Dương Hàn Phong cùng Tam Vô ngày qua ngày ngoài việc tìm nương tử cho Giáo chủ thì cũng chỉ là tìm phu nhân cho Ma giáo.

Ân. Không sai đâu, cũng chỉ là một mà thôi. Bất quá song song còn thêm nhiệm vụ dò xét tình hình giang hồ, võ lâm chính phái cùng tà phái vốn dĩ mâu thuẫn tiền kiếp, giống như con gà ganh nhau tiếng gáy ấy mà.

Chỉ có điều hình mẫu phu nhân lí tưởng đã có sẵn: sắc nước hương trời, võ công tuyệt thế, tính tình mạnh mẽ, ngạo kiều... hình như lí tưởng quá cho nên từ khi Giáo chủ mười tám tuổi tới đôi mươi rồi sang hai mươi lăm vẫn chưa tìm ra. Trốn kĩ thật.

Lại nói về Tứ trưởng lão của Ma giáo, ba năm trước thần thần bí bí nói Giáo chủ phu nhân xuất hiện rồi. Tam Vô nghe thế liền đòi đi tìm phu nhân về, Tứ trưởng lão không nói không rằng, đêm khuya gọi họ ra chỉ vào hai ngôi sao sáng phía Nam, vuốt cằm bảo đó là giáo chủ và phu nhân,

Người ta nói mỗi người khi chết hóa thành một vì sao, lẽ nào Giáo chủ tới khi đó mới gặp phu nhân? Tri thức uyên thâm của Tứ trưởng lão tạm thời toàn bộ trên dưới Ma giáo chưa có ai hiểu được.

Dù không lĩnh hội được thì lần này vẫn nhất nhất nghe theo lời Tứ trưởng lão, không tìm được phu nhân đừng về, cũng là tuân theo ước nguyện của chúng huynh đệ Ma giáo, nghe đồn tính tình Giáo chủ bất thường cũng là do chưa có nương tử mà ra.

Vì tương lai rạng rỡ, ngày nay cần phải cố gắng, cố gắng và cố gắng.

~~~

Biên giới Nam quốc - Đông quốc.

Ba người, hai mã, một xà vừa đi vừa ngắm cảnh.

Lãnh Hồng Hỏa nằm trong xe ngựa, chân gác lên thành cửa sổ, vừa xếp mở xếp mở quạt vừa huýt sáo.

Doãn Vị ngồi bên ngoài, chắp tay sau đầu dựa vào thành cửa xe, thả một chân xuống đất, miệng ngậm một cọng cỏ lau cắn cắn. Có lẽ do sống ở cổ đại từ khi thân thể chưa phát triển nên Doãn Vị mang hơi hướng cổ đại nhiều hơn Lãnh Hồng Hỏa, đường nét khuôn mặt ngày càng dịu dàng mềm mại, nếu bỏ đi mặt băng và tính cách quá tuổi thì thật khiến người ta lo lắng sau này sẽ có một Hoa hoa Doãn công tử.

Tử Ly trước giờ vẫn đảm đương nhiệm vụ đánh xe không một câu cảm thán, không thuê xa phu tiết kiệm được bao nhiêu tiền, có lời có lời a~

Cứ nhìn cái kiểu đánh xe ngựa không cần roi, dây cương dẫm ở dưới chân, trên tay cầm bàn tính lẩm bẩm liên tục là biết tiền bạc quan trọng với hắn thế nào rồi, mặc dù tiền này của chung Tình các. Có tổng quản như vậy, thật không còn gì đáng mong mỏi.

...

Đường đi tuy bằng phẳng nhưng hai bên đường ngoài cây chỉ có cỏ, không có người cùng đường cũng chẳng gặp người Đông quốc đi tới.

Nơi chó chê gà bỏ này thì chỉ họa may chỉ có sơn tặc trú ẩn. Đáng tiếc qua hơn một canh giờ vẫn chưa gặp, ngày nay làm sơn tặc cũng biết xem phong thủy sao?

