Dương Nhân Hòa đưa Lư Nhã Giang trở về nhà gỗ, vừa đặt Lư Nhã Giang xuống, hắn cũng mệt mỏi té nhào, xung quanh đan điền đau nhức, đau đến mức hắn cuộn tròn người. Lần này quả thật cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút vì ham chơi mà đường đường giáo chủ cùng tả hộ pháp Thiên Ninh Giáo đứng đầu ma giáo bị mấy tên lâu la giang hồ giết chết.

Dương Nhân Hòa uống vài viên thuốc bổ, vận công điều tức một trận, thấy đỡ hơn chút, lấy lại tinh thần ra ngoài bắt nước nấu thuốc. Tính toán mỗi hai canh giờ cho Lư Nhã Giang uống một viên.

Tới tận nửa đêm Lư Nhã Giang mới tỉnh. Dương Nhân Hòa nằm úp bên mép giường ngủ không sâu, vừa nghe Lư Nhã Giang lầm bầm muốn uống nước hắn đã tỉnh dậy ngay, vội đốt đèn rót nước cho y.

Lư Nhã Giang nhìn Dương Nhân Hòa đưa nước tới, nhíu mày khó hiểu, cũng không nhận chén. Qua một lúc lâu, y mới khàn giọng nói: “Tại sao ta không cử động được?”

Dương Nhân Hòa lúc này mới hiểu được độc tính lợi hại đến mức nào, vội đỡ Lư Nhã Giang dậy, ôm đầu từ từ đút nước cho y.

Con ngươi đen nhánh của Lư Nhã Giang xoay qua nhìn hắn: “Tại sao chúng ta lại ở đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Dương Nhân Hòa đã bịa sẵn một lý do thoái thác, nói rằng sau khi Lư Nhã Giang hôn mê đã có người hạ Vạn Ma Tán với y, đám võ lâm chính đạo định mang y đi thì nước mưa rửa sạch bụi bẩn trên mặt y, Khổng Tước Nương Tử của Yến Khê Sơn Trang cùng tiểu công tử Yến Liễu đột nhiên trở giáo cứu y, còn đưa cả thuốc giải Vạn Ma Tán và cách giải độc nữa.

Mày Lư Nhã Giang nhíu đến mức có thể kẹp chết ruồi: “Bọn họ cứu ta? Tại sao?”

Dương Nhân Hòa nói: “Vì họ nói ngươi trông giống Hàn Giang, hỏi ta ngươi có phải con Hàn Giang không. Họ nói Hàn Giang là đại ân nhân của họ, lúc ấy tình huống khẩn cấp, để họ cứu ngươi, ta đã nói họ ngươi là con Hàn Giang.”

Lư Nhã Giang đã từng nghe chuyện Hàn Giang đánh bại Tây Sơn Cửu Quái cứu vài nữ quyến bị bắt của Yến Khê Sơn Trang từ chỗ Trương Hạo Hãn, y lẩm bẩm: “Lại là Hàn Giang… Ta trông giống y thật sao?”

Dương Nhân Hòa tính toán thời gian đã sắp tới hai canh giờ, lấy một viên thuốc ra đưa y, nói với y: “Khổng Tước Nương Tử nói cho ta cách giải Vạn Ma Tán, mỗi hai canh giờ ngươi phải dùng một viên thuốc giải, mỗi ngày sáng trưa chiều phải kiên trì xoa bóp toàn thân một lần, mỗi ngày ngâm nước nóng một lần, liên tục ba ngày độc tính mới giải trừ hoàn toàn. Nếu để lưu lại di chứng, tâm trí và cơ thể ngươi sẽ bị mất nhạy bén. Tối lúc ngươi hôn mê ta đã xoa bóp cho ngươi một lần.”

Lư Nhã Giang cũng nghe qua sự lợi hại của Vạn Ma Tán, y hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng phát hiện mình chẳng có sức, đến cả cắn răng cũng không nổi. Y nói: “Ai hạ độc ta?”

Dương Nhân Hòa lập tức nói: “Người kia tự xưng là độc sư Vạn Ngải Cốc.”

Lư Nhã Giang nói: “Ngươi nhớ y trông thế nào không?”

Dương Nhân Hòa liên tục gật đầu: “Nhớ nhớ, hôm nào ta vẽ một bức cho ngươi!”

Lư Nhã Giang nói: “Tốt!”

Sáng sớm hôm sau, hai người tỉnh dậy, Lư Nhã Giang chỉ cử động được ngón tay ngón chân và cơ mặt, những nơi khác vẫn tê dại vô lực như trước, vậy nên xúc miệng rửa mặt đều do Dương Nhân Hòa hầu hạ, bữa sáng là một lồng bánh bao hấp, Dương Nhân Hòa xé từng miếng đút đến miệng y.

Ăn sáng xong phải làm xoa bóp toàn thân buổi sáng. Dương Nhân Hòa để y nằm ngang, bắt đầu từ đầu y, năm ngón tay ấn từ da đầu từng chút đi xuống. Hắn đã có thể đốn củi, vậy lực tay sẽ không nhỏ, Lư Nhã Giang thấy rất thoải mái, hơn nữa vì thần kinh y đang bị mất cảm giác, cảm giác giảm hơn phân nửa bình thường, hừ hừ nói: “Mạnh thêm chút, ấn thêm mấy cái nữa… Ừ, đúng rồi.”

