Đã xác nhận do Hàn Giang gây nên, mới đầu Cao Thịnh Phong cũng không quá lo lắng. Hắn nghĩ mãi không nghĩ ra được lý do gì Hàn Giang phải lấy mạng Lư Nhã Giang, trong lòng cũng không chấp nhận chuyện Lư Nhã Giang có khả năng sẽ chết, vì thế hắn cố chấp cho rằng Hàn Giang đang trêu hắn, muốn trả thù hắn.

Lư Nhã Giang một ngày bất tỉnh, hắn vẫn trấn định; Lư Nhã Giang hai ngày bất tỉnh, hắn hơi luống cuống, nhưng vẫn tỉnh táo; Lư Nhã Giang ba ngày, bốn ngày, năm ngày rồi sáu ngày bất tỉnh, Cao Thịnh Phong rốt cuộc không chịu nổi nữa.

Lư Nhã Giang lớn từng này, cơ hồ chưa từng rời khỏi Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong ngẫu nhiên phái y ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng sẽ đi về liền, nếu nhiệm vụ có tính nguy hiểm cao, hắn sẽ hóa trang đi theo Lư Nhã Giang, không để Lư Nhã Giang đơn độc mạo hiểm. Có thể nói, hơn hai mươi năm qua, Lư Nhã Giang vẫn luôn nằm trong lòng bàn tay khống chế của hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày hắn muốn Lư Nhã Giang mở mắt, Lư Nhã Giang lại dám nằm im.

Ước chừng do cuộc sống quá dễ dàng, chỉ cần Lư Nhã Giang có chút tâm tư hắn cảm thấy không thể khống chế, ví dụ như Trường Anh Thương, hắn sẽ hoảng hốt, sợ có một ngày Lư Nhã Giang không còn như trước bầu bạn bên cạnh mình, sẽ vứt bỏ hắn mà đi. Thế nhưng chân chính đến một ngày như thế, nhớ lại những vướng mắc trước đó, lòng lại chỉ thấy buồn cười —— Ít nhất người kia vẫn hoàn chỉnh ở bên mình, trong mắt y chỉ nhìn thấy mình, người y đứng bên cạnh là mình, ngay cả điều nghĩ đến trong đầu cũng là mình, đến tột cùng là vì gì mà mình không yên lòng? Thế nhưng nay y nằm yên đó, lại không thể cười nổi.

Ngày thứ bảy, thủ hạ đưa tới một phong thử, nói là dưới chân núi đưa lên, Hàn Giang ký tên, đây là người mấy ngày nay giáo chủ vẫn tìm kiếm nên bọn họ ko dám chậm trễ, tức tốc chuyển thư tới. Thư vốn gửi Doãn Ngôn, Cao Thịnh Phong lại tự nhiên xé mở, đọc xong, sắc mặt trắng bệch ngã ngồi xuống ghế.

Trên thư chỉ có một câu: Thứ không nên tồn tại, ta sẽ xóa bỏ nó.

Cao Thịnh Phong không thể khắc chế được bản thân đang run rẩy, mắt vô thần lẩm bẩm: “Không thể nào… Không thể nào…” Hắn bật dậy, vò phong thư thành một cục, đẩy người trước mặt xông ra, lao thẳng tới Quan Vân Phong, phóng vào phòng băng.

Mấy nay mỗi ngày hắn đều tới Quan Vân Phong bảy tám lần, xem thử Lư Nhã Giang tỉnh chưa. Có khi chân trước vừa ra khỏi phòng băng đã nghĩ lỡ đâu lúc mình đi Lư Nhã Giang tỉnh thì sao, thế là quay đầu vào lại. Chỉ tiếc rằng Lư Nhã Giang chưa một lần tỉnh dậy, hô hấp thì ngày càng suy yếu, dần dần, ngồi cả thời gian một chun trà (tầm mười lăm phút ấy) cũng chỉ có thể cảm nhận y hít thở một hai lần rất khẽ.

Cao Thịnh Phong phóng vào, lao tới bên giường băng, ôm Lư Nhã Giang vào lồng ngực, không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào, ta không tin, Nhã Giang, mau tỉnh lại, cha con các ngươi lần này đùa quá trớn rồi. Ngươi mau tỉnh lại, ta sẽ không giận ngươi, bảy trăm ba mươi bảy cái ngươi còn nợ, miễn hết.”

Lư Nhã Giang tựa như con rối mặc hắn xoa nắn.

Mới đầu Cao Thịnh Phong ôm y lay lay, lay một hồi không thấy hồi đáp, dần dần bình tĩnh, quỳ gối bên giường băng im lặng nhìn Lư Nhã Giang, vuốt ve mặt và tay y.

Cao Thịnh Phong xuất thần nên không thấy Doãn Ngôn đi vào, đứng sau hắn thật lâu hắn mới phát hiện. Hắn hỏi Doãn Ngôn: “Đã tìm được Hàn Giang chưa?”

Doãn Ngôn lắc đầu: “Ta phái ba mươi trinh sát ra ngoài, đều không tìm được Hàn Giang.”

Cao Thịnh Phong quay đầu bình tĩnh nhìn hắn: “Hữu hộ pháp.”

