Cô không có cao hơn nữa, vẫn là giống như lúc mười bảy tuổi chỉ tới vai của anh, cũng không có thay đổi rõ ràng trở nên béo hay là gầy, thân hình vẫn như cũ giống như trong trí nhớ của anh.

Cô chỉ là cởi ra mười bảy tuổi mập mạp trẻ con và non nớt ngây ngô, thành một cô gái nhỏ hoàn toàn cá tính và quyến rũ.

". . . . . ." Liên Tĩnh Bạch há miệng, thiên ngôn vạn ngữ nhưng cũng nghẹn ở cổ họng, yên lặng không nói ra lời.

Thân thể khắp nơi phản ứng càng nhanh hơn tình cảm, mặc dù anh nói không ra lời, nhưng thân thể đã tự nhiên vươn về trước chìa ra đôi tay, lập tức muốn ôm Mịch Nhi vào lòng.

Nhiều lời nói nữa, cũng thua kém thân thể trực tiếp tiếp xúc, trong lòng anh trống rỗng năm năm, là khát khao thân thể ấm áp của Mịch Nhi như thế, anh muốn ôm chặt lấy cô, không bao giờ buông tay nữa!

Thiếu nữ lại hoàn toàn giống như không có nhìn ra ý muốn ngay tức khắc chiếm đoạt ánh mắt của cô của Liên Tĩnh Bạch, cô cúi đầu, nhìn anh đưa tay ra, không để ý ý đồ thật sự của anh, trực tiếp nhét hộp chuyển phát ôm trong ngực qua.

Sau đó, cô móc một cây bút ký tên trong túi ra, tràn đầy chuyên nghiệp lạnh nhạt nói: "Ngài chính là Tổng giám đốc Liên Tĩnh Bạch ư? Đây là búp bê bơm khí đặt hàng qua bưu điện của ngài, xin ký nhận! Cần mở hộp kiểm hàng sao, chúng tôi đề nghị ngài kiểm hàng sau khi ký nhận!"

"Mịch Nhi! Em giả bộ thử xem!" Mặt Liên Tĩnh Bạch thoáng cái đen lại, cảm xúc tức giận quét sạch trái tim. Anh củng đã đứng trước mặt cô rồi, cô lại vẫn dám làm ra vẻ như không biết anh!

Ai thèm quản lý búp bê bơm khí gì đó, cái anh muốn vẫn luôn chỉ có cô mà thôi!

Nhìn xem, năm năm này khiến Mịch Nhi to gan hơn, sau khi bỏ trốn mất dạng cuối cùng trở về, lần đầu tiên gặp mặt sau năm năm xa cách, chính là vì cho anh cái ngạc nhiên này sao!

Hừ, lần này, đã chờ đợi mười mấy năm chính anh sẽ tự thể nghiệm nói cho cô biết, mình cần không phải búp bê bơm khí, mà là bản thân cô!

Lần này, anh muốn cô thực hiện nghĩa vụ của vợ nuôi từ bé! Xem cô còn dám chạy đi đâu!

"Liên tiên sinh, ngài nói cái gì?" Bộ dạng thiếu nữ giật mình, đỡ mũ, càng che khuôn mặt nhiều hơn, nghiêng đầu hỏi, "Cái gì Mịch Nhi, ngài có phải nhận lầm hay không? Tôi chỉ là một người chuyển phát nhanh, cũng không phải là cô ấy, trước kia cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ngài! Có thể mời ngài ký nhận chuyển phát trước không, tôi còn có những hàng khác phải đưa ——"

Mi tâm Liên Tĩnh Bạch nhíu lại, không nhịn được tay cầm hộp chuyển phát nhanh trực tiếp ném xuống đất, cánh tay vững chắc căng thẳng, anh trực tiếp kéo Mịch Nhi yếu đuối.

Sau đó, anh bế ngang cô lên, ôm công chúa giống như gánh chịu trọng lượng của Mịch Nhi như không có vật gì, hai tay hoàn toàn giam cầm cô.

Nghe cô giả ngu không thừa nhận, Liên Tĩnh Bạch hạ mình cùng cô tranh cãi phân rõ phải trái trước công chúng, nhìn xem, nếu như anh không cứng rắn, cô chính là chưa thấy sông Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, sẽ không thừa nhận khuất phục!

"A a a a!" Thiếu nữ lời còn chưa nói hết, liền bị động tác bất thình lình của Liên Tĩnh Bạch làm cho hét ầm lên. Cô hoàn toàn không có đoán trước được sẽ phải gánh chịu loại đối đãi thô bạo này, sợ tới mức thét to, "Này này! Anh muốn làm gì, anh mau buông tôi ra!"

Thiếu nữ ở trong lòng Liên Tĩnh Bạch không ngừng giãy giụa, mũ lưỡi trai thật to lúc tay chân khua, một cái liền rớt xuống đất, rốt cuộc, lộ ra cả khuôn mặt cô.

Liên Tĩnh Bạch nhìn thấy điều này xuất hiện trong ký ức như thường lệ, khuôn mặt không ngừng nổi lên niềm nhớ nhung, cô trở nên càng xinh đẹp càng linh động, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng lực hút chợt được tăng lên gấp nhiều lần đối với anh.

