"Hừ, tối ngày hôm qua còn ôm em gọi ngọt ngào, một chút cũng không chịu buông tay, nhưng bây giờ đối với em dữ dội như vậy. . . . . ."

Mịch Nhi vừa thấy Liên Tĩnh Bạch quay đầu lạnh nhạt với mình, tâm lý chống đối lại càng thêm nghiêm trọng, thái độ càng thêm sinh động, càng thêm hấp dẫn, nhất định phá vỡ mặt nạ lạnh lùng kia.

Cô uất ức hít mũi, dùng một loại âm lượng tất cả mọi người tại chỗ có thể nghe được, như khóc như kể tố cáo nói: "Không cho em nói chuyện không để cho em lên tiếng, vậy tí nữa anh cũng đừng để ý đến em! Anh coi em là cái gì, gọi thì đến đuổi thì đi, tại sao anh lại nhẫn tâm đối với em như vậy, làm sao nhẫn tâm đối với một thiếu nữ đáng thương như vậy. . . . . ."

Giờ phút này, Mịch Nhi giống như nữ chính Quỳnh Dao kể khổ, rủ thấp mặt xuống tản ra một loại phong cách đau thương tuyệt vọng, ngón tay cong thành đường cong mỏng mạnh, nửa kín nửa hở che lại hốc mắt, giống như là sợ người khác thấy cô đang rơi nước mắt .

"Tổng giám đốc. . . . . . Chúng tôi vẫn nên đi ra ngoài đây. . . . . ." Nhóm thư ký bây giờ không có biện pháp giữ vững thản nhiên, tiểu thư Mịch Nhi ngay trước nhiều người nói ra tình cảm phát triển cùng tổng giám đốc như vậy, quả thật đã khiến bọn họ như như đứng trên đống lửa!

Biết tổng giám đốc **, bọn họ sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ!

Việc cấp bách, vẫn nên chạy là thượng sách, vô lễ chớ nghe, nghe ít sai ít!

"Chờ một chút, còn có một điểm cuối cùng." Mắt Liên Tĩnh Bạch không thèm nháy hạ xuống, anh dứt khoát cầm ghi chép của nhóm thư ký để thu xếp, tự nhiên cúi đầu ghi lại.

Lãnh Dịch và mấy vị đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau, tiểu thư Mịch Nhi vẫn còn thong thả đau lòng tố cáo tổng giám đốc, âm thanh thảm thiết bi thương vang lên lúc này, vậy mà vẻ mặt có thể như thường đề cao hiệu suất làm việc, cũng chỉ có tổng giám đốc là có thể!

"Được rồi, tốt lắm, đến thứ sáu tất cả thời gian sẽ như theo sắp xếp, mấy người đi thông báo cho các bộ phận nhân viên thôi." Chỉ cần một lúc, Liên Tĩnh Bạch đã hoàn thành nhật trình trong ngày, anh đưa cho Lãnh Dịch, "Cuối tuần mọi người vẫn sẽ rất bận, sau khi đến bữa ăn hãy đi theo, thay tôi cho mọi người thêm cố gắng lòng tin, không cần vào lúc cuối nhụt chí!"

"Vâng" Lãnh Dịch nhận lấy nhật trình trong ngày, cuối cùng bốn vị thư ký thở dài một hơi, công việc xử lý hoàn tất, cuối cùng bọn họ có thể ra ngoài!

Ngay khi mấy người bước chân dồn dập chuẩn bị nối đuôi đi ra thì Mịch Nhi làm oán phụ cáo trạng ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, cô đưa tay kéo Lãnh Dịch, âm thanh run rẩy hỏi: "Mấy người. . . . . . Mấy người bởi vì tôi, cho nên mới phải đi sao--"

"À? Không, không phải vậy!" Lãnh Dịch thoáng chốc ngây ngẩn cả người, ấp úng lắc đầu.

Kể từ khi tiểu thư Mịch Nhi tới, anh ta phát hiện mình trải qua quá ít chuyện, nếu không thế thì sao sẽ bị các chuyện đột phát làm cho đầu óc trống rỗng! Hiện tại đến cùng là tình huống gì!

Mịch Nhi nắm vạt áo Lãnh Dịch, dùng một cái tay khác bưng kín mặt, không ngừng lắc đầu khóc lóc kể lể: "Có đúng hay không, thật xin lỗi! Là tôi quấy rầy mọi người làm việc, là tôi chọc giận anh ấy, mới khiến mọi người không thể không đi. . . . . . Mọi người đừng đi, đúng, nên đi là tôi...tôi mới nên ra ngoài a a a --"

Mịch Nhi lại vẫn trầm mê trong nhân vật, bị Liên Tĩnh Bạch ôm eo nhỏ nhắn bế lên, anh kéo tay Mịch Nhi khỏi áo nhân viên, phất tay nói với Lãnh Dịch: "Mấy người có thể đi ra ngoài, đóng cửa lại."

