“Ta từng hỏi thăm tung tích của các ngươi từ Hữu hộ pháp, hắn phạt ra đến Tư Quá Nhai quỳ hai ngày, sau đó ta không dám nhắc đến nữa. Ta vốn tưởng các ngươi đã chết hết, không ngờ…” Lư Nhã Giang dừng một chút, dùng nhánh cây gẩy gẩy lửa, “Coi như ngươi lớn mạng.” Lúc nói, khóe môi kéo ra một nụ cười nhạt khó mà phát hiện.

Hàn Sính u oán: “Mạng lớn thì cũng dừng ở đây thôi, ta sắp chết rồi.”

Tay đang gẩy lửa của Lư Nhã Giang dừng trong chốc lát, nửa ngày sau mới nói: “Nếu ngươi sớm nói rõ, ta… có lẽ có thể thả ngươi một con đường sống.”

Hàn Sính nói: “Thôi, sống, cũng chưa chắc đã vui vẻ, cần gì… Có thể được làm chính mình, như thế dù chết cũng không có gì tiếc nuối. Chỉ là hôm nay tính mạng còn không đến nửa tháng, có một việc đáng tiếc vẫn chưa xong, ngươi, ngươi có thể, giúp ta hoàn thành không?”

Lư Nhã Giang hơi nhíu mày: “Là gì?”

Hàn Sính nói: “Từ nhỏ ta đã thích ngươi, nay ta sắp chết, ở những ngày cuối cùng của sinh mạng, ngươi có thể thử, thích ta không?”

Lư Nhã Giang không cần suy nghĩ lập tức nói: “Mơ đi!”

Hàn Sính đau khổ: “Vậy, vậy ngươi xem, bây giờ chúng ta cũng không thể đi lên, trên người ngươi cũng có thương, mấy ngày này ngươi ở cạnh ta, đợi ta chết rồi, thương thế của ngươi tốt hơn, ngươi hãy về được không?”

Lư Nhã Giang chần chờ một lát, nói: “Bí tịch của ngươi…”

“Ta sắp chết, ngươi còn muốn bí tịch của ta, ngươi thật không có lương tâm!” Hàn Sính tức nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nói: “Ta nói đưa ngươi thì nhất định sẽ đưa ngươi. Chỉ cần ngươi ở cạnh ta vài ngày, trước khi ta chết, nhất định nói ngươi biết bí tịch để nơi nào!”

Lư Nhã Giang lạnh lùng: “Ngươi dám uy hiếp ta?”

Hàn Sính vội nói: “Không không. Ai da, ta…” Vò đầu bứt tai không biết nói thế nào.

Lư Nhã Giang không nhiên nhẫn liếc mắt, đứng dậy: “Tắt lửa rồi, ta đi nhặt ít củi về.”

Y đi rồi, Hàn Sính than ngắn thở dài đến bên bờ hàn đầm, chống cằm trừng mắt làm mấy biểu cảm, nhìn ảnh ngược của mình mà lầm bầm: “Tiểu hỗn đản, rốt cuộc ta có chỗ nào không bằng tên đó!”

Lư Nhã Giang vào rừng kiếm củi, thực tế cũng muốn dò đường, luẩn quẩn trong rừng nửa giờ mà vẫn không thấy đường ra. Y móc từ trong ngực ra một cây khói lệnh, đây là khói lệnh huy động mấy ngàn nhân mã của ba Tôn Sứ và hai mươi bảy Lệnh trong Thiên Ninh Giáo, Doãn Ngôn lúc giao nhiệm vụ đã đưa cho y, đến nay y chưa dùng qua. Một khi phát động khói lệnh, xung quanh ngàn dặm đều sẽ nhìn thấy, Thiên Ninh Giáo có sứ giả ở khắp nơi, nhất định sẽ có người thấy hiệu lệnh của y, chỉ cần nhân mã trong giáo xuất động, y nhất định có thể tìm đường trở ra. Nhưng y do dự một hồi rồi cất khói lệnh lại. Y vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, mà nhiệm vụ này, không cần nhiều người.

Trở lại bờ hàn đầm, Hàn Sính đang nướng nấm ăn, thấy Lư Nhã Giang về, cười nói: “Ngươi đi lâu như vậy, không phải chặt hết nửa rừng cây làm củi chứ.”

Lư Nhã Giang thấy một đống hoa quả dại để cạnh hắn, cau mày, đi qua ngồi xuống: “Ngươi nói sẽ đưa bí tịch cho ta, thật không?”

