*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây là… làm sao vậy?
Hắn cụp mắt xuống, tầm mắt dừng lại ở nơi Nguyễn Mặc dùng tay phải che chắn, đem túi nước nhét vào trong lòng nàng, sau đó kéo bàn tay chướng mắt kia ra, thành thạo cởi giày cùng tất, lúc này mới phát hiện mắt cá chân sưng đỏ của nàng.
Chỉ cần hắn duỗi tay chạm nhẹ vào một cái liền thấy nàng cắn chặt rang thêm mấy phần, khoé mắt cơ hồ đã xuất hiện nước mắt liền biết vết thương này nghiêm trọng bao nhiêu.
Dựa vào kinh nghiệm của hắn, vết thương này nếu xử lí muộn hơn chút nữa, chắc chắn sẽ nhiễm trùng, chỉ e đến lúc đó tiểu cô nương này sẽ phát sốt, lúc đó liền càng khó xử lí. “Thật phiền toái.”
Đan Dật Trần hừ lạnh một tiếng, lập tức đứng lên, cất bước rời đi. Nhưng hắn còn chưa đi được nửa bước đã bị người ta nắm lâý góc áo, cúi xuống nhìn, vừa hay đối diện với cặp mắt do ánh sáng chiếu vào mà hơi nheo lại: “Ngươi… muốn đi đâu?”
“Buông ra.”
Nếu hắn bảo thả liền thả, lỡ đâu hắn lại bỏ đi một mình thì làm sao bây giờ?
Chịu thiệt qua một lần, lúc này Nguyễn Mặc biết rõ, chỉ nói bằng miệng là chẳng làm được gì, nàng liền không những không buông ra còn nắm chặt hơn: “Ngươi không cần đi trước, chân của ta… Ta nghỉ một lát là được… Nếu ngươi ngại ta nặng, không muốn vác ta, ta tự đi cũng…”
“Ai bảo ta muốn đi?” Đan Dật Trần đánh gãy lời nói lộn xộn của nàng, ánh mắt nặng nề nhìn về phía bàn tay cố chấp kia: “Nếu ngươi không muốn chân phải bị phế đi thì buông ra.”
…..A?
Nguyễn Mặc ngẩn ngươì, sau đó ngay lập tức phản ứng lại: “Ngươi… muốn đi hái thuốc sao?”
Hắn mất hết kiên nhẫn, không chờ nàng thả tay ra đã đem góc áo kéo ra, chẳng buồn quay đầu lại, trực tiếp rời đi.
Thật đúng là nhặt được một phiền toái lớn.
~~~~~Nữ chủ là một phiển toái~~~~~
“Nhẹ, nhẹ chút~… Đau…”
Tiếng kêu đứt quãng cố áp chế đau đớn, mang theo chút khàn khan sau khi khóc. Bàn tay của Đan Dật Trần chưa từng dừng lại, hắn trầm giọng đáp lại không chút thương tiếc nào: “Chịu đựng một lát.”
“……..”
Ống tay áo ban đâù phẳng phiu giờ đã bị nắm chặt, tạo ra tầng tầng nếp nhăn, Nguyễn Mặc nhìn chăm chú vào chỗ mắt cá chân của mình cùng… nam nhân đang cúi đâù xoa bóp miệng vết thương cho nàng, trong lòng không nói rõ được là tư vị gì.
Nàng là đưá trẻ mồ côi, từ nhỏ đến lớn, vô luận là chịu khổ hay bị thương, đều phải tự mình gánh lấy, làm gì có ai quan tâm, chiếu cố nàng. Cho dù sau này nàng vào Hồng Loan Môn, đồng môn cũng chỉ là không khi dễ nàng mà thôi, chứ đừng nói tới việc đối xử tốt với nàng.
Nhưng mà, nam nhân chưa từng quen biết này… ít nhất là ở trong mộng không thân quen, lại một bên ghét bỏ nàng phiền toái, một bên lại đi hái thuốc về để xoa chân cho nàng. Mặc dù hắn vẫn luôn lạnh mặt, lực đạo cũng chẳng ôn nhu tí nào, nhưng đối với nàng, như vậy đã là vô cùng tốt rồi.
“A……” Chỉ là thật sự đau quá đi thôi, uy, chẳng lẽ hắn không thể nhẹ tay một chút sao?