Thật ra thì không cần anh nhiều lời, ngay khi vạt áo Lãnh Dịch được buông ra, liền cùng mấy vị thư ký chạy trốn bán sống bán chết, cửa phòng bị phịch một tiếng đóng lại, giống như phong ấn lũ lụt thú dữ gì đó.

"Buông tay anh ra, không phải là không để ý đến em sao, bây giờ anh muốn làm gì!" Mịch Nhi bị Liên Tĩnh Bạch ôm lấy hai chân cách mặt đất, nhưng vẫn nhập vào vai tiếp tục diễn, cô khàn cả giọng giãy giụa nói, "Anh cũng không thích em, để cho em đi là được! Em sẽ không quấy rầy công việc của anh nữa, sẽ không. . . . . ."

"Mịch Nhi!" Gân xanh trên trán Liên Tĩnh Bạch đã nổi lên đến cực hạn, mới vừa có nhân viên ở đây, anh không thể không ổn định tinh thần, hết sức duy trì hình tượng nghiêm túc của mình, nhưng lúc này bốn bề vắng lặng, Mịch Nhi vô pháp vô thiên ồn ào như vậy sẽ bị trừng phạt!

Cuối cùng anh không nhịn được giơ tay đánh lên mông cô, giáo dục cô nói: "Em hôm nay trúng gió gì vậy, đến cuối cùng là ý quỷ gì, tại sao lại quấy nhiễu như vậy!"

"Anh -- anh đánh em!" Cái mông vểnh lên mềm mại chợt bị bàn tay chắc khoẻ mạnh mẽ đánh, nhất thời Mịch Nhi cảm thấy vừa thẹn vừa tức, từ nhỏ đến lớn, đến cha mẹ cô cũng không có đánh mông cô, nhưng bây giờ anh lại có thể đánh cô!

Mặc dù anh đã khống chế sức lực, để cho cô cực kì nhạy cảm cũng không cảm thấy đau nhiều, nhưng loại khuất nhục này càng khiến người ta không thể chịu nổi!

Mịch Nhi bĩu môi, nhào đầu vào trong ngực Liên Tĩnh Bạch, vừa xé vừa cắn sơ mi trước ngực anh, òa khóc lớn: "Anh đáng ghét, anh thật đáng ghét! Hu hu, em biết ngay đàn ông không có một người nào tốt, tính lẳng lơ vong ân phụ nghĩa hồng hạnh xuất tường di tình biệt luyến. . . . . ."

"Em quấy đủ chưa. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch suýt nữa im bặt, Mịch Nhi vô sỉ ăn vạ như vậy, ngay cả anh cũng mở rộng tầm mắt!

"Đúng, là em quấy rối, anh anh. . . . . . Lúc anh thích em nói yêu em nhất, nhưng bây giờ lại nói đó là quấy rối --"

"Tính tình em bây giờ thật xấu, em dám nói em đang khóc thật?" Liên Tĩnh Bạch kéo mặt Mịch Nhi, đưa tay vuốt ve khóe mắt cô, xúc cảm khô ráo hoàn toàn không thấy một chút hơi nước.

Cô chỉ có sấm mà không có mưa gào lên, không phải quấy rối thì là cái gì!

"A, bị anh phát hiện rồi!" Mịch Nhi lè lưỡi, từ đầu tới đuôi, đôi mắt màu tím của cô không có một giọt nước mắt, tất cả cảm xúc vừa rồi, toàn bộ là làm bộ.

"Em nhớ lâu một chút được không, làm sao giấu giếm được anh!" Liên Tĩnh Bạch cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, bị Mịch Nhi làm ra nhắm nhúm, anh cần phải đi đổi một cái áo mới rồi.

Anh làm sao có thể sẽ không biết được cô khóc thật hay khóc giả, khi nào thì để cho cô thật sự thương tâm rơi lệ chứ. Chỉ một lần, anh không chỉ kịp thời chạy tới bên người cô đang khóc thầm, an ủi giải cứu cô!

Nhưng cô diễn trò như vậy lúc anh bên cạnh, thì chắc chắn là càn quấy, hai người diễn xuất ngang tài, nhưng cô diễn mãi không ngừng. . . . . .

"Anh đi thay quần áo, không cho phép em quấy rối nữa." Liên Tĩnh Bạch xoay người đi về phía phòng nghỉ, cửa phòng mở ra, một bên anh cởi áo, vừa hỏi Mịch Nhi, "Lần trước em giả thành em gái chuyển phát nhanh, lần này là diễm bị chồng ruồng bỏ của Quỳnh Dao sao, từ lúc nào mà em thích diễn vậy? Anh không nhớ trước kia em lại thích đi diễn vai người khác, chẳng lẽ thời gian 5 năm khiến cho em có loại hứng thú mới!"

"À, đây coi như là một loại bệnh nghề nghiệp đi ~" Cảm xúc của Mịch Nhi tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cô nâng cằm lên, không chút tránh né nhìn Liên Tĩnh Bạch thay áo.

Anh ** để lộ vóc người vô cùng có lực và đẹp, cô cũng không bỏ qua mỗi một cơ hội dưỡng mắt.