Dù đã có được linh dược giải ngàn độc song vì tính mạng Hàn Giang bọn họ đã cẩn trọng từng bước đến tận hôm nay, tự nhiên lúc này vẫn sẽ phải chú ý thêm.

Trong lúc bọn Cao Thịnh Phong đang trên đường về, Doãn Ngôn đã điều hai tên tội nhân từ thủy lao ra, cho họ ăn Tiêu Dao Tán Công Đan năm đó Lưu Viễn Thông ép Hàn Giang nuốt xuống. Tiêu Dao Tán Công Đan sẽ làm tổn thương kinh mạch, mỗi ngày Doãn Ngôn kiểm tra tình trạng kinh mạch bị tổn thương của họ, khi một người trong đó đạt tới tình trạng tổn thương gần như Hàn Giang năm đó thì phong bế ngũ giác của hắn, cũng đưa vào bảo tồn trong hang băng. Tên còn lại thì mặc kệ thương thế hắn ngày một tăng thêm.

Ngày thứ hai sau khi Cao Thịnh Phong mang thuốc về, Doãn Ngôn đưa hai tên trúng độc ra ngoài, cho họ mỗi người một viên thuốc giải chế từ Nguyệt Kiến Thảo và mật Kim Hoàn Xà. Hai tên này tự nguyện thử thuốc, bản án họ phạm phải đã định tội chết, Doãn Ngôn hứa hẹn chỉ cần thử thuốc giúp Hàn Giang họ có thể miễn tội chết, cho nên họ cực kỳ phối hợp.

Thầy trò Đỗ Húy đứng bên nhìn, Đạo Mai kề tai nói nhỏ với sư phụ mình: “Sư phụ, ai là Hàn Giang? Hàn Giang trong lời đồn ngọc thụ lâm phong, nhưng hai người họ khó nhìn quá.”

Đỗ Húy cười: “Trong họ không có ai là Hàn Giang.”

Đạo Mai giật mình: “Sao? Bọn họ trăm cay ngàn đắng đi tìm thuốc không phải để cứu Hàn Giang sao?”

Đỗ Húy nhìn người trước mặt, nhỏ giọng: “Họ là người thử thuốc.”

Đạo Mai trợn mắt há mồm: “Thuốc này quý như thế, chúng ta cửu tử nhất sinh mới có được vài viên, họ lại tùy tiện tìm hai người tới thử! Vốn bỏ cũng lớn quá rồi!”

Đỗ Húy nói: “Ma giáo giáo chủ và tả hộ pháp tự mình xuất mã lấy thuốc, vốn này sao có thể không lớn. Nếu không phải thuốc có hạn, chỉ sợ bọn họ sẽ bắt tới trăm người thử không chừng.”

Đạo Mai lắc đầu: “Hàn Giang không biết là nhân vật nào?”

Doãn Ngôn cho hai tên thử thuốc uống thuốc giải, trước khi uống thuốc họ đang phát độc, đau đến lăn lộn dưới đất, uống thuốc sau chừng thời gian một chun trà, tình hình của họ có vẻ đã ổn định. Doãn Ngôn tới kiểm tra, thấy hai người đều hôn mê. Hắn thăm dò mạch hai người, híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch —— độc tố bên trong cơ thể cả hai quả đã được giải hết.

Đỗ Húy cũng tới kiểm tra, độc tố trong cơ thể họ quả nhiên đã được giải, nhưng vì bản thân thuốc giải cũng là thuốc làm tổn thương kinh mạch, cho nên dù là thuốc giải song kinh mạch hai người vẫn không thể nào tự khôi phục, đã thành phế nhân.

Doãn Ngôn nói: “Ngươi có cách nào chữa kinh mạch họ không?”

Đỗ Húy chần chừ rồi nói: “Ta không dám hứa chắc.”

Doãn Ngôn nói: “Tức là có thể?” Thấy Đỗ Húy như cố kỵ điều gì, lại nói: “Ngươi cứ thoải mái mà nói.”

Đỗ Húy nói: “Ta nuôi một loại trùng độc ăn máu thịt kinh mạch. Hay nói thứ chúng ăn là phần máu thịt bị hoại tử. Kinh mạch hai người này không thể tự hồi phục chính do máu thịt bị hoại tử, nếu trùng độc của ta gặm hết phần bị hoại tử của họ, có lẽ sẽ điều trị được.”

Doãn Ngôn nói: “Được. Ngươi cần bao nhiêu người thử nghiệm mới có thể nắm chắc mười phần?”

Đỗ Húy trầm ngâm một lúc, “Trước tiên ngươi cứ để ta thử trên hai người này. Nhưng việc này gấp không được, ít nhất ta cần mười ngày.”

