Cùng lúc đó, tại Ma giáo

"Giờ lành đã đến..."

"Đưa vào động phòng." Mĩ thiếu niên vận lam y, gương mặt tao nhã, thanh thoát lại hiện vài phần dáng vẻ trẻ con tiếp lời.

"Động cái đầu ngươi." Vô Ảnh một thân hồng y, tay cầm sáo trúc gõ đầu Vô Song, sẵn tiện bồi thêm một cước.

"Hừm." Vô Tình là nam tử vận hắc y đứng sau cùng, liếc nhìn hai người, vẻ mặt chán ghét.

Vô Ảnh, Vô Song, Vô Tình là tam bào thai nhưng mỗi người mỗi thái cực. Khác biệt từ cách xuất ngôn, hành động và tính nết đôi khi làm người ta nhận nhầm vị thứ của huynh đệ họ.

Đại ca Vô Ảnh là người ổn trọng nên tính cách tương đối bình thường, vâng, tương đối thôi, được chúng đệ tử Ma giáo gọi Đại huynh.

Nhị ca Vô Song, tính nết trẻ con, thuộc loại ngu ngốc vô song và thần kinh không ổn định, đệ tử Ma giáo gọi là Nhị huynh.

Tam đệ Vô Tình, người cũng như tên, có thể nói một chữ tuyệt đối không thêm từ thứ hai, có thể im lặng tuyệt đối không động khẩu, chính là Tam huynh.

"Giờ lành đã đến..."

"Qua giờ lành lúc nãy rồi mà?" Vô Song rất có tinh thần học hỏi cắt lời Vô Ảnh.

"Ngươi không nói..."

"Không ai bảo ngươi câm!"

Vẻ mặt tự đắc tỏ vẻ câu này ta cũng biết của Vô Song làm Vô Ảnh hận không thể một chưởng xông tới... điểm huyệt câm của hắn, ai bảo đại huynh ta rộng lượng bao dung vậy chứ, ai ~~

"IM!" Ai nói ta biết lúc đó bà đỡ đã nhận lầm đi, thật ra ta mới là đại ca có đúng không đây?

Toàn sân im phăng phắc, dù người bình thường cũng nghe rõ tiếng gà bay chó sủa, à không, tiếng ruồi bay muỗi hát.

Dám động sao, Tam huynh liếc mắt gió đông ào ào, hất tay hàn khí ùa tới, hừ một tiếng băng tuyết ngàn năm, ngay cả trưởng lão cũng giả vờ nhấp trà không dám nhìn thẳng cơ.

Hắc y mặt lạnh như tiền không nhìn ra cảm xúc, nhấp môi thoảng một từ "Tiếp!" , đám đệ tử mới dám thả lỏng người, nhẹ nhàng thở ra.

"Giờ... Khụ, giờ lành đã đến, mời Giáo chủ ra chọn thiếp." Lau lau mồ hôi, ta mới là đại ca nha. Tại sao tại sao...

Vô Song khóe môi khẽ rút, nhìn Vô Ảnh nhạo báng

Vô Ảnh nghiến răng

Vô Song không quan tâm ý tứ của Vô Ảnh, quay đầu chép miệng thở dài

Vô Ảnh đơ mặt gào thét trong lòng,

...

Hơn hai khắc sau, hàng oanh oanh yến yến đứng đã mỏi chân, lưng thẳng ngực ưỡn môi cười sắp không chịu nổi thì Giáo chủ Ma giáo mới đạp cửa, tay xoa xoa thái dương xuất hiện.

"Mọi người làm gì cứ tiếp tục, ta đi dùng bữa." Nói xong chỉnh lại vạt áo, hướng phía đại sảnh bước tới.

Cạch...

"..."

"..."

Vô số chấm chấm chấm kia là tiếng lòng của mọi người, ai mới là nhân vật chính đây a~~

"Giáo chủ." Cuối cùng Vô Tình anh dũng lên tiếng.