Sự thực là không phải ở đây ngay cả sơn tặc cũng chê, càng không phải ngày nay sơn tặc đều xem phong thủy mà là còn đang đi tuần chưa tới thôi.

Vậy nên nhởn nhơ đi khoảng một khắc, phía trước liền thấy một đoàn người ăn vận tùy tiện, tay cầm đao thương đi theo sau ba nam tử cưỡi ngựa, còn cầm cờ thêu một thỏi vàng tiến tới, cách ba người khoảng năm thước thì dừng lại.

"Cây này do ta trồng, đường này do ta mở, muốn qua đây phải bỏ lại tiền!" Câu này chỉ là Doãn Vị nghĩ thôi.

Thực tế thì tên đi đầu ở giữa hắng giọng nói "Có tiền nộp tiền, có sắc giao sắc, không tiền không sắc để lại mạng."

Bốp! Bốp! "Có sáng tạo." Tử Ly vỗ tay gật đầu khen.

Tên bên cạnh liền hỏi "Hay không? Câu này ta nghĩ ra đó!"

Bốp! Lần này không phải tiếng vỗ tay mà là tên vừa nói bị tên cầm đầu giơ kiếm đập vào đầu "Đến đây để hàn huyên à?"

"Muốn nói chuyện chờ lát cướp xong rồi nói!" Tên còn lại vừa nói xong liền bị đánh chát ngay vào vai, cũng là đánh đầu nhưng may mắn né được nên mới trúng vai thôi.

Lãnh Hồng Hỏa ngồi bên trong bịt mũi lên tiếng ồm ồm "Có cướp không bọn ta còn đi."

"Tất nhiên có, mau giao ra rồi đi đâu đi." Tên cầm đầu trừng mắt ra lệnh hai tên thuộc hạ ngu ngốc im miệng xong quay sang đáp.

"Tiền không có." Tử Ly xách cổ áo Doãn Vị đạp văng tới trước đám sơn tặc "Sắc thì có một đó lấy đi."

"Bọn ta không đoạn tụ, cũng không luyến đồng." Tên ngu ngốc bên phải.

"Đem về cất, ngày ngày đem ra ngắm là được mà." Tử Ly thỏa thuận.

"Hay đem về sau này làm phu của tiểu thư?" Tên ngu ngốc bên trái.

"Ngu ngốc! Ta còn chưa có nương tử, nuôi hắn tới khi ái nữ của ta lớn tốn kém bao nhiêu biết không hả?"

"Vậy không lấy? Ta về." Doãn Vị chỉnh chỉnh vuốt vuốt lại cổ áo, xoa xoa cổ tay hỏi, một đám vừa thiếu não vừa dở hơi thế này không biết sao lại có thể

làm sơn tặc được chứ. Doãn Vị xoay người đạp chân dùng khinh công bay về ngồi trước xe ngựa.

Lãnh Hồng Hỏa lúc này đã xõa tóc, đeo mặt nạ thủy tinh vén rèm xe bước ra "Có tiền nộp tiền, có sắc giao sắc, không tiền không sắc để lại mạng."

"Ăn cắp bản quyền trắng trợn!!!" Ba tên dẫn đầu đồng loạt đáp trả.

"Đồng bọn cả mà, cướp của nhau làm gì." Lãnh Hồng Hỏa tựa tiếu phi tiếu lắc đầu nói.

"Ngươi cũng là sơn tặc?" Tên cầm đầu hỏi.

"Bọn ta là hái hoa tặc."

"Ngươi đùa giỡn bổn vương?"

"Ngươi mà là Vương gia?"

"Câu này là ta bắt chước tên hôm trước đi qua đây."

"Còn câu nào hay không?"

"Quên rồi."

"Vậy khi nào nhớ thì nói ta."

"Ừ."

