Giáo Chủ Muốn Ly Hôn

Chương 36: Chuyện Lớn Ngoài Ý Muốn Xảy Ra Lúc Đóng Máy

Lý Tùng Phong vì muốn đến tìm Tô Thanh Việt nên đã xin phép cha hắn, dùng biểu hiện trong nửa năm nay để đổi lấy mấy ngày nghỉ này. Tuy hắn ở M quốc, nhưng vẫn luôn chú ý đến tin tức của Tô Thanh Việt.

Phòng tổng thống trong Khách sạn một lần nữa có người thuê, kế hoạch của Lý Tùng Phong là trước khi phim đóng máy sẽ thổ lộ tâm ý của mình, đồng thời thuận lợi ôm mỹ nhân về nhà.

Nhưng mà, tưởng tượng luôn không nằm trên cùng một quỹ đạo với hiện thực.

Lý Tùng Phong không biết vì sao vừa nhìn thấy Tô Thanh Việt liền cảm thấy có chút kinh sợ, nhưng hắn vẫn đưa ra một quyết định quan trọng, trong buổi quay phim cuối cùng hắn sẽ ở trước mặt mọi người thổ lộ, bắt đầu quá trình chính thức theo đuổi Tô Thanh Việt.

Đoàn phim sắp đóng máy, thường quay lại một số cảnh tương đối quan trọng mà trước kia quay hỏng, sau đó sẽ bổ sung. Bởi vì sân bãi có vấn đề, một số diễn viên đã quay xong mới mới đến quay lại phân cảnh cuối cùng này.

Cảnh cuối cùng là một cảnh đánh nhau, cũng chính là cảnh Tô Thanh Việt đóng vai phản diện và đại BOSS đánh nhau nhất quyết sinh tử với vai chính ở trên đỉnh núi.

Vì để tạo nên hiệu quả chân thật cho phim truyền hình, Triệu đạo quyết định sử dụng cảnh quay thật ở trên đỉnh núi. Ở một vách núi ven biển của K thị, cách khách sạn bọn họ cư trú một lộ trình nhất định.

Tuy rằng quay phim rất quan trọng, nhưng là an toàn mới là vấn đề trọng yếu nhất. Một ngày trước Triệu Khải đã bố trí tốt toàn bộ trường cảnh trên núi, bao gồm hậu kỳ cảnh mìn nổ cùng với dây cáp, tất cả đều được chuẩn bị trước, đồng thời còn đổi sang một khách sạn mới ở gần đó hơn.

"Ngày mai quay xong cảnh cuối cùng này, bộ phim sẽ đóng máy, đêm mai tôi sẽ mời mọi người ăn tiệc đóng máy, đêm nay trở về nghỉ ngơi thật tốt." Triệu Khải theo thường lệ nói xong tất cả nội dung, liền thu công, lưu lại vài nhân viên phụ trách ở lại trông coi trường quay.

Cũng bởi vì K thị bốn mùa như xuân, cắm trại dã ngoại hoàn toàn không có vấn đề, lại còn ít đi một phần phiền toái.

Lúc Tô Thanh Việt trở lại khách sạn trời đã tối rồi, cậu vừa mới ăn cơm tối cùng Chu Thu Bân thuận tiện thảo luận một chút lịch trình sau khi phim đóng máy.

Bởi vì hiện nay phòng làm việc cũng chỉ có hai người là Diệp Lệ Hành và Tô Thanh Việt, Diệp Lệ Hành tự bản thân cũng đã có lưu lượng của mình, toàn bộ tài nguyên liền rơi xuống trên người Tô Thanh Việt.

Có thể nói là công việc làm không xuể.

Tô giáo chủ nhìn lịch trình kín mít, chỉ cảm thấy trái tim tê rần, không hiểu sao lại nhớ tới Diệp Lệ Hành.

"Chu ca, lịch trình sao lại nhiều như vậy?"

"Cậu cũng biết, phòng làm việc của chúng ta trước mắt chỉ có cậu với Diệp đại thần, Diệp đại thần không thiếu mấy thứ này, đương nhiên sẽ tăng cường cho cậu rồi." Chu Thu Bân là người duy nhất trong phòng làm việc biết quan hệ của hai người bọn họ, nên cũng không cần khách khí với Tô Thanh Việt.

Hắn từ trợ lý chuyển thành người đại diện, tiền lương tăng gấp đôi, hơn nữa chỉ cần phục vụ một mình Tô Thanh Việt, quả thực là rất may mắn, cho nên cực kỳ quý trọng.

"Vậy còn Diệp Lệ Hành, anh ấy... Trước kia cũng như vậy sao?"