Dương Hàn Phong nghe gọi xoay người, vẻ mặt lười biếng dựa vào thành cửa ý bảo nói tiếp.

"Giáo chủ, đây là ái nữ của các vị hương chủ và mĩ nhân tài nữ trong vòng năm mươi dặm quanh đây, mời Giáo chủ xem xét chọn thiếp." Vô Ảnh rất biết nhiệm vụ bước ra giải thích.

"À, ta có nói qua sao?" Ma giáo là nơi nào chứ, đối nghịch triều đình đã đành, trong giang hồ cũng là tà phái, những nữ tử muốn làm thiếp không phải vì công cũng là vì tiền.

"Không có."

"Vô Song." Nhị đệ, sao ngươi lúc nào cũng phá đám vậy.

"Đã nghe qua, im lặng tức là đồng ý." Oan uổng, ta là chưa nói hết mà.

"Vô Song, ta hỏi ngươi." Dương Hàn Phong từ lúc nào đã an tọa trên ghế Giáo chủ, nhấp xong ngụm trà mới bắt đầu hỏi.

"Xin nghe, Giáo chủ."

"Các ngươi nghĩ Giáo chủ phu nhân sẽ như thế nào?"

"Tuyệt thế vô song."

"Sắc nước hương trời."

"Võ công tuyệt đỉnh."

"..." (Y Sa: Tỉnh lược 100 từ miêu tả của chúng đệ tử.)

"Ngạo kiều." Ngắn gọn, súc tích và không cảm xúc chỉ có thể là Vô Tình.

"Đúng, Vô Song, có nương tử như vậy ta còn cần người khác sao?"

"Không cần."

"Vậy ta có nữ nhân khác, Phu nhân sẽ như thế nào?"

"Một kiếm chém chết nữ nhân kia, sau đó bỏ đi."

"Không đúng, hai kiếm quyết đấu với Giáo chủ, nếu thua, như trên."

"Vô Ảnh nói cũng đúng, Vô Tình, ngươi nghĩ sao?"

"Hưu." Phu nhân nữ nhi thường tình thế sao, hai người các ngươi không có chút sáng tạo.

"Vậy nên vì tương lai tươi sáng, ta không thể có thiếp!"

"Giáo chủ, người đã 25 tuổi rồi, hiện giờ chúng ta chỉ là che mắt người ngoài thôi." Đại trưởng lão lên tiếng, ta cũng vì tin đồn đoạn tụ của ngài mà suy nghĩ nha.

"Đúng vậy, Giáo chủ, khi nào có Phu nhân ngài cứ hưu bọn họ là được." Nhị trưởng lão tiếp lời.

"Vậy ta cưới về không làm gì, người ta sẽ nói ta..."

"Bất lực." Từ đơn giản vậy mà nghĩ không ra sao.

"... Đúng, vậy nên cứ chờ Phu nhân đi." Ta đây là hàm ý, là chờ các vị trưởng lão thông suốt, ta ngu ngốc như ngươi sao, còn dám nói ta bất lực.

"Thật ngại quá, huynh đệ bọn tôi không giúp được." Vô Song cười hề hề nhìn theo bóng dáng Giáo chủ đã ly khai khỏi sảnh đường.

"Các người, là thông đồng với nhau!" Tam trưởng lão cuối cùng cũng chen vào được một câu.

"Tam trưởng lão, đây là huynh đệ liền tâm nga."

"Mọi người giải tán, các vị Hương chủ xin phiền đưa ái nữ về trau dồi tài đức, ngày sau lại tới." Vô Ảnh đứng ra nói chuyện với hàng bạch y, lam y, hồng y nữ tử dưới sân.

Dương Hàn Phong cảm khái, may mà tứ vị trưởng lão tư tưởng có chút tiến bộ, thật phúc đức ba đời để lại.

Chúng đệ tử giả như biết Giáo chủ nghĩ vậy nhất định cắn môi đáp trả