Năm đó chú Mục Thần yêu mẹ cậu rất sâu đậm. . . . . .

Ngay lúc nhỏ, chỉ có cậu có thể độc chiếm mẹ, vì muốn loại bỏ tất cả những người đàn ông muốn cướp đoạt mẹ, cậu đã làm liều giở trò phá rối, nhưng cho tới giờ cũng không có tác dụng gì!

Mãi cho đến khi cha ruột cậu xuất hiện, thì sau này chú Mục Thần mới hoàn toàn chết tâm đối với mẹ, nên bốn năm trước, cậu mới có thể hoà bình với chú Mục Thần, có quan hệ hòa hoãn với nhau.

Nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không biết, chú Mục Thần lại cùng dì Tố sinh con, hơn nữa lại còn là Mịch Nhi!

Lấy tính cánh đam mê nghiên cứu của dì Tố, cậu có thể tưởng tượng ra năm đó xảy ra chuyện gì, dì vẫn muốn ở trong một ngàn người chọn ra một người đàn ông xuất sắc nhất, sau đó lấy ** của người đó, rồi trở về thụ tinh ra đứa bé!

Không nghi ngờ chút nào, Mịch Nhi chính là tập hợp tất cả mọi gen suất sắc nhất, mà người cung cấp**, chính là chú Mục Thần. . . . . .

Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Tiểu Bạch tê liệt, thế giới còn có người điên khùng như vậy ư, thế giới lại còn nhỏ bé như vậy nữa chứ!

Nhưng lúc này, Mịch Nhi không có nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo như bị Thiên Lôi đánh của Tiểu Bạch, vì cô bé cũng bị lời của dì Liên Hoa mà chấn động.

“A. . . . . . Vậy –“Mịch Nhi há miệng, lại không thể thốt nên lời.

Cả người cô bé cứng đờ nhìn sang phía mẹ đứng yên đó, cô bé lại quay đầu sang, nhìn lấy người đàn ông tên là Mục Thần, đại não thiên tài hoàn toàn chết máy, thậm chí Mịch Nhi còn không kịp phản ứng xem lời dì và anh Tiểu Bạch có ý gì.

Anh Tiểu Bạch nói cô bé là con gái của chú, đến dì Liên Hoa cũng nói bọn họ là người một nhà. . . . . .

Ý của họ là nói tới người đàn ông xa lạ trước mắt này, có loại quan hệ máu mủ với cô bé sao? Nhưng lại không thể nào, cô bé không nghe lầm chứ?

Mục Thần cúi đầu nhìn Mịch Nhi đáng yêu, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, anh thận trọng dịu dàng cười nói: “Mịch Nhi, lần đầu tiên gặp mặt, ta tên là Mục Thần, là cha của con! Những năm gần đây, ta đều không biết đến sự tồn tại con, nhưng bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ luôn luôn đối tốt với con. . . . . .”

“Con. . . . . . chú là cha con sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mịch Nhi kinh ngạc, tròng mắt màu tím suýt nữa thì rơi ra ngoài, cô bé sững sờ nhìn người tự xưng là cha của mình, cố gắng kéo đại não lại, muốn phân tích rõ ràng tình hình lúc này.

Chú đó thật sự là cha sao? Là cha của cô bé sao?