"Anh nhìn cái quái gì hả, còn dám dùng ánh mắt đó nhìn em nữa, rõ ràng là anh làm sai! Đồ đáng ghét! Đồ xấu xa! Dâm tặc! Suy nghĩ chỉ bằng thân dưới, đồ ngựa đực! t*ng trùng lên não, sinh vật hạ đẳng!"

Mịch nhi càng nhìn ánh mắt của anh thì càng nổi giận, cô vội vàng sửa sang lại quần áo, không cam tâm đi tới bên cạnh Liên Tĩnh Bạch, leo lên trên người anh ngồi xuống.

Nàng không ngừng nhào nặn khuôn mặt anh cho hả giận, sau đó bắt đầu chỉ trích nói: "Đã bảo là dừng lại rồi, nếu anh dừng lại em đã không dùng biện pháp mạnh như vậy rồi, đó là do anh ép em! Cho dù em nói không muốn, anh cũng không có tính dừng tay có đúng hay không, ý kiến của em đối với anh không quan trọng thật sao? Hừ là anh ép em xuất ra chiêu ngoan độc, anh mới chịu nghe lời! Em mới rời khỏi có năm năm, anh liền quên em còn là bác sĩ sao, cũng quên mất uy lực của những thứ thuốc kia đi! Có muốn em cho anh thấy tiến bộ trong những năm qua hay không, xem tác dụng của thuốc mạnh mẽ như thế nào!"

Nghe những lời Mịch nhi chỉ trích, Liên Tĩnh Bạch rất uất ức nhưng không thể nói được, cô lại có thể hiểu lầm ánh mắt của anh, đó không phải là tức giận, mà là muốn xin lỗi cô mà.

Thật ra thì lúc bị trúng thuốc, anh cũng đã tỉnh táo rồi, ý thức được mình vừa mới làm cái gì, anh rất hối hận, vì một phút nông nỗi,đã gây ra sai lầm lớn như vậy.

Nhưng thuốc mê đã kiến toàn thân anh không thể động đậy, miệng cũng không thốt được ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu, muốn nói xin lỗi cũng gặp khó khăn, anh không cách gì cử động được.

Anh quả thật giống như Mịch Nhi nói t*ng trùng lên não rồi, đáng lý, anh nên sớm đoán được mới phải, chính mình trước mặt Mịch Nhi không thể kiềm chế được, bị tước vũ khí đầu hàng. . . . . .

Là anh đánh giá quá thấp sự hấp dẫn của Mịch nhi đối với anh.

Cho nên, anh mới bị ma quỷ xui khiến đánh mất lý trí, mới có thể không đem lời phản kháng của cô để vào trong mắt, không quan tâm cô có nguyện ý hay không vẫn cứ liều lĩnh làm tới.

Anh biết mình đã làm sai, dù bị mê hoặc, không khống chế được, nhưng sai là sai không thể chối cãi. Bây giờ anh nằm trên giường, mặc cho Mịch Nhi dày xéo, mặc cô trút giận.

Miễn sao Mịch Nhi hết giận thì sao anh cũng chịu được. . . . . .

Những động tác của Mịch Nhi khiến anh càng ngày càng kích động, ngọn lửa đã tắt nay lại bùng cháy, liên miên không dứt từ đống tro tàn, hơn nữa còn kịch liệt hơn trước.

Mới vừa Mịch Nhi vì quá vội vàng, nên nhiều nút áo đã cài sai chỗ, lặng lẽ, lộ ra cảnh xuân bên trong .

Từ góc độ của anh nhìn qua, có thể thấy hai đồi núi Mịch Nhi phập phồng, cảnh xuân vô biên đập hết vào mắt.

Áo ngực màu hồng bao lại no đủ của cô rất tròn trắng nõn, rãnh đồi sâu hút giữa hai hòn Tuyết Ngọc, giống như tinh linh rất ngây thơ lại rất yêu mị, tò mò chưa bao giờ giữ chặt cổ áo dò xét ra ngoài.

Bọn chúng còn theo động tác khom người của Mịch Nhi mà đung đưa, nửa kín nửa hở như ẩn như hiện, bằng phương thức ngây thơ, không tiếng động mị hoặc suy nghĩ của đàn ông

Liên Tĩnh Bạch nhất thời miệng đắng lưỡi khô, tâm trí nhộn nhạo.

Đây mới chỉ là mỹ cảnh anh thoáng nhìn qua, còn chưa xâm nhập nghiên cứu đã bị đánh thuốc mê ngã gục, bây giờ, lại được nhìn trong tình huống khác, sẵn tiện Mịch Nhi còn chưa chịu cùng anh hoà giải hay cứ tận hưởng đi.