Cùng năm đó chỗ khác nhau, cũng chỉ có mái tóc dài như thác nước của cô hôm nay trở thành tóc ngắn chỉnh tề, đôi mắt màu tím hình như là đeo kính sát tròng, lộ ra màu đen bình thường nhất.

So sánh với năm năm trước, trên người cô lắng đọng rất nhiều năm tháng rèn luyện, rời khỏi sự bảo vệ cẩn thận của nhà họ Mục và nhà họ Triển, trong mấy năm này, nhất định một mình cô đối mặt với rất nhiều đen tối, đã trải qua rất nhiều càn trở. . . . . .

Điều này khiến Liên Tĩnh Bạch vừa đau lòng vừa căm phẫn, mình từ bé tận tâm nuôi dưỡng, giam giữ, bảo vệ cô vợ nhỏ, ngay cả bình thường bị đập đầu cũng sẽ làm cho anh đau lòng vì người yêu, vậy mà nơi anh không thấy được, một mình vượt qua nhiều gập ghềnh như vậy!

Nhưng cô tình nguyện ở bên ngoài chịu khổ, cũng không nguyện ý trở về gặp anh một lần sao!

Ngón tay của anh giữ chặt eo nhỏ nhắn của Mịch Nhi, dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của cô, cắn răng nói: "Mịch Nhi, từ khi nào thì em trở nên ngây thơ như vậy, bộ dạng này còn muốn phủ nhận sao! Cho dù em hóa thành tro anh cũng nhận ra em...em cảm thấy anh sẽ buông tay sao!"

"Đều nói anh nhận lầm người, tôi không quen biết anh, càng không phải là Mịch Nhi gì! Này, anh không buông tay tôi sẽ kêu người cứu mạng đó!" Thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt đôi mắt Liên Tĩnh Bạch, khăng khăng chết vịt cãi bướng, tuyệt đối không không phục tùng miệng kêu, "Có ai không! Cứu mạng a, ai tới cứu tôi với!"

"Em cho rằng ở trong công ty anh, sẽ có người tiến lên cứu em?" Liên Tĩnh Bạch cười lạnh một tiếng, trực tiếp ôm Mịch Nhi đi đến cửa thang máy, "Tốt nhất đàng hoàng một chút cho anh, anh sẽ xem thái độ tự thú nhận tội của em cũng không tồi xử trí nhẹ, với em! Hiện tại đi theo anh, chúng ta đi tính toán nợ, kiểm lại tất cả ân oán năm năm nay một chút!"

"Anh phải đem tôi đi đâu! Này, anh đây là bắt cóc! Là hạn chế tôi tự do thân thể! Tôi có thể kiện anh!" Thiếu nữ phát hiện mình hoàn toàn không có biện pháp chi phối ý đồ của Liên Tĩnh Bạch, cánh tay anh vững chắc cố chấp khiến cô căn bản không có cách nào thoát khỏi, chỉ có thể hấp hối giãy dụa, gọi các vị quản lý cấp cao còn sững sờ trong cửa kiếng, "Này này, tôi tha thứ cho các người không dám thể hiện nghĩa dũng trước mặt tổng giám đốc, nhưng nhất định có người không đành lòng cứ như vậy thấy chết mà không cứu sao? Xin len lén giúp tôi gọi 110 đi! Người này muốn bắt cóc tôi! Các người đều là người chứng kiến, nhanh lên một chút giúp tôi cầu cứu a a ——"

Phịch một tiếng, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, hoàn toàn cản trở tiếng thét chói tai của em gái chuyển phát nhanh kia, thang máy tầng cao nhất của Triển thị thời gian qua chỉ có tổng giám đốc chuyên dụng, lần đầu tiên, nó chịu sức nặng của hai người, hơn nữa còn là hai người ôm nhau thật chặt.

Trong phòng họp, tất cả quản lý cấp cao đều trợn mắt hốc mồm nhìn sự việc tiến triển, giờ khắc này, bọn họ đều có một loại kích động muốn đi kiểm tra thị lực, làm sao biết chứ, bọn họ làm sao sẽ xuất hiện ảo giác đây ——

Anh minh, uy phong, sát phạt quyết đoán nhất của bọn họ, trẻ tuổi xuất sắc tiền đồ vô lượng nhất tổng giám đốc, không gần nữ sắc giữ mình trong sạch nhất, lại phá lệ chủ động ôm một cô gái?

Hơn nữa đây coi như là "cưỡng bức ôm" đi? Con gái người ta liên tục giãy giụa không ngừng, thậm chí liên tiếp gào thét cứu mạng, nhưng tay tổng giám đốc cũng không có một chút ý muốn buông ra. . . . . .

Trong phòng họp nhất thời thì thì thầm thầm ồn ào thành một phiến, phần lớn quản lý cấp cao tuổi đã lớn đều là nhìn tổng giám đốc trưởng thành, từ lúc mười mấy tuổi tiến vào công ty, đến bây giờ hoàn toàn dễ như trở bàn tay nắm trong tay Triển thị, tổng giám đốc cho bọn họ tất cả kinh ngạc vui mừng, khai thác vô số tầm nhìn mới.

Nhưng mọi người duy nhất chính là không nhìn thấy phụ nữ.