Đáng tiếc là Đan Dật Trần chỉ cần liếc mắt một cái, nàng liền sợ đến mức đau cũng không dám kêu, chỉ đành yên lặng chịu đựng, chờ hắn xoa bóp xong mới thôi.
Lúc nãy bởi vì vội vàng đuổi theo hắn, Nguyễn Mặc không kịp cầm tay nải theo, bây giờ trong tay chẳng có thứ gì hữu dụng. Đan Dật Trần đem thảo dược đã được bóp nát phủ lên miệng vết thương, hắn còn đang suy nghĩ xem nên băng bó như thế nào, bên tai bỗng vang lên tiếng xé vải, một mảnh vải trắng hình dáng không được tốt lắm liền xuất hiện trong tầm mắt.
Hắn cụp mắt nhìn lướt qua, trầm mặc tiếp nhận, một tay nâng chân nàng, một tay cầm mảnh vải bang mắt cá chân lại, sau khi vòng vài vòng liền buộc lại, động tác lưu loát như nước chảy mây trôi.
Không biết là do đau đến mức chết lặng hay là thảo dược có tác dụng mà khi Nguyễn Mặc nhẹ giật giật chân cũng không thấy đau như vừa rồi, nàng khe khẽ thở phào một hơi, tặng cho nam nhân đang đứng lên một nụ cười thật tươi: “Cám ơn ngươi.”
“…….” Kỳ thật nàng chẳng cần phải cảm ơn, bởi vì hắn làm như vậy cũng chỉ là để tránh tăng thêm phiền toái mà thôi: “Không cần cảm ơn.”
Sau đó Nguyễn Mặc liền ngơ ngác nhìn nam nhân cao lớn đến gần, quay lung về phía nàng, uốn gối ngồi xổm trước mặt nàng.
“……” Nàng chỉ là cảm ơn mà thôi, có bảo hắn ngôì xổm… ngồi xổm xuống đâu…
“Trèo lên”
Nguyễn Mặc trợn tròn mắt: “Ngươi… cõng ta?”
Người naỳ vừa rồi không phải còn ghét bỏ nàng vướng bận sao? Bây giờ sao lại tự nguyện cõng nàng đi chứ?
Nam nhân lười nói tiếp, ném một ánh mắt không kiên nhẫn tỏ vẻ: “ngươi còn nói nhảm nữa ta liền mặc kệ” làm cho nàng sợ tới mức không dám dong dong dài dài nữa, chống vào thân cây, nhảy lò cò, từ từ bám vào lưng hắn.
Nhưng mà, hắn tựa hồ luôn ở trong trạng thái mất kiên nhẫn, chẳng buồn chờ nàng chỉnh lại tư thế đã đứng dậy, khiến nàng không kịp phản ứng đã bị tuột xuống……
Đôi bàn tay to lớn vòng ra phía sau, đem thân thể sắp tuột xuống của nàng nâng lên, tay phủ ở… trên mông nàng…
Hắn thế nhưng còn, còn đẩy đẩy lên trên!
Tuy nàng ở Hồng Loan môn đã kiến thức qua không ít “việc đời” nhưng Nguyễn Mặc nàng vẫn còn là một hoàng hoa khuê nữ a, bị một người nam nhân… Được rồi, tuy nàng tin là hắn tuyệt đối không phải cố ý, nhưng dù sao nàng cũng bị… sờ mông…
Nguyễn Mặc cả người đều cứng đờ, mặt đỏ như muốn nhỏ máu, cần cổ giữ thẳng, không dám nhúc nhích. Đan Dật Trần không nhìn thấy biểu tình của nàng, bàn tay nhanh chóng lướt qua đùi, vòng qua khoeo chân của nàng, tiếp tục cõng người lên đường.
Mắt cá chân của nàng bị thương, nếu hắn lại vác như vừa rồi, chỉ e sẽ bởi vì bị đụng vào mà tang thêm thương thế, đành phải đem nàng cõng ở trên lung, như vậy sẽ cần dùng ít sức hơn, cũng có thể chiếu cố chân nàng hơn một chút.
Nhưng chỉ đi được tầm mấy chục bước, Đan Dật Trần liền cảm thấy phần eo hơi mỏi, lông mày nhịn không được hơi giật giật.