"Vậy giờ ta đi trước."

"Ừ."

"..."

Không chỉ là chấm chấm chấm, đó là mấy chục chấm chấm chấm.

Đau khổ a~ Cả lão đại cũng ngu ngốc luôn rồi a~

Tử Ly bây giờ mới hỏi tiếp "Các ngươi có phải sơn tặc không vậy?"

"Phải!"

"Làm bao lâu rồi?"

"Gần một năm."

"Trước đây làm gì?"

"Hải tặc."

"Ách... Vậy trèo lên đây làm gì."

"Đổi khẩu vị."

"Thật sự?"

Ba tên cầm đầu trầm ngâm, những tên phía sau cũng cúi đầu.

Ba người cũng không hỏi tiếp, chỉ im lặng chờ bọn hắn trả lời.

"Các ngươi là ai?" Tên cầm đầu đột nhiên hỏi.

"Bọn ta không đến bắt cướp." Doãn Vị lạnh nhạt nói, hắn biết bây giờ nói càng ít bọn họ càng tin tưởng.

Tên cầm đầu quay sang nhìn đồng bọn thấy bọn hắn đều cúi đầu. Làm sơn tặc một năm chỉ toàn chém giết, nhận những ánh mắt khinh bỉ, chưa từng có ai nói nhiều với họ.

Những người này từ đầu đã không như vậy, hắn cũng muốn đánh cược một phen, hắn không cầu thương hại, chỉ cầu có người lắng nghe thảm kịch của họn hắn là đã đủ thỏa mãn.

"Bọn ta... Bọn ta không muốn làm hải tặc, không muốn làm sơn tặc. Trên đảo đã bị triều đình chiếm đóng, bọn hắn không cho chúng ta ở, cũng không cho chúng ta vào đất liền,

Bọn hắn bảo người trên đảo là lũ man di, trực tiếp loạn tên bắn chết.

Chúng ta trai tráng được giữ lại đào hố xây thành. Đêm đó bão lớn, chúng ta bị nhốt trong những căn nhà ngoài thành, có lẽ bọn hắn nghĩ chúng ta không thể chạy trốn nên lơ là, nhưng người trên đảo từ nhỏ đã rất giỏi đi lại trên biển, nhân cơ hội đó bọn ta liền lên thuyền trốn đi.

Ở trên biển bọn ta làm hải tặc, thật ra có cướp cũng để lại cho khổ chủ ít nhiều. Sau mấy tháng dò xét, biết trên đất liền không hề truy bắt chúng ta, vậy nên mang hi vọng sinh sống đàng hoàng lên bờ.

Cũng không có ích gì, người quá đông, chỉ mấy huynh đệ tìm được việc làm không thể nuôi sống tất cả, cuối cùng lại phải tiếp tục lên đây làm cướp dù chỉ là đủ sống qua ngày. Chúng ta còn có hai mươi mấy huynh đệ may mắn tìm được việc ở dưới trấn... "

Lời kể chầm chậm, đứt quãng, hơn hai khắc bọn hắn cũng chưa từng ngẩng đầu lên.

Thế nhưng Lãnh Hồng Hỏa nghe rõ, khi hắn kể đến việc huynh đệ có việc làm, âm điệu bỗng cao lên, xen lẫn tự hào và hâm mộ.

Lãnh Hồng Hỏa nhìn qua Doãn Vị cùng Tử Ly, nàng tin những người này, một sát thủ có thể nhìn ánh mắt đoán ra tâm địa con người, huống gì nãy giờ đã tiếp xúc nhiều như vậy.

Doãn Vị gật đầu, là một người vừa có nội lực cao vừa là thần y, hắn đã nhận ra những người này nội lực rất kém, trên người mang mùi máu nhàn nhạt, qua giọng nói cũng biết rõ bọn hắn nói thật.