Doãn Ngôn nhìn bộ dáng này của hắn, khẽ thở dài, cười khổ: “Được, ta tự mình tìm.”

Cao Thịnh Phong mệt mỏi úp sấp lên người Lư Nhã Giang, nhỏ giọng: “Doãn thúc, ngươi mau lên.”

Doãn Ngôn cung kính cúi người, “Vâng, giáo chủ.” Nói xong liếc nhìn Lư Nhã Giang, im lặng không tiếng động đóng cửa phòng rời đi.

Cao Thịnh Phong ở trong phòng băng một ngày, quỳ sấp bên người Lư Nhã Giang lúc tỉnh lúc ngủ, đã không còn biết ngoài phòng đang ngày hay đêm. Mãi tới khi nghe tiếng cú mèo truyền tới, hắn mới biết đêm đã khuya. Lư Nhã Giang bất tỉnh, suốt bảy ngày.

Cao Thịnh Phong đưa ngón tay tới dưới mũi Lư Nhã Giang thử hô hấp của y, thế nhưng đợi mãi không cảm nhận được chút khí tức nào. Hắn hoảng hốt, nắm tay Lư Nhã Giang thăm dò mạch đập, rồi áp tai lên ngực nghe nhịp tim —— Không hề có bất kỳ dấu hiệu sinh mệnh nào!

Cao Thịnh Phong nhìn Lư Nhã Giang tái nhợt nằm đó, không thể tin được trước mắt mình là một cỗ thi thể. Hắn từ từ leo lên giường băng, nằm bên người Lư Nhã Giang, để cánh tay dưới cổ để y gối lên, như xưa ôm chặt y, hôn lên môi y, khàn khàn lẩm bẩm: “Hỗn đản, ngươi còn nợ bản giáo chủ một cái bánh bao và bảy trăm ba mươi bảy cái đánh mông, ngươi mau tỉnh lại, đừng tưởng trốn.” Dứt lời siết chặt cánh tay đang ôm Lư Nhã Giang, nhắm mắt, im lặng mà ngủ.

Lát sau, hắn cảm thấy trên mặt ướt ướt, mở mắt lần nữa, vuốt lấy nước thấm trên mặt, đưa bên miệng liếm thử, hơi mặn, đó là nước mắt của hắn. Hắn mờ mịt nhìn vết nước trên tay, cơ thể bắt đầu run nhè nhẹ, lại một lát sau, rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm chặt lấy Lư Nhã Giang, khóc rống.

“Nhã Giang, ngươi tỉnh dậy, mau tỉnh dậy.” Hắn ôm mặt Lư Nhã Giang, nức nở: “Ngươi, ngươi dậy đi, ta không bao giờ ức hiếp ngươi nữa, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi. Ta biết ta muốn gì rồi, ta muốn ngươi, ta chỉ muốn ngươi theo bên cạnh ta thôi. Ngươi mau tỉnh dậy, tả hộ pháp của ta, Nhã Giang của ta…”

Lư Nhã Giang vẫn không nhúc nhích mà nằm im nơi đó.

Cao Thịnh Phong úp sấp lên lồng ngực y, không ngừng thì thào “Ta chỉ muốn ngươi theo bên cạnh ta thôi” “Không cần bất cứ điều gì khác”, dần dần, khóc mệt, cổ họng không phát ra đầy đủ được một câu, chỉ có cơ thể vẫn đang run run không ngừng.

Bỗng lúc này, tiếng nói mang theo ý cười vang lên sau hắn: “Tiểu giáo chủ, cuối cùng ngươi đã biết mình muốn gì chưa?”

Cao Thịnh Phong sửng sốt, vội quay đầu, Hàn Giang đang cười xấu xa đứng ở cửa phòng. Hắn bật dậy định nhào tới, chẳng qua quỳ lâu tê chân nên ngã trở về.

Hàn Giang ung dung nói: “Tiểu giáo chủ, ngươi đừng vội, ta phong bế y bảy ngày, qua giờ Tý hôm nay, tiểu tả hộ pháp của ngươi, tiểu Nhã Giang của ngươi, sẽ tỉnh thôi.”

Cao Thịnh Phong bất ngờ, tầm mắt lần nữa trở về trên người Lư Nhã Giang. Quả nhiên, ngón tay Lư Nhã Giang hơi giật giật. Hắn lập tức nhào tới thăm dò mạch Lư Nhã Giang, mạch Lư Nhã Giang vẫn rất yếu nhưng so với trước kia đã mạnh hơn rất nhiều, tần suất đang tăng dần, đây là dấu hiệu của việc khôi phục. Cao Thịnh Phong căng thẳng nín thở chờ đợi, một lát sau, Lư Nhã Giang chậm rãi mở mắt.

Cao Thịnh Phong hét to một tiếng, bổ nhào vào lồng ngực y, hay tay vòng chặt như muốn vặn đứt eo y. Lư Nhã Giang khó chịu nhíu mày, đưa tay xoa tóc Cao Thịnh Phong, “Giáo chủ”

Cao Thịnh Phong ngẩng đầu, cặp mặt sưng đỏ hung tợn trừng trừng.

