Cao Thịnh Phong chạy một mạch tới Quan Vân Phong, Doãn Ngôn bố trí người canh gác không nhiều, trên đường chỉ có dăm ba cổ thi thể, điều này khiến Cao Thịnh Phong cảm thấy rất kỳ quái. Hắn đuổi sát theo, không bao lâu đã tới đỉnh núi, lối vào nơi đây có một cửa đá, hiển nhiên là cấm địa tàng đồ bên trong.

Cửa đá đã bị người bổ đôi, Cao Thịnh Phong từng bước bước vào, chỉ cảm thấy bên trong và bên ngoài tựa như hai mùa trái ngược. Bên ngoài hiện tại đang là mùa xuân ấm áp, bên trong lại tựa như trời đông cực lạnh, khí lạnh từ dưới lòng đất từng hơi tỏa lên bao lấy các đầu khớp xương. Bên trong là một mật đạo, trước khi Cao Thịnh Phong tới đây, đám Thiên Cơ Lão Nhân vừa phá vỡ cửa, Cao Thịnh Phong liếc mắt lập tức nhìn thấy mười mấy tên đang xông vào bên trong, cười lạnh: “Bản giáo chủ ở đây, các người chạy đi đâu?”

Bọn chúng hoảng sợ, quay đầu nhìn thì thấy Cao Thịnh Phong đứng ngược sáng, tay cầm khoát đao, dáng người sừng sững khí độ phi phàm, không khỏi ngây người. Một gã tiểu đệ tử run rẩy hỏi: “Giáo, giáo chủ?”

Cao Thịnh Phong ngẩng đầu: “Đúng là bản giáo chủ!”

Tên tiểu đệ tử kia núp sau Cửu Linh, run rẩy: “Sư phụ, ma giáo thật đáng sợ, giáo chủ mặt nứt!”

Cao Thịnh Phong trừng gã: “Hừ, mặt nứt vẫn đẹp hơn ngươi!”

Cửu Linh cùng Thiên Cơ Lão Nhân cực kỳ khiếp sợ, hai người nhìn nhau, lập tức rút kiếm tấn công. Cao Thịnh Phong tay trái tuy không cử động được nhưng hắn có tay phải đã đủ, nhấc tay tiếp nhận kiếm từ hai lão đầu, trở tay quét một đao, Thiên Cơ Lão Nhân cùng Cửu Linh đồng thời bị kiếm khí của hắn bức lui nửa bước.

Lúc này các đệ tử khác cũng đã hoàn hồn, cùng giơ vũ khí công lên. Mười mấy người đánh nhau trong mật đạo chật hẹp. Cao Thịnh Phong có thương trong người, nơi đây lại quá hẹp, vươn tay vung chân không tiện, một đao chém rụng một tên xông tới, đang lúc hắn mất kiên nhẫn, đột nhiên nghe mấy tiếng thét, từ trong mật đạo lướt ra vài người mặc áo đen, lao vào đánh với các đệ tử Nam Sơn Phái và thuộc hạ Thiên Cơ Lão Nhân.

Cao Thịnh Phong giật mình. Những người này hắn không biết, hẳn đây là những cao thủ thủ cấm địa trong truyền thuyết. Có người giúp đỡ, hắn thoải mái hơn rất nhiều, một đao kết liễu Thiên Cơ Lão Nhân, bên kia vang lên vài tiếng thét thảm thiết, đám tiểu tử tự tiện xông vào cấm địa đã nằm dưới chân những cao thủ kia.

Một loạt áo đen đồng thời quỳ một gối với Cao Thịnh Phong: “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ!”

Cao Thịnh Phong lúc này mới rảnh nhìn tới bọn họ, đếm sơ qua, cũng không phải ba mươi sáu như lời đồn, chỉ có ba mươi bốn thôi. Hắn nói: “Đứng lên đi.”

Ba mươi bốn người áo đen đồng loạt đứng lên, Cao Thịnh Phong quan sát mặt mỗi người, nhìn lướt qua tự nhiên thấy khá quen mắt, nhìn kỹ lại, quả thật rất quen mắt, không rõ trước kia đã gặp ở đâu.

Hắn trầm ngâm nói: “Các ngươi là…” Đột nhiên, mắt hắn trừng lớn, chỉ vào một người trong đó hét lên: “Ngươi là Trường Anh Thương!”