Ấn xong đầu và cổ, Dương Nhân Hòa bắt đầu xoa bóp phần thần cho Lư Nhã Giang. Vai phải Lư Nhã Giang bị trúng tên độc nên Dương Nhân Hòa xoa bóp chỗ này rất cẩn thận. Lư Nhã Giang tuy thấy đau nhưng đối với người tập võ như y thì chút thương này chẳng là gì, mày cũng chưa một lần nhíu lại.

Ấn xong nửa người trên, Dương Nhân Hòa kéo quần Lư Nhã Giang, bắt đầu xoa bóp nửa người dưới. Lúc này khuôn mặt Lư Nhã Giang không còn hưởng thụ nữa, hơi nhíu mày, dường như có phần bối rối nhưng vẫn không ngăn lại.

Ngón tay Dương Nhân Hòa vuốt ve hai chân thon dài khỏe đẹp của Lư Nhã Giang, dần dần nổi sắc tâm, cố ý xoa gãi ấn nhéo phần đùi y, hận không thể nhoài tới cắn một cái, cố mà nhịn xuống. Lư Nhã Giang đã mất cảm giác nhưng lâu dài vẫn cảm nhận được đôi chút, chỉ chốc lát sau đã nhíu chặt đôi lông mày thanh thú: “Đừng nhấn chỗ đó nữa, ngứa.”

Dương Nhân Hòa khó khăn nói: “Nhưng mà không xoa bóp ở đó, lỡ để lại di chứng thì sao? Mạnh phu tử nói, chịu được khổ thì về sau mới có trái ngọt ăn.”

Lư Nhã Giang không nói nữa.

Không bao lâu, Dương Nhân Hòa xoay người y, để y nằm sấp lên giường, xoa bóp sau chân và mông y. Cơ thịt toàn thân Lư Nhã Giang rất săn chắc, chỉ riêng phần thịt trên mông là vừa mềm vừa đàn hồi nên giáo chủ đại nhân rất thích đánh mông y. Bây giờ ỷ vào việc Lư Nhã Giang đã mất cảm giác, Dương Nhân Hòa chơi càng hăng hái, lúc thì mở lòng bàn tay xoa, lúc thì bóp chặt phần thịt nơi mông cho nó nhô lên thành hình bánh bao, lúc thì chọt a chọt, thưởng thức cảm giác ngón tay bị đàn hồi đẩy ra. Nếu là bình thường, bất kể hắn dùng thân phận nào cũng không thể chơi đùa vui vẻ như thế.

Lát sau, Lư Nhã Giang hỏi: “Sao ngươi cứ xoa bóp mỗi chỗ đó vậy?” Y có thể cảm giác được Dương Nhân Hòa chạm vào đâu nhưng cụ thể là làm gì thì không rõ ràng lắm.

Dương Nhân Hòa vội thu hồi nụ cười bỉ ổi, ôn hòa trả lời: “Nơi này thịt nhiều, phải xoa bóp nhiều hơn.”

Dương Nhân Hòa lật Lư Nhã Giang trở lại, ngập ngừng khó nói: “Hàn huynh, ta đã giúp ngươi xoa bóp xong rồi, trừ… nơi đó.”

Lư Nhã Giang tự nhiên biết hắn nói nơi nào, mặt cương như tấm sắt: “Nơi đó không cần.”

Dương Nhân Hòa do dự: “Tuy ta và ngươi cùng là nam tử, ta cũng hiểu được như vậy không tiện lắm. Nhưng Khổng Tước phu nhân đã dặn ta, nơi nào cũng phải xoa bóp như nhau, nhất là nơi này của nam tử, nếu không ba ngày sau, Hàn huynh sẽ… khụ, tổn hại uy phong nam tử.”

Lư Nhã Giang biến sắc vài lần, mấy lần muốn mở miệng lại nuốt xuống, giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng. Qua nửa ngày, y mới nghiến răng nói: “Ấn đi!” Lòng nén giận, đợi cơ thể tốt lên nhất định phải tóm tên Vạn Ngải Cốc chết tiệt kia, tiện chặt tay Dương Nhân Hòa luôn!

Dương Nhân Hòa cười thầm, trên mặt lại là vẻ khó xử, tay tiếp xúc tới rồi rụt về, kêu ai ái, tựa như bị kích thích quá sức.

Lư Nhã Giang vừa thẹn vừa giận, điên tiết nói: “Nhanh lên!”

Dương Nhân Hòa xoa xoa bóp bóp, lại rụt tay về, giọng run run: “Hàn huynh, cái này thật sự, thật sự, thật sự là khiến ta khó xử!”

Ầm ĩ một hồi, Lư Nhã Giang từ không tình nguyện biến thành bức ép người, rống giận ép Dương Nhân Hòa: “Chúng ta là nam cả, ngươi nhăn nhó cái gì! Bóp đi!”

Dương Nhân Hòa như đang chơi bùn bắt lấy thứ mềm nhũn kia xoa xoa bóp bóp, vừa thầm cảm thán xúc cảm quá tuyệt vừa uất ức nói: “Hàn huynh, ta hy sinh quá nhiều cho ngươi rồi!”