Lư Nhã Giang khó hiểu: “Giáo chủ, ngươi sao thế?” Y mờ mịt nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi: “Đây là phòng băng?” Lại thấy Hàn Giang đang khoanh tay tựa cửa, sửng sốt, nhíu mày: “Vừa rồi sao ngươi đánh lén ta?”

Cao Thịnh Phong vốn định chất vấn vì sao y dám cố ý liên thủ với Hàn Giang diễn vở kịch quá trớn này, thấy phản ứng của y thì biết y không hay biết gì, mình bị Hàn Giang trêu đùa thôi. Hắn nhất thời nổi cơn, căm giận liếc Hàn Giang, Hàn Giang cười ha ha, chẳng biết từ đâu rút ra một cái khăn tay lụa màu hồng phấn vẫy vẫy, nhún nhảy chạy ra ngoài, í ới: “Đến bắt ta đi nà~ đến bắt ta đi nà~ mau đuổi bắt ta nà~ á há há há há há…”

Cao Thịnh Phong giận đến nghiến răng, đang định đứng dậy, đột nhiên nghe Lư Nhã Giang kinh ngạc hỏi: “Giáo chủ, mắt ngươi làm sao thế? Ngươi khóc?”

Cao Thịnh Phong hừ một tiếng, vùi mặt vào ngực Lư Nhã Giang: “Lỗi tại ngươi!”

Lư Nhã Giang giật mình nhìn Cao Thịnh Phong đang ôm chặt mình không buông, lát sau, y cũng giang hai tay ôm lưng hắn. Hai người ôm chặt nhau không nói lời nào thật lâu.

Lư Nhã Giang nhẹ giọng: “Vừa rồi… hình như ta nghe thấy giáo chủ nói…”

Cao Thịnh Phong bỗng trừng y.

Lư Nhã Giang cắn môi, gom hết can đảm nói: “Ta nghe thấy giáo chủ nói, biết mình muốn gì…”

Cao Thịnh Phong mất tự nhiên vặn vẹo một chút, bất ngờ ừ một tiếng, nói: “Đúng, ta muốn ngươi theo bên cạnh ta, ăn cơm cùng ta, tắm rửa cùng ta, ngủ cùng ta, ở bên ta cả đời.”

Lư Nhã Giang chưa kịp mỉm cười lại nghe Cao Thịnh Phong nói tiếp: “Thế nhưng ngươi còn nợ bản giáo chủ bảy trăm ba mươi bảy cái đánh mông, cái này không thể bỏ qua!”

Khéo miệng đang kéo lên của Lư Nhã Giang giật giật mấy cái, song cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ kéo ra một nụ cười, ngọt ngào mổ lên khóe miệng Cao Thịnh Phong: “Vâng.”

Cao Thịnh Phong ôm lấy Lư Nhã Giang, y ngoan ngoãn thuận theo ôm cổ Cao Thịnh Phong. Cao Thịnh Phong nói: “Về thôi.” Đi hai bước, đột nhiên cười lạnh: “Hay cho một tên Hàn Giang, cừ chờ xem!”

Lư Nhã Giang vội rũ bỏ quan hệ: “Ta không biết gì hết!”

Cao Thịnh Phong nói: “Ừ, ta biết, chuyện không liên quan tới ngươi. Yên tâm, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nằm trên giường để bản giáo chủ đánh mông là được.”

Lư Nhã Giang sáp tới hôn hắn, hôn cuồng nhiệt, ôm chặt mặt hắn mà hôn tới tấp. Cao Thịnh Phong vừa bế y hôn đáp trả vừa đi ra ngoài, mấy lần sút đụng vách tường mật đạo.

Lư Nhã Giang nói: “Ta thích giáo chủ nhất. Ta muốn bên giáo chủ khi ăn, bên giáo chủ khi tắm, bên giáo chủ khi ngủ, bên giáo chủ tới già…”

Cao Thịnh Phong thả y xuống, đè lên vách tường liều mạng mà hôn, hận không thể nuốt luôn xuống bụng. Hôn xong, hắn ôm chặt Lư Nhã Giang, giọng khàn khàn: “Tả hộ pháp, cả đời này ngươi trốn không khỏi lòng bàn tay của bản giáo chủ.”

Lư Nhã Giang trịnh trọng nâng tay hắn áp lên ngực mình: “Ta không trốn.”

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, hận không thể hòa tan trong cặp mắt đong đầy yêu thương của đối phương. Thời gian bị tình yêu nồng nàn của hai người kéo dài vô tận, một cái chớp mắt cũng biến thành vĩnh cửu.

Đêm khuya trên đỉnh núi yên tĩnh như thế, chỉ còn tiếng cú mèo lâu lâu gáy, cùng với tiếng cười khùng điên luẩn quẩn không tan của Hàn Giang.

“Đến bắt ta nà~”

“Bắt ta nà~”

“Ta nà~”

“Nà~”

~END

———————–

Đến cái chấm cuối cũng vẫn thương giáo chủ lạ *chấm nước mắt*

Xong chính văn rồi đó, bắt đầu nhây qua ngoại truyện:))