Cao Thịnh Phong dành một tháng để biến khuôn mặt nứt nẻ của mình về bình thường, nói là tìm được một loại thuốc tốt có thể chữa khuôn mặt bị biến dạng khi luyện công.

Cao Thịnh Phong mỗi ngày đều đến Quan Vân Phong chỉ dạy Trường Anh Thương, thuận tiện báo thù riêng, một tháng này Trường Anh Thương bị dày vò suýt hấp hối. Được cái huấn luyện của hắn cũng có hiệu quả, chỉ cần Trường Anh Thương trưng ra bộ mặt nghiêm nghị cứng ngắc, quả thật có vài phấn khí khái.

Cao Thịnh Phong sửa lại khuôn mặt của Trường Anh Thương một ít, kỹ xảo hóa trang của hắn qua nhiều năm đã quá mức thành thục, chỉ hơi chỉnh chút đã khiến khuôn mặt Trường Anh Thương giống hắn như đúc, tìm không ra điểm khác biệt. Vì kiểm tra thành quả dạy dỗ của mình, Cao Thịnh Phong bảo Trường Anh Thương cải trang tốt rồi đến tìm Doãn Ngôn.

Trường Anh Thương vào Lăng Vân Cư, uống một tách trà với Doãn Ngôn, nói mấy câu, thời gian nửa chun trà qua đi, Doãn Ngôn đột nhiên nhìn gã chằm chằm, sau đó mỉm cười nói: “Khá lắm. Ngươi tìm giáo chủ đến đây.”

Trường Anh Thương ra ngoài, không bao lâu Cao Thịnh Phong nghênh ngang đi vào, đắc ý cười nói: “Chú Doãn, thấy gã được không?”

Doãn Ngôn nói: “Nếu lừa đệ tử bình thường thì đủ rồi.”

Cao Thịnh Phong nói: “Trừ chú Doãn có hỏa nhãn kim tinh, còn ai nhìn ra được? Vậy là đủ rồi.”

Doãn Ngôn nói: “Lư Nhã Giang thì sao?”

Cao Thịnh Phong nói: “Lư Nhã Giang cũng sẽ theo ta đi lấy Nguyệt Kiến Thảo. Ta sẽ không cho bọn họ cơ hội tiếp xúc với nhau.” Dừng một chút, hơi tức giận nói, “Tên ngu xuẩn đó, hàng giả leo lên giường y y cũng không nhận ra.”

Doãn Ngôn cười, không ý kiến.