Âm thanh của ác ma cứ văng vẳng bên tai, trong đầu một cuộc xung đột lại tiếp tục xảy ra, xem hay không xem .

Phi lễ chớ nhìn, thiên sứ trong tâm hồn của Liên Tĩnh Bạch la lên cuối cùng anh nhắm mắt lại, để thiên sứ đó hướng dẫn từng bước phải làm gì.

Mới vừa rồi anh đã phạm sai lầm, huyết khí dâng trào làm mất lý trí muốn giữ lấy Mịch Nhi, nên đã khiến cô giận dữ, chẳng lẽ anh còn muốn phạm sai lầm ấy một lần nữa?

Mới vừa rồi là do khí huyết dâng trào nên u mê làm cớ, nhưng bây giờ anh đã thanh tỉnh, đâu cần phải mất bò mới lo làm chuồng để chuộc lại lỗi lấm, cũng không cần nhân dịp người ta lơ là mà rình trộm cảnh xuân!

Linh hồn là cao quý, không nhiễm khói bụi nhân gian, còn tình cảm cần phải chân thành, không được miễn cưỡng, và không để mất khống chế bản thân.

Giờ phút này Liên Tĩnh Bạch đang rơi vào ba suy nghĩ trái chiều, linh hồn thì không cho anh nhìn, nhưng tình cảm lại không đồng ý vậy, anh không thể nhắm mắt lại, không thể thoát ra được sự cám dỗ này!

Còn thân thể, càng muốn tiền trảm hậu tấu, ánh mắt của anh giống như có ý thức vậy, nhẹ nhàng chuyển động đến những nơi có góc độ đẹp nhất, đem hết cảnh quan thu hết vào mắt, cũng nhớ kỹ trong lòng.

Mắt chủ động thu lấy mỹ cảnh, thoáng chốc đã phá vỡ sự giằn co trong suy nghĩ của Liên Tĩnh Bạch.

Không một chút nghi ngờ, linh hồn phong độ đã bị đánh bại, anh tuân theo tình cảm cùng thân thể yêu cầu, mặc kệ về sau như thế nào, vào giờ phút này, trước hết cứ thoả mắt một phen, khiến cho tâm thần cũng được an ủi chút ít. . . . . .

Anh luôn biết Mịch Nhi che dấu vóc dáng, mấy ngày nay ôm cô ngủ, dù cách mấy lớp áo vẫn có thể cảm giác được đường cong, nhưng không có cảm xúc gì lắm, không giống như bây giờ được cảnh sắc đập hết vào mắt.

Rãnh ngực sâu hoắm có độ cong mê người, màu ngực màu bao bọc nửa kín nửa hở, có một loại thần bí **, khiến cho anh có nhiều hơn không gian tưởng tượng, có nhiều hơn mơ mộng đường sống.

Không, Liên Tĩnh Bạch bắt đầu suy nghĩ nếu tất cả đều ** ra ngoài sẽ là cảnh trí như thế nào, ngọn đồi trắng như tuyết cao vút hợp với đỉnh tròn đỏ hồng, thật khiến cho huyết mạch dâng trào. . . . . .)

Tiếc nuối duy nhất là cảnh sắc gần ngay trước mắt, nhưng chỉ có thể nhìn không thể đụng, vừa sảng khoái lại vừa thống khổ.

"Này, anh đang thất thần cái gì !!! Em nãy giờ là đang giáo huấn anh đấy, anh có nghe thấy gì không hả ????" Mịch Nhi đưa tay ra trước mặt Liên Tĩnh Bạch quơ quơ, mặc dù các cơ trên mặt của anh đều không thể cử động, nhưng cái ánh mắt này quá không thích hợp rồi.

Ánh mắt anh bị dục hoả thiêu đốt so với nãy còn nghiêm trọng hơn!

Mịch Nhi nheo mày lại, theo tầm mắt của anh, từ từ nhìn về phía mình.

"A a a a a!" Chỉ mới cúi đầu liếc mắt một cái, ngay lập tức Mịch Nhi hét ầm lên, cô xoay người thật nhanh, tay bối rối cài lại nút áo ngủ.

Tay Mịch Nhi không ngừng run rẩy, đưa lưng về phía Liên Tĩnh Bạch, nổi giận lớn tiếng mắng nói: "Biến thái! Tên nhìn trộm!! Anh mới nhìn đi đâu đó! Anh --Anh...anh là cái tên Đại Biến Thái!"