Chu Thu Bân trầm tư một lát nói: "Thời điểm Diệp đại ca xuất đạo kỳ thật so cậu khổ cực hơn rất nhiều."

Tô Thanh Việt ngẩn người, không ra tiếng, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.

"Chuyện tôi biết cũng không nhiều, cậu hẳn có thể tưởng tượng, thời điểm anh ấy xuất đạo cũng không giống cậu hiện tại có người chống lưng như vậy, tất cả mọi việc đều là tự mình lăn lê bò trường, tự mình kiếm đường."

Loading...

Tô Thanh Việt trước kia không biết, nhưng từ khi gia nhập cái vòng luẩn quẩn này, cậu liền biết rất nhiều người bề ngoài đẹp đẽ, phong cảnh vô hạn, nhưng sau lưng phải nỗ lực trả giá gấp bội.

Cậu có Diệp Lệ Hành che chở, tất cả những chuyện đau đầu phiền não đều không tồn tại, đường đi thuận lợi không có bất kỳ ngăn trở gì.

Thật... Đau lòng...

Có chút nhớ Diệp Lệ Hành rồi.

Nhớ nhung đột nhiên ùa tới, cậu và Diệp Lệ Hành đã xa nhau hơn hai tháng, mặc dù mỗi ngày đều gọi điện thoại hoặc video, nhưng mà những thứ này căn bản không bù đắp nổi từng giọt nhớ thương trong lòng.

Thật may chỉ còn hai ngày nữa thôi.

Tô Thanh Việt bước chân nhanh hơn về phòng.

Lúc mở cửa, Tô Thanh Việt đã biết trong phòng có người, cậu tưởng Dư Bân đã trở lại.

Nhưng mà một cổ hơi thở quen thuộc đột nhiên đến gần, Tô giáo chủ theo bản năng muốn nhích người tránh ra, lại bị một bóng người cao lớn bao phủ, thân thể bị ấn thật mạnh lên trên cửa, chưa tới kịp phản ứng, một thứ mềm mại đặt lên trên môi.

Một cổ hơi thở nhàn nhạt mùi thuốc lá mang theo khí thế không thể chống đỡ bắt đầu công thành đoạt đất.

Tô Thanh Việt nghĩ: Hắn lại hút thuốc sao!

Thân thể đè ở trên người bắt đầu nóng lên, bàn tay ấm áp dần dần đi xuống.

"Chờ đã, ân... Dư Bân sẽ trở về."

"Tôi đã thuê phòng khác cho hắn, sẽ không có ai tiến vào." Diệp Lệ Hành khe khẽ thở gấp, bàn tay vẫn không dừng lại.

Trời mới biết hắn có bao nhiêu tưởng niệm người trước mắt này, nhớ đến tâm can phèo phổi sắp nổ tung rồi, dường như chỉ có đem Tô Thanh Việt gắt gao ôm vào trong ngực như vậy mới có thể cảm nhận được cậu chân thật tồn tại.

Tô Thanh Việt nghĩ ngày mai còn phải quay phim, lại không đành lòng cự tuyệt hắn, liền thả lỏng thân thể.

Bởi vì cậu cũng đang khát vọng.

Diệp Lệ Hành suy xét việc Tô Thanh Việt ngày mai còn phải đóng phim, nên không hạ nặng tay, chỉ là thỏa mãn một chút nỗi khổ do lâu ngày tưởng niệm, nhưng Tô giáo chủ cảm thấy eo sắp gãy luôn rồi, vô cùng nhức mỏi.

Diệp Lệ Hành ôm cậu đi tắm rửa một lát rồi chui vào ổ chăn.

Hai người lẳng lặng ôm nhau, Diệp Lệ Hành một chút lại một chút vuốt ve từ trên xuống dưới thân thể thon gầy lại không mất mỹ cảm của Tô Thanh Việt, cảm thấy không có gì hạnh phúc bằng.

"Tại sao anh lại tới chỗ này, em còn có hai ngày nữa sẽ về rồi." Tô Thanh Việt kéo lấy bàn tay lớn của Diệp Lệ Hành đặt ở trên hông, muốn hắn mát xa, bởi vì thật sự rất mỏi.

Diệp Lệ Hành không nói là bởi vì mấy bức ảnh chụp kia của Chu Thu Bân quá chướng mắt, khiến hắn đổ dấm nên phải tức tốc chạy đến đây, nhẹ nhàng nói, "Nhớ em, liền đến đây."

"Công việc xong hết rồi sao?"

"Không sai biệt lắm, phim còn một số việc, tôi có khoảng nửa tháng kỳ nghỉ."

"Lâu như vậy, vậy anh có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi." Tô Thanh Việt mắt lim dim vừa ngáp vừa nói.

