì yêu cô, yêu đến muốn đoạt lấy linh hồn và **, đây là bản chất bình thường nhất của con người.

Nếu như không phải là do thể chất của mình, có lẽ cô căn bản cũng sẽ không có phản kháng, hai người đều yêu nhau thì kết hợp cơ thể và linh hồn, đây thật là chuyện thuận nước đẩy thuyền, là chuyện nước chảy thành sông giữa người yêu.

Nhưng là, cô thật sự không thể.

Sáng nay nổi giận với anh, trừ thẹn quá hóa giận thật sự bên ngoài tức giận, hơn nữa cô là một con cọp giấy tựa như phách lối, phô trương thanh thế như lôi điện bộc phát, sau lưng ẩn núp cũng là cô vô cùng nhát gan.

Cô sợ có một ngày, chuyện sáng nay không có chấm dứt, khi tình hình vẫn tiếp tục nữa, vẫn đột phá một bước cuối cùng, cô thật sự không có cách nào nhịn được, sẽ đau chết sẽ mất máu mà chết.

Cuộc đời của cô giờ mới bắt đầu, tại sao có thể dùng lấy loại phương thức này kết thúc, cô còn phải nhìn qua tất cả mọi thứ trên thế giới cùng anh, cùng nhau từ từ trở thành già, làm sao cam chịu cứ như vậy chết đi.

Vì vậy, cô giết một người để làm gương cho nhiều kẻ khác để cho Liên Tĩnh Bạch biết ranh giới cuối cùng của cô, xảy ra quan hệ là chuyện cấm tuyệt đối, vì phòng thủ cái cửa ải này, cô không tiếc quyết cố ý nghiêm mặt lên, cho anh biết con đường bãi mìn này, vừa chạm tới tuyến, sẽ kịch liệt bộc phát.

Chỉ là, cô đã trừng phạt anh cho tới trưa, anh mới có thể ở chỗ đó nhận thức được vấn đề, có thể đạt tới mục đích này, cô cũng nên tha thứ cho anh.