Hàn Sính cười khổ: “Ta đã sắp chết, mang theo bí mật này xuống quan tài làm gì? So với tín điều của Ngũ Luân Giáo, bản thân ta thấy Thiên Ninh Giáo các ngươi rất tốt, võ học thì nên phát dương quang đại, che giấu làm gì, chết rồi sau này cũng chỉ còn lại tro bụi. Vốn ta muốn truyền dạy công phu Ngũ Luân Giáo cho em trai thất lạc của ta, củ khoai lang bỏng này ta không muốn giữ, nhưng hiện tại đã thế này, ta đưa ngươi cho rồi.”

Lư Nhã Giang hỏi: “Vậy chúng ta vì sao không nghĩ biện pháp đi ra, Phải đợi ở đây? Nơi này không có thứ gì, ngươi muốn chết ở đây?”

Hàn Sính nhiệt tình nhìn y: “Nơi này không có ai khác, chỉ có hai chúng ta. Ta thích ngươi, nên ta hy vọng ta có thể chết bên ngươi.”

Lư Nhã Giang cau mày, qua một lúc lâu mới nói: “Ta sẽ không nhặt xác cho ngươi!”

Hàn Sính nhún vai: “Chết cũng chết rồi, không chôn cũng không sao.”

Lư Nhã Giang lại im lặng.

Một ngày trôi qua rất nhanh, hai ngươi ngồi vận công, khi Lư Nhã Giang vào rừng bắt vài con thỏ và chim sẻ về thì trời đã tối. Lư Nhã Giang không biết cuộc sống thế này có gì thú vị, năm đó y ở Xuất Tụ Sơn, trải qua những ngày còn nhàm chán hơn. Ba mươi sáu người bọn họ cùng một chỗ tu luyện nhưng không có giao tình với nhau, vì Doãn Ngôn không cho phép bọn họ thân thiết. Mỗi ngày luyện công xong thì tự về phòng nghỉ ngơi, đôi khi gặp nhau gật đầu một cái, hoặc nói hai ba câu, nhưng phải lén lút, nếu để Hữu hộ pháp phát hiện sẽ bị phạt. Dần dà, Lư Nhã Giang dưỡng thành tính tình như bây giờ.

Buổi tối bọn họ yên lặng ngồi cạnh đống lửa nướng một con thỏ, Lư Nhã Giang đột nhiên hỏi: “Vì sao ngươi thích ta?”

Hàn Sính nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy vì sao ngươi thích Giáo chủ của ngươi?”

Lư Nhã Giang cả giận: “Ai nói ta thích hắn!”

Hàn Sính nghẹn: “Ngươi không thích hắn sao ngươi cứ nhắc đến hắn! Ngươi không thích hắn sao ta nói hắn một câu ngươi liền tức giận! Ngươi không thích hắn sao ngươi không cho ta chạm…”

Lư Nhã Giang phát tác, nhấc chân định đá Hàn Sính, Hàn Sính lập tức như ngọn liễu trước gió ôm ngực gập lưng: “Ai da, đau quá, đau quá…”

Lư Nhã Giang kiềm chế kéo chân về, mặt lạnh lùng không nói lời nào, thỏ đã sắp cháy rồi. Một lát sau, y nói: “Hắn là Giáo chủ, ta là thủ hạ của hắn, chỉ là thủ hạ, ta sẽ không đi quá giới hạn. Về sau ngươi đừng nói những lời này nữa.”

Hàn Sính nhỏ giọng lầu bầu: “Ngươi khẩu thị tâm phi, ta không thích hắn đấy, hắn học võ chậm nhất, đầu óc lại ngu dốt, bộ dáng cũng chẳng đẹp đẽ gì.”

“Ai nói!” Lư Nhã Giang nhịn không được phản bác: “Giáo chủ thiên tư hơn người, ngươi bảy tuổi đã rời Xuất Tụ Sơn, ngươi biết gì? Võ công hiện tại của Giáo chủ, mười người như ngươi cũng không bằng!”

“Đó là ta… Hừ.” Hàn Sính ép xuống cơn tức, lấy con thỏ đã nướng xong, cắn mạnh một cái cho hả giận, sau đó bị nóng mà che miệng nước mắt lưng tròng.

Hàn Sính phát hiện, chỉ cần nhắc tới Giáo chủ, hắn và Lư Nhã Giang chắc chắn sẽ cãi nhau, mà cãi nhau rồi, Lư Nhã Giang sẽ đen mặt, không nói đạo lý, một hồi thì muốn đánh người một hồi lại muốn đá người. Tuy trong lòng hắn rất rất không hài lòng, nhưng hắn vẫn nhịn, không đề cập tới “Cao Thịnh Phong”.