Tử Ly gật đầu, lúc nãy là hắn có ý cho Doãn Vị dò xét, trước đây là người hành tẩu trong giang hồ, hắn tin tưởng những người này bản tính chất phác thiện lương.

Chờ hắn nói xong, Lãnh Hồng Hỏa nhảy xuống xe ngựa, chậm rãi lại gần hỏi "Ngươi tin tưởng bọn ta?"

Không ngờ không bị chê cười mà được hỏi như thế, hắn gật đầu khẳng định "Tin tưởng. Bọn ta chưa từng hại người thiện lương." Câu sau là phân trần cũng là nhắc nhở chính mình.

"Ta cũng tin tưởng các ngươi."

"Chúng..."

Hắn vừa nói, Lãnh Hồng Hỏa đã giơ bàn tay ra hiệu im lặng "Ta sẽ giúp các ngươi, ngày ngày no đủ, áo quần tươm tất, mai này còn giúp các ngươi báo thù. Đổi lại, các ngươi phải nhất nhất trung thành, theo sự huấn luyện của bọn ta, nếu đã đồng ý, sau này lại có chút oán trách, giết không tha."

Bọn hắn không phải kẻ văn nhã, nhưng vừa nghe cũng biết là giọng điệu của một chính nhân quân tử, lời nói ngàn vàng.

Tên cầm đầu liền nhảy xuống ngựa, bước tới quỳ cả hai chân, giơ hai ngón tay lên thề "Nguyện theo chủ nhân, thề suốt kiếp trung thành, trái lời thề chịu xẻo thịt lột da!"

Hai người còn lại cũng ngay khắc nhảy xuống, những người phía sau vứt bỏ vũ khí, đồng loạt quỳ hai chân, giơ hai ngón tay lên thề "Nguyện theo chủ nhân, thề suốt kiếp trung thành, trái lời thề chịu xẻo thịt lột da."

"Đứng lên đi." Lãnh Hồng Hỏa rút bên hông ra một cây tiêu nhỏ, thổi nhẹ không phát ra âm nhưng người có nội lực đều nghe được.

Phía sau liền có năm người bay tới ôm quyền hành lễ "Chủ tử."

Lãnh Hồng Hỏa xoay người gật đầu đáp lễ, từ trong tay áo lấy ra dây vải, đưa tay cột tóc kiểu đuôi ngựa, gỡ mặt nạ thủy tinh xuống, nói với năm người vừa tới "Đưa tới Sát 28, huấn luyện một đội quân trên biển. Trước huấn luyện thể lực, cụ thể ta sẽ nói sau. Năm tháng sau đưa tới Sát 29, 30, 31, 20, 24, 25 phụ trách huấn luyện."

Nói xong quay người lại nhìn đám người đang mong chờ phía sau "Ta, Lãnh Hồng Hỏa, Các chủ Tình các là chủ nhân của các ngươi. Mọi chuyện ta đã sắp xếp, thắc mắc gì cứ hỏi năm người bọn họ. Hi vọng các ngươi tận tâm tận lực."

"Rõ!"

Lãnh Hồng Hỏa cảm thấy mình thật sơ suất, chưa từng nghĩ đến việc huấn luyện hải quân. Lần này âu cũng là ý trời.

Năm tháng, thực tế Lãnh Hồng Hỏa đã tính sai, cũng là quá xem thường khả năng của bọn hắn.

Nửa tháng rèn luyện thể chất, hai tháng hoàn thành các kĩ năng chiến đấu trên biển, chỉ một nửa thời gian đề ra, mấy chục người ở đây đã đứng tên vào danh sách dòng đệ tử thứ hai.

Khả năng chiến đấu của Hải quân do đích thân những người này huấn luyện ra cũng không thua kém những người từ nhỏ đã học cách thống lĩnh biển cả như họ.

Tất nhiên, đó là chuyện về sau.

Còn bây giờ Lãnh Hồng Hỏa chỉ đang suy nghĩ, Tình các phải lớn mạnh.