Hắn đều đã hạ mình cõng nàng… Cô nương này còn ưỡn thẳng lưng như vậy là cố tình không phối hợp hay là muốn tìm việc?
Sợ hắn chiếm tiện nghi?
Buồn cươì, nếu nàng sợ thật, kia vì sao nàng lại đi theo hắn, cầu hắn mang nàng đi cùng?
Nghĩ như vậy, không kiên nhẫn bị hắn áp xuống lại bắt đầu có dấu hiệu ngóc đầu lên, hắn lại lần nữa hối hận vì chính mình nhất thời vô ý mà xen vào việc của người khác, dừng lại một lát, hai tay đột nhiên buông lỏng, người nào đó đang cứng đờ ở trên lưng hắn ngay lập tức tụt xuống cực nhanh.
“Oa……” Nguyễn Mặc hô nhỏ một tiếng, hoàn hồn trong nháy mắt, theo bản năng liền bám chặt lưng của nam nhân, gắt gao ôm cổ hắn, sợ hắn thật đem chính mình bỏ xuống.
“Sợ?” Đan Dật Trần không nóng không lạnh hỏi một câu.
“……” Hoá ra lão nhân gia ngài là cố ý làm ta sợ?
Đáng tiếc nàng hiện taị thân tàn chí kiên*, nếu người ta thả nàng xuống thật, chịu thiệt vẫn là nàng, cho nên nàng cực thức thời, ngoan ngoãn ghé vào tấm lưng rắn chắc của hắn, không nghĩ đến việc có xấu hổ hay không nữa.
Dù sao đây cũng chỉ là một giấc mộng, để ý đến nó làm gì.
Cảm giác được thân thể của tiểu cô nương rốt cuộc cũng mềm xuống, hắn lại hơi đẩy lên trên một chút, tiếp tục cất bước rời đi.
*****đường phân cách Giáo chủ thật đáng sợ*****
Buổi chiều, lúc tầm giờ Mùi (13h-15h), ánh sáng mặt trời sáng ngời, Nguyễn Mặc duỗi chân ngồi ở dưới bóng cây, đôi tay cầm nửa cái bánh nướng áp chảo so với mặt nàng còn lớn hơn (Tình:rốt cuộc là cái bánh to nhường nào mà nửa cái đã lớn hơn cả mặt con nhà người ta thế này .)
So với nửa canh giờ đi đường lúc đầu, lúc sau nàng được Đan Dật Trần cõng, ngoại trừ có chút nóng, căn bản là chẳng mệt tí nào. Nhưng nàng thật sự là vô cùng đói, dọc theo đường đi lại chẳng gặp được hộ gia đình nào. Cuối cùng, cái bụng lại chẳng chịu nể mặt nàng, hát vang bài “không thành ”, thanh âm lại… Ân, tóm lại là lúc hắn quay đầu lại nhìn nàng, biểu tình nhạt nhẽo trên khuôn mặt tuấn tú rốt cuộc cũng có thêm chút… sắc thái.
Bất quá, Nguyễn Mặc không ngờ rằng, hoá ra hắn lại có lương khô, tuỳ tay từ trong vạt áo trước lấy ra một cái bánh(Tình: Giáo chủ à, cái bánh bự như vậy, ngài cất vào trong ngực kiểu gì thế? Gíao chủ liếc mắt nhìn: Biến, hỏi nhiều. Tình: Huhuhu;vừa khóc vừa chaỵ đi. ), chẳng buồn để ý ném cho nàng.
Còn vì sao hiện tại chỉ còn có nửa cái… Chắc chắn không phải vì nàng ăn quá nhanh!
Tuy nàng thật sự có thể ăn ngần đó, nhưng rốt cuộc không thể độc chiếm toàn bộ đồ ăn của người ta được, liền cẩn thận xé cái bánh ra làm đôi, phần lớn hơn đưa cho hắn, còn phần nhỏ là của nàng.
Chắc là hắn cũng đói bụng, không từ chối, ngậm nửa cái bánh nướng liền đi tới bên dòng suối múc nước, khi trở laị thì hắn cũng đã ăn xong rồi.
“Ngươi…” Đan Dật Trần đem túi nước đầy đưa cho nàng, mình thì ngồi xuống ở dươí một bóng cây khác, khi nói chuyện thì hơi nhíu mày, không nói tiếp nữa.