Vì vậy hôm sau, khi Lư Nhã Giang luyện kiếm, Hàn Sính ngồi bên nhìn một lúc, đột nhiên nói: “Ta cùng luyện với ngươi.” Binh khí của hắn không cùng rớt xuống núi, vì vậy hắn bẻ một nhánh cây làm kiếm tỷ thí với Lư Nhã Giang.

Kiếm pháp của Lư Nhã Giang thiên về tốc độ, Hàn Sính rất quen thuộc kiếm thức của y, Lư Nhã Giang đánh bảy tám chiêu với hắn thì sinh chút hoang mang, xuống tay bắt đầu hung ác, một chiêu Tịch Dương Kiếm Thức thẳng tới phổi hắn. Hàn Sính lách mình né, đồng thời nhánh cây điểm ngực y, cười nói: “Luận bàn thôi, ngươi xuống tay ác thế làm gì.”

Lư Nhã Giang thu kiếm, thần sắc ngưng trọng, nói: “Lần nữa.”

Hai người qua mấy chiêu, Hàn Sính nổi lên ý trêu đùa, nhảy ra sau Lư Nhã Giang, dán chặt lấy thân thể y. Lư Nhã Giang kinh hãi, lập tức dùng tay phải đánh về sau, muốn đẩy Hàn Sính ra, Hàn Sính như đã đoán trước, cũng theo động tác của y nghiêng người qua phải, thân thể hai người vẫn dán chặt như trước; Lư Nhã Giang đạp chân trái ra sau, Hàn Sính cũng nhấc chân trái lên… Tóm lại, bất kể Lư Nhã Giang làm ra động tác gì, hắn đều có thể đoán được, cũng di động theo Lư Nhã Giang, thân thể hai người càng dán chặt hơn. Hàn Sính luôn ở góc chết, Lư Nhã Giang không thể công kích tới. Y chưa từng bị người đùa giỡn như vậy, tức giận “Ngươi, ngươi!” không ngừng.

Lư Nhã Giang khom lưng, muốn đem Hàn Sính ném qua vai, nào ngờ Hàn Sính cũng khom lưng theo, hai người vẫn dán chặt. Tư thế này thật giống như Hàn Sính nằm sấp lên người Lư Nhã Giang, mà Lư Nhã Giang vì cong mông lên, chạm ngay chỗ đó của Hàn Sính…

Lư Nhã Giang giận sôi người, lách mình tránh ra, lần này Hàn Sính không dán đến tiếp. Lư Nhã Giang vung kiếm, đang muốn hét ta thiến ngươi thì thấy Hàn Sính ôm ngực đau đớn quỳ xuống, ai da ai da rên rỉ.

Lư Nhã Giang nghĩ hắn giả bộ, đi tới đạp hắn ngã lăn. Hàn Sính không có sức đánh trả, mềm oạt nằm dưới đất, run rẩy không ngừng. Lư Nhã Giang lạnh mặt nhìn một hồi mới tin hắn thật sự đang đau, tức giận cũng tiêu tan: “Này, ngươi không sao chứ?”

Hàn Sính vô lực vươn một tay về phía y: “Đau quá… Ôm ta được không?”

Lư Nhã Giang nhíu mày: “Ngươi làm gì cứ mỗi lần đau lại muốn người ôm?”

Hàn Sính nức nở đứt quãng: “Từ nhỏ ta, đã không có ai để ý, năm ta bảy tuổi, một mình lẻn xuống núi, ở dưới chân núi, thiếu chút bị sói cắn chết, may mà, một nông phu cứu ta, lúc vết thương đau, lăn lộn dưới đất, ông không biết làm sao, ôm ta, dỗ ta, không đau không đau. Ta thiếu chút thì chết, ông ôm ta, suốt một tối, ta liền chống đỡ qua…”

Lư Nhã Giang nhíu chặt hai hàng lông mày, mắt thấy Hàn Sính đường đường nam nhi bảy thước mà đau lăn lộn, một lát sau, thật sự đi qua kéo hắn vào ngực. Mỗi lần Hàn Sính được y ôm lấy sẽ ngừng lăn tức khắc, chỉ ghé vào lỗ tai y hút khí. Lư Nhã Giang ôm hắn một hồi, đợi khi hắn an tĩnh lại, mới thở dài một hơi hầu như không nghe được: “Từ nhỏ… cũng không ai ôm ta.”