Một canh giờ sau, Kim Tiểu Tường rốt cuộc tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy hắn nhất thời hoảng sợ, không ngờ mình có thể ngủ ở chỗ này, cũng may không ai tìm đến, nhìn sắc trời không biết đã qua bao lâu. Hắn suy nghĩ một chút, nói vậy độc sư và sư phụ y cũng bị thuốc này cầm chân mới không nhân cơ hội vừa rồi đánh lén bọn họ. Nghĩ tới đây, hắn cười hô hô rút cánh tay dưới đầu Lư Nhã Giang, đứng dậy mặc quần áo.

Hắn cử động, Lư Nhã Giang cũng tỉnh, mờ mịt ngồi dậy, nhìn lưng Kim Tiểu Tường. Đột nhiên, hai mắt y mở lớn, dán chặt trên tấm lưng Kim Tiểu Tường —— Vừa rồi lúc làm, y vẫn luôn túm chặt cào lưng Kim Tiểu Tường, trên lưng hắn hiện tại có không ít đường máu. Nhưng đây không phải thứ y chú ý, khiến y khiếp sợ gấp bội đó là, ba nốt ruồi trên lưng Kim Tiểu Tường chỉ còn lại hai! Một nốt kia có lẽ đã bị y cào rớt!

Kim Tiểu Tường không hề hay biết mình đã bị lộ, nhặt quần áo, nghe tiếng Lư Nhã Giang ngồi dậy sau lưng, quay đầu, đôi mắt to ngập nước viết đầy vô tội và uất ức trên đó. Nắm quần áo trong tay xấu hổ nức nở: “Oa oa, tại ngươi cả, về sau ta không tiểu ra nước tiểu đồng tử được nữa, không bao giờ có thể làm trứng gà luộc nước tiểu đồng tử cho các sư thúc sư bá ăn được nữa, ta có về họ cũng chắc chắn không cần ta nữa. Ca ca ngươi thật xấu…”

Lư Nhã Giang không áy náy, cũng không nổi giận, ánh mắt y không biết đang nhìn chằm chằm nơi nào, giọng run rẩy: “Xoay người.”

Kim Tiểu Tường khó hiểu nhìn y.

Lư Nhã Giang quát: “Xoay người!”

Kim Tiểu Tường cho rằng y giận không muốn nhìn mặt mình, vì vậy tủi tủi xoay lưng, vừa mặc quần áo vừa nói: “Ngươi không thể qua cầu rút ván!”

Lư Nhã Giang đột nhiên xông tới kéo quần áo hắn, ngăn không cho hắn mặc.

Kim Tiểu Tường chột dạ quay đầu: “Ngươi, ngươi sao vậy?”

Ánh mắt Lư Nhã Giang chậm rãi từ lưng hắn chuyển lên mặt hắn, đưa tay xoa xoa. Kim Tiểu Tường giật thót, gấp gáp muốn tránh ra song lại không dám lộn xộn, cừng đờ một chỗ. Nhưng Lư Nhã Giang chỉ sờ mặt hắn, sau đó buông tay, không nói câu nào cúi người nhặt quần áo mặc vào.

Kim Tiểu Tường vô cùng hoang mang, không biết y có nhìn ra không, nhưng y lại không nói gì. Vì thế hắn mặc quần áo vào, im lặng đợi Lư Nhã Giang lên tiếng.

Lư Nhã Giang mặc xong, giọng khàn khàn: “Đi thôi, qua xem Yến Liễu thế nào.”