"Việt Việt, tôi suy nghĩ thật lâu, quyết định sẽ chiêu mộ thêm một số người đến phòng làm việc."

Diệp Lệ Hành nói xong lời này không nghe được trả lời, cúi đầu liền thấy, Tô Thanh Việt đã ngủ rồi.

Hắn nắm hai tay của cậu ôm thật chặt vào lòng, lẩm bẩm: "Về sau tôi sẽ có càng nhiều thời gian bên cạnh em."

qingyufighting.wordpress.com

Ngày thứ hai, thời điểm Lý Tùng Phong cầm một bó hoa hồng ở phim trường nhìn thấy Diệp Lệ Hành rất kinh ngạc, đồng dạng kinh ngạc còn có những người khác trong đoàn phim.

Nhưng Diệp Lệ Hành là tiền bối, ngồi trên ghế, dáng vẻ trầm mặc ít nói, không có ai dám tiến lên trước mở lời.

Chỉ là mọi người đều đang tự hỏi, Diệp đại thần tại sao cũng tới đây?

Lại tới thăm ban sao?

Diệp Lệ Hành ngoại trừ nói mấy câu với Triệu Khải xong vẫn luôn an tĩnh ngồi ở trên ghế lướt điện thoại, hoàn toàn làm lơ tất cả những ánh mắt chung quanh.

Mãi cho đến khi Lý Tùng Phong tay ôm hoa hồng xuất hiện ở trong tầm mắt hắn.

Những đóa hoa hồng đỏ tươi vừa mới hái, còn mang theo những giọt sương sớm trong suốt, ướt át kiều diễm, và cũng đặc biệt... chướng mắt.

Lý Tùng Phong người này đi đến chỗ nào cũng đều có thể quen thuộc một cách nhanh chóng, không chỉ bởi vì thân phận, mà còn bởi vì thủ đoạn giao tiếp của hắn, tới chỗ nào cũng đều xài được.

Chỉ là hôm nay hiển nhiên vấp phải trắc trở rồi.

"Chào anh, tôi là Lý Tùng Phong, là bạn học của Tô Thanh Việt." Lý Tùng Phong một tay cầm hoa hồng, tay còn lại vươn ra.

Diệp Lệ Hành lười biếng ngước mắt lên, trên dưới đánh giá người thanh niên cũng không lớn lắm đứng ở trước mặt này.

Vóc dáng thường thường, diện mạo thường thường, khí chất cũng thường thường, lòe loẹt, không hề có tính uy hiếp...

"Xin chào!" Diệp Lệ Hành gật đầu, xem như là chào hỏi.

Lý Tùng Phong không biết bản thân đã bị Diệp Lệ Hành bình phẩm từ đầu đến chân một hồi, hắn còn nghĩ muốn lân la làm quen với Diệp Lệ Hành, bởi vì hắn ta hiện tại chính là ông chủ của Tô Thanh Việt.

Lý Tùng Phong cẩn thận buông hoa hồng trong tay, nghiêm trang ngồi ở bên cạnh Diệp Lệ Hành, rất giống con rể tới nhà gặp gia trưởng.

Diệp Lệ Hành tuy lướt điện thoại, nhưng dư quang vẫn luôn chú ý Lý Tùng Phong một bên, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Việt đang chuẩn bị ở phía đằng xa.

Tô Thanh Việt đang đối diễn với Địch Kiến Kỳ, nhân viên đạo cụ đang giúp cậu cài dây cáp trên lưng.

Không hiểu sao, Diệp Lệ Hành đột nhiên cảm thấy trái tim nhảy dựng, luôn có một loại dự cảm nói không nên lời.

Nhìn chung quanh cũng không có gì khác thường, liền cảm thấy bó hoa hồng đỏ đặt ở một bên càng thêm chói mắt.

Bên kia, Lý Tùng Phong đang tìm đề tài, nghĩ như thế nào mới có thể cùng Diệp Lệ Hành trò chuyện, không nghĩ tới Diệp Lệ Hành lại mở miệng trước.

"Hoa này không tồi, mới vừa mua?"

"Hắc, anh cũng cảm thấy đẹp đúng không, đây chính là tôi đặc biệt đến vườn hoa hồng ở K thị đặt, vừa mới hái xuống." Lý Tùng Phong có chút khẩn trương, gặp được người nguyện ý nghe, hắn hận không thể một mạch đem toàn bộ kế hoạch của mình đều nói ra, cấp cho bản thân thêm can đảm.

Diệp Lệ Hành tùy ý cất điện thoại di động, dường như không có việc gì hỏi: "Người kia thật là có phúc khí, có thể khiến Lý công tử để bụng như vậy."