“Nguyễn Mặc, ta tên là Nguyễn Mặc.”. Nàng tự dưng hiểu được hàm ý trong ánh mắt của hắn, vội vàng trả lời.
“Nguyễn Mặc…” Hắn thần sắc đạm mạc gọi tên nàng, tiếp tục hỏi: “Nhà ngươi ở đâu? ”
“Ở Hồng…” Không xong, sau khi ăn uống no đủ quá thoải mái, suýt nữa lộ tẩy.
“Ta… ta không về nhà”
“Vì sao?” Đan Dật Trần híp mắt, ánh mắt tìm tòi nhìn chăm chú vào từng biểu cảm trên khuôn mặt nàng. “Ngươi rời nhà trốn đi?”
Ngạch, tuy rằng đó là sự thật, nhưng Nguyễn Mặc lại không ngốc, nếu nàng thật sự gật đầu nói đúng, chắc chắn người nam nhân chẳng muốn để ý đến nàng tí nào này tuyệt đối sẽ nghĩ mọi cách đưa nàng về nhà. Kia, nàng còn cùng hắn tiếp tục phát triển kiêủ gì?
Cho nên, nàng ngay lập tức lắc đầu phủ nhận: “Ta không phải rời nhà trốn đi… Ta là bị đuổi đi.”
Sau đó nàng liền cảm xúc dạt dào kể một câu chuyện vô cùng thê thảm về một thứ nữ đáng thương, bị chủ mẫu hãm hại, bị gia chủ trục xuất ra khỏi nhà.
Phải noí rằng Nguyễn Mặc ở Hồng Loan Môn mấy năm, kinh nghiệm thực chiến không có, nhưng năng lực bịa chuyện lại khá tốt, kể một phen tình chân ý thiết, người nghe co dù không tin toàn bộ thì cũng tin đến bảy, tám phần. Đan Dật Trần hiển nhiên là người sau, nhưng bởi vì hai, ba phần nghi ngờ còn lại không thể tra xét thật giả được, nên cũng coi như là tin toàn bộ. Hắn không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, ngược lại hỏi nàng: “Nếu ngươi muốn vào trong thành, đi qua ngọn núi này liền đến, ta đưa ngươi qua đó.”
“Vậy ngươi thì sao?” Nguyễn Mặc hỏi.
Hắn liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Cùng ngươi có liên quan sao?”
“…….” Đương nhiên là có, còn liên quan nhiều nữa là đằng khác.
Nếu hắn đưa nàng đến đó liền đi, vậy lúc trước nàng tốn công lâu như vậy chẳng phải là uổng phí sao?
Không được, nàng phaỉ nghĩ biện pháp khiến hắn phải mang nàng theo.
Nhớ đến lần trước Đan Dật Trần là bởi vì nàng khóc mới quay lại, Nguyễn Mặc quyết định lặp lại chiêu cũ, lặng lẽ bóp mắt cá chân bị thương của mình một cái, nước mắt lập tức nói đến là đến, muốn ngăn cũng không được: “Ta một mình không thân không thích, lưu lạc ở bên ngoài, đi tới một nơi không quen thuộc sinh sống, cuộc sống sẽ gian nan nhường nào…..Ô ô….”
Chỉ cần cặp mắt đẫm lệ ngập nước kia nhìn về phía hắn, Đan Dật Trần liền cảm thấy hắn giống như kẻ tội đồ chuyên làm những việc tội ác tày trời vậy. Tuy rằng hắn cũng không phải chưa từng làm qua những việc ác đó, nhưng mà chẳng biết tại sao, tóm lại là trong lòng có chút rối rắm, lại không thể lạnh lùng trừng nàng, đành thở dài: “Vậy ngươi muốn đi đâu?”
Trong lòng nàng vui vẻ, nàng chính là đang chờ câu nói này của hắn: “Ngươi đi nơi nào, ta liền đi nơi đó.”
Đan Dật Trần nhướng mày: “Ngươi thật sự muốn đi theo ta?”
“Ân.” Nàng ôm túi nước da trâu của hắn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Ta muốn đi theo ngươi.”
“….. Vậy thì đi thôi.”
Chú thích: Thân tàn chí kiên: thân xác tuy tàn tạ nhưng ý chí thì vẫn kiên định