Giờ mẹo (5~7 giờ sáng) hôm sau, trên đường lớn ngoài thành Kim Lăng, chưởng môn phái Thương Sơn Lưu Nam Thiên cùng bốn tên đệ tử vội vàng hướng về phía đài anh hùng. Đại hội võ lâm quyết định đúng giờ thìn (7~9 giờ sáng) họp mặt ở đài anh hùng, anh hùng hào kiệt bốn phương tề tụ một nơi, thương lượng tiêu diệt ma giáo, phái Thương Sơn làm một trong bảy đại môn phái khu Thiểm Cam (Thiểm Tây – Cam Túc) cũng được mời tham gia.

Bốn tên đệ tử theo sau Lưu Nam Thiên có ba người chừng mười ba mười bốn tuổi, chỉ có một thiếu niên thoạt nhìn không quá mười sáu mười bảy tuổi, cặp mắt vừa tròn vừa trong, lộ ra vẻ khờ dại không trải đời. Cố ý cơ hồ tất cả hành lý đều trên người thiếu niên này, bốn người khác hai tay trống trơn, trừ một thanh kiếm bên thắt lưng ngoài ra không còn vật gì. Bọn người Lưu Nam Thiên đi lại nhẹ nhàng, thiếu niên vì mang vác nặng, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, giọng nói non nớt ở phía sau kêu: “Chưởng môn, chưởng môn, đi chậm một chút, con đi không nổi.”

Lưu Nam Thiên không để ý đến hắn, một tên đệ tử quay đầu nhìn hắn, cười nhạo nói: “Đồ vô dụng. Cho ngươi theo tới đây để làm gì!”

Thiếu niên bĩu môi, nước mắt đảo quanh trong vành mắt, nhỏ giọng lầm bầm: “Ô ô, nhưng ngọc phật ngài tặng cho Chưởng môn phái Thiếu Lâm thật sự rất nặng mà…”

Lưu Nam Thiên quay đầu trách mắng: “Câm miệng! Ngu như heo, cái gì không thể nói còn muốn ta dạy ngươi sao!” Hắn vừa phân tâm, lời còn chưa dứt, đột nhiên bóng cây bên cạnh khẽ lay động, trong tích tắc một bóng đỏ từ trên cây lướt xuống, một đạo hàn quang hiện lên, trước mặt năm sư đồ nhiều thêm một người. Nhuyễn kiếm trong tay người này đã đâm xuyên qua sườn phải của Lưu Nam Thiên, nháy mắt lại rút ra, trên thân kiếm còn chưa dính máu, không ai thấy rõ y ra tay thế nào.

Lưu Nam Thiên cúi đầu nhìn hốc máu ở ngực mình, vẻ mặt không tin nổi ngẩng đầu về phía thích khách kia, nhìn chằm chằm kiếm trong tay y: “Xích Luyện Ma…” Lời vừa thốt ra, khoang ngực dùng lực, máu tươi nháy mắt từ hốc trước ngực sau lưng phun ra, bắn xa vài thước. Hắn ngã ầm xuống đất, mắt mở to, biểu tình cuối cùng là vẻ mặt không cam lòng.

Lư Nhã Giang trước đó đã giết chết ba người trên danh sách, Lưu Nam Thiên là người thứ tư, chỉ còn một tên nữa. Y thuận lợi giết được bốn người cơ hồ đều do chọn cách đánh lén, dù sao những người này không phải Chưởng môn một phái cũng là nhân vật hiển hách nổi danh trong chốn võ lâm, giao thủ chính diện rất khó thực hiện, hơn nữa khó tránh rút dây động rừng. Trước kia đã có một lần ám sát thất bại, kinh động những người khác, cuối cùng y không thể không một đấu mười, tuy vẫn thành công, nhưng bị nội thương không nhẹ, cho nên lần này y kiên nhẫn tìm cơ hội một kích tất thắng mới ra tay. May mắn Lưu Nam Thiên giáo huấn đệ tử, cho y cơ hội đó.

Bốn tên đệ tử phái Thương Sơn ngơ ngác nhìn một màn này, đến khi Lưu Nam Thiên ngã ầm xuống đất chúng vẫn chưa hoàn hồn, thiếu niên nhỏ tuổi nhất phát ra tiếng thét đầu tiên: “A! Chưởng môn người làm sao vậy!”

Thừa dịp những người khác còn ngẩn người, Lư Nhã Giang đâm thủng phổi một tên nữa, hai người khác lúc này mới lần lượt rút kiếm tiến lên, song chúng hoàn toàn không có chuẩn bị, ra tay vội vàng hoảng loạn, lại thêm võ công bình thường, không quá năm ba chiêu, lần lượt bị nội thương dưới kiếm Lư Nhã Giang. Phút chốc, trên đường trống trãi chỉ còn Lư Nhã Giang và thiếu niên vác đồ.

Thiếu niên nhìn một màn này đã sớm sợ tới mức hồn rời khỏi xác, thấy Lư Nhã Giang nắm kiếm đi về phía hắn, hầu kết lăn một vòng, đột nhiên há họng gào khóc: “Oa ——! Ngươi đừng giết ta, ta tặng ngọc phật cho ngươi, đừng giết ta!” Nói xong nâng bao đồ trong tay lên trước.

Hắn bất thình lình gào khóc ngược lại khiến Lư Nhã Giang giật mình, tức giận nói: “Câm miệng cho ta!”

Thiếu niên lập tức ngậm miệng, môi mím chặt, mắt mở thật to, nước mắt như chuỗi hạt châu bị đứt ào ào rơi xuống, bộ dáng kia cực khiến người thương xót, chỉ tiếc Lư Nhã Giang không có tình cảm đó.

Lư Nhã Giang bước lên trước, không hề liếc nhìn miếng ngọc phật lớn trong tay hắn, lạnh lùng nói: “Ta không giết ngươi, ta cho ngươi sống, ngươi phải làm một chuyện. Đến giờ thìn, tới đài anh hùng nói với đám rác rưởi chính đạo, Lưu Nam Thiên bị ta, Xích Luyện Ma Sứ giết.”

Thiếu niên nói: “Ta ta ta ta ta không…”

Lư Nhã Giang nói: “Nếu ngươi không dám, sớm chuẩn bị quan tài cho chính mình đi.” Dứt lời vung tay lên, bổ xuống cổ thiếu niên. Thiếu niên chưa kịp rên một tiếng đã trợn mắt, bất tỉnh.