"Thật sự? Tôi hôm nay sẽ bày tỏ với em ấy, anh nói có thể thành công hay không?"

"Người cậu nói là ai?" Diệp Lệ Hành đã đoán được Lý Tùng Phong muốn làm gì, hắn siết chặt di động trong tay, dường như chỉ có như vậy mới có thể khống chế được bàn tay chính mình không đi duỗi về bó hoa kiều diễm ướt át một bên kia.

"Đương nhiên là Tô Thanh Việt, tôi thích em ấy rất lâu rồi, chuyện này tất cả mọi người đều biết!"

Răng rắc một tiếng, Diệp Lệ Hành bóp dẹp lon đồ uống đặt ở một bên.

"Cho cậu một lời khuyên, nghe không?" Diệp Lệ Hành buông tay ra khỏi chiếc lon đã hỏng, mi mắt rủ xuống, không chút để ý nói.

"Cái gì?"

"Nếu cậu còn muốn làm bạn bè với em ấy, tốt nhất nên từ bỏ ý tưởng này!"

Lý Tùng Phong vẻ mặt dại ra, "Vì... Vì sao?"

Diệp Lệ Hành không lập tức trả lời, mà ngước mắt nhìn Tô Thanh Việt phía xa đã chuẩn bị ổn thoả, sắp bắt đầu một màn đấu võ, chỉ cảm thấy một trận bực bội trong lòng.

Đây là một cảnh đánh nhau vô cùng đặc sắc, còn có một ít cảnh pháo nổ xuất hiện trong trận đại chiến kịch liệt này.

Diệp Lệ Hành từ nơi này nhìn lại, thiếu niên đã mượn uy áp phóng người lên, huyền phục hoa lệ ở không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ.

Tô Thanh Việt như thế khiến người ta không sao rời được mắt, hoàn toàn khác nhau với ngày thường, mang theo một loại khí chất xơ xác tiêu điều.

Diệp Lệ Hành nhìn đến đó đột nhiên cảm thấy tâm thần hoảng hốt.

Hắn đứng lên, không tự chủ được hướng về phía bên kia đi đến.

Cảnh đánh nhau tiến hành tới phần kịch liệt nhất, tiểu ca phụ trách giống như trước đây, chuẩn bị làm cho hiện trường nổ tung.

Nhưng mà, thời điểm tiếng nổ mạnh vang lên, tất cả mọi người đều giật mình ngơ ngác, toàn bộ mìn lúc trước chôn xuống vồn không hề có uy lực lại đột nhiên phóng ra tiếng vang rất lớn, nổ ra một trận bụi đất mịt mù.

Con ngươi Diệp Lệ Hành co rụt lại, một cảm giác lạnh lẽo tự lòng bàn chân xông thẳng lên đầu, lúc hắn còn chưa ý thức được, hắn đã chạy vào phía trong phim trường.

Toàn bộ phim trường chìm trong một mảnh bụi đất mịt mờ, nhìn không thấy đâu là đâu. Những người ở xung quanh phạm vi nổ đều bị đánh ngã rạp trên mặt đất, máy móc ngã trái ngã phải, một mảnh hỗn độn.

Chịu chấn động lớn nhất không thể nghi ngờ chính là Tô Thanh Việt và Địch Kiến Kỳ đang ở bên trong đánh nhau.

Thời điểm Diệp Lệ Hành chạy vào, Địch Kiến Kỳ đã hôn mê bất tỉnh, trên người có vết tích nổ bị thương.

Nhưng mà Tô Thanh Việt lại không rõ tung tích, thời điểm quay phim cậu đứng sát bên vách núi.

Một sự khủng hoảng lớn chợt nảy lên trong lòng, Diệp Lệ Hành giác xung quanh hết thảy dường như không còn thanh âm, tất cả cảnh tượng đều giống như một pha quay chậm hiện lên trước mắt.

Chung quanh gào thét ầm ĩ, vô cùng hỗn tạp, Diệp Lệ Hành tựa hồ nghe không rõ bọn họ đang nói gì, hình như là có những người khác vừa tiến vào, bọn họ phát hiện Địch Kiến Kỳ.

Tự nhiên cũng chú ý tới Tô Thanh Việt biến mất không thấy.

Thẳng đến có người kéo hắn một cái, Diệp Lệ Hành mới phảng phất từ trong mộng thức tỉnh, lúc này hắn mới phát hiện mình đã bất tri bất giác đi đến bên vách núi.

Diệp Lệ Hành xuất ra một thân mồ hôi lạnh, một cái ý nghĩ ở trong đầu không ngừng hiện lên.

Tô Thanh Việt rơi xuống núi...