Hôm sau, Lư Nhã Giang ngủ thẳng đến trưa mới khó khăn tỉnh lại. Vừa mở mắt thì thấy khuôn mặt vui buồn lẫn lộn của Hàn Sính quỳ bên giường: “Cuối cùng ngươi đã tỉnh!”

Hàn Sính vốn định tạo cảnh như vầy, sáng sớm hai người đồng thời tỉnh lại, cùng mờ mịt luống cuống, cùng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, cùng kinh hoảng xấu hổ… Nhưng đợi tới đợi lui đến khi mặt trời lên cao Lư Nhã Giang vẫn chưa tỉnh, hắn chỉ đành thức dậy một mình.

Lư Nhã Giang mơ màng một hồi, giật giật thân thể, đau đến mức hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ bừng tỉnh, phẫn nộ, xấu hổ: “Ngươi!”

Hàn Sính vội nói: “Cao Ma Sứ, đều tại ta không tốt, tối qua ta uống quá nhiều rượu, không cẩn thận như vậy như vậy ngươi… Ầy, ta nguyện ý phụ trách, bằng không ngươi giết ta đi!” Dứt lời ngẩng cao đầu, bộ dáng oai phong lẫm liệt.

Lư Nhã Giang khiếp sợ: “Ngươi… là ngươi… không thể, ta nhớ rõ là…!”

Hàn Sính nói: “Sự thật tối qua ta cũng bất tỉnh nhân sự, không biết mình đã làm gì, sáng nay nhớ lại, thật sự xấu hổ không chịu nổi.” Liếc liếc Lư Nhã Giang, “Nhưng mà Cao Ma Sứ này, ta thật lòng thích ngươi, làm ra chuyện bậc này, ta cũng không thoái thác, ta không hối hận, chỉ buồn nhất là tối qua ngươi ôm ta, miệng chứ kêu ‘Giáo chủ’… Hầy, tóm lại là ta không tốt!”

Lư Nhã Giang sau khi khiếp sợ chỉ trầm mặc im lặng. Y trầm mặc khiến Hàn Sính cảm thấy hoảng hốt, đợi nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được đánh vỡ trầm mặc: “Cao, Cao Ma Sứ, ngươi đừng vậy, ngươi nói, nói gì đó đi, chém giết gì ta nhận hết.”

Lư Nhã Giang vẫn không nói lời nào. Y thử chống người ngồi dậy, khi mông vừa đụng ván giường lập tức đau nhíu mày. Y không thể tin cứng ngắc xoay cổ nhìn thoáng qua phía sau mình rồi dùng ánh mắt có thể giết người trừng Hàn Sính, Hàn Sính rụt cổ, ăn năn hối hận: “A ừ… Không bằng thế này, ngươi đói bụng không, ta, ta đi chuẩn bị chút gì cho ngươi ăn.”

Hắn vừa xoay người liền nghe âm thanh binh binh bang bang truyền đến từ phía sau, không ngờ Lư Nhã Giang xuống giường. Y nhặt lên Mai Văn Nữu Ti Kiếm, rút kiếm thất tha thất thiểu đâm tới Hàn Sính, Hàn Sính lắc mình né tránh, cả kinh: “Ngươi…”

Lư Nhã Giang hung tợn cười lạnh: “Ngươi quả nhiên là ngụy quân tử! Không phải ngươi nói chịu chém chịu giết sao?!” Dứt lời vung kiếm, lại bổ tới Hàn Sính, Hàn Sính khom lưng né tránh, bị cắt đứt vài sợi tóc.

Hàn Sính giương mắt nhìn tóc từ từ rơi xuống đất, cười khan: “Này này, nếu không ta, ta đưa ngươi đi tìm bí tịch trước, sau đó ngươi hẳn giết ta trút giận, ngoài ta ra không ai tìm được Ngũ Luân Bí Tịch, thật đáng tiếc.”

Lư Nhã Giang nhìn hắn một hồi, đột nhiên quăng kiếm, đưa trảo muốn khoét ngực hắn, Hàn Sính ngẩn người, giơ tay ngăn cản, không ngờ lúc này Lư Nhã Giang đổi khoét thành cào, hướng thẳng lên mặt hắn. Hàn Sính vô thức muốn né, nhưng phút cuối cứng người lại không nhúc nhích, mặc y cào ra hai vết máu sâu trên má trái mình.

Ánh mắt hoài nghi của Lư Nhã Giang cẩn thận dò xét vết thương của hắn, cúi nhìn móng tay mình, bên trên dính một ít da và máu.

Nháy mắt khi y cúi đầu, trên mặt Hàn Sính hiện lên vẻ khó nói thành lời, chẳng qua ngay sau đó khi Lư Nhã Giang ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn đã biến thành uất ức mười vạn phần: “Tuy ta… kia kia ngươi… nhưng ngươi… chẳng lẽ ngươi muốn hủy dung ta để báo thù?”

Lư Nhã Giang lạnh nhạt nói: “Hủy thì sao?” Không đợi Hàn Sính trả lời, đột nhiên xoay người đến bên giường, lạnh giọng: “Cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”