Doãn Ngôn nhìn về phía Cao Thịnh Phong, Cao Thịnh Phong gật đầu, nói: “Ngươi cứ thử đi, cần gì cứ nói.”

Đỗ Húy dẫn hai người kia đi, Doãn Ngôn còn có giáo vụ cần xử lý cũng vội vàng rời đi, để lại Cao Thịnh Phong cùng Lư Nhã Giang. Cao Thịnh Phong hỏi Lư Nhã Giang; “Ngươi muốn đi xem cha vợ của ta không?”

Lư Nhã Giang cười: “Muốn.”

Cao Thịnh Phong dắt tay y tới Quan Vân Phong, không bao lâu bọn họ đã trèo lên Quan Vân Phong. Trước cửa động, Cao Thịnh Phong dừng bước, cất cao giọng: “Xuất hiện hết đi.”

Nháy mắt trong sơn động lướt ra ba mươi ba tên áo đen, nhất tề quỳ xuống: “Tham kiến giáo chủ, tham kiến tả hộ pháp.”

Cao Thịnh Phong liếc nhìn Lư Nhã Giang một cái, nói: “Đứng lên đi.”

Ba mươi ba người đồng loạt đứng lên.

Lư Nhã Giang nhìn chằm chằm bọn họ đánh giá một lượt, dần dần hoảng sợ: “Là các ngươi!”

Những người đó cũng nhận ra Lư Nhã Giang, có một tên lớn gan còn lè lưỡi làm mặt quỷ với y, Cao Thịnh Phong khẽ ho một tiếng, tên kia lập tức chột dạ cúi đầu.

Cao Thịnh Phong nói: “Đi thôi, Hàn Giang ở bên trong.” Dứt lời kéo tay Lư Nhã Giang vào trong.

Bọn họ xuyên qua tầng tầng mật đạo, nhiệt độ xung quanh ngày càng lạnh, không bao lâu, phía trước đã là một phòng băng. Cao Thịnh Phong mở cửa phòng băng, cùng Lư Nhã Giang bước tới bên giường băng.

Hai mươi hai năm qua, lần đầu tiên Lư Nhã Giang gặp người cho y sinh mạng này. Nam nhân quả thật có phần giống y, hoặc nên nói, y trông khá giống nam nhân này, ngũ quan như khắc từ cùng một khuôn, chẳng qua gương mặt nam nhân có phần góc cạnh hơn, đây có lẽ là phần y di truyền được từ mẹ. Tính tuổi, nam nhân năm nay cũng đã bốn hai, song từ bề ngoài không thể nhìn ra, ước chừng do hai mươi năm nay vẫn nằm trong phòng băng, nam nhân và Lư Nhã Giang không giống cha con mà còn giống anh em hơn. Khó trách Lưu Viễn Thông và Cố Hoa Linh nhận nhầm y thành Hàn Giang.

Lư Nhã Giang nhìn nam nhân, tâm tình hết sức phức tạp. Người cha này tới quá đột ngột, y không kịp thích ứng. Lúc này và trước đó không giống nhau, trước đó khi biết mình có cha, y chỉ hơi ngạc nhiên mình không phải cô nhi, nhưng lúc này cha đã sắp tỉnh, hơn nữa sẽ xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của y. Cha sẽ ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình đây?

Cao Thịnh Phong nói: “Ta ra ngoài chờ ngươi, ngươi nhìn xong thì ra.” Dứt lời bước ra trước, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Lư Nhã Giang đứng một lúc, từ từ quỳ xuống, thử gối đầu lên ngực Hàn Giang. Khi còn nhỏ đã rất nhiều lần y muốn tựa đầu vào lồng ngực Doãn Ngôn như thế, vì Doãn Ngôn với y mà nói tựa như một người cha, thế nhưng y mãi không có dũng khí để làm vậy, hôm nay cuối cùng đã có một người cha chân chính cho y dựa vào. Làn da Hàn Giang lạnh như băng, không nóng bỏng như Cao Thịnh Phong, nóng bỏng tới mức muốn hòa tan y. Y tựa lên trên có thể nghe được tiếng tim đập yếu ớt truyền từ lồng ngực Hàn Giang.

Y nhỏ giọng gọi: “Cha?”

Hàn Giang không trả lời.

Lư Nhã Giang lại tựa một lúc, khẽ thở dài, dứng dậy ra ngoài…

Rời Quan Vân Phong, Doãn Ngôn đang bận xử lý giáo vụ, gọi Lư Nhã Giang tới hỗ trợ. Cao Thịnh Phong nhân cơ hội tới Lăng Vân Cư tìm Trường Anh Thương.

Cao Thịnh Phong hầm hừ hỏi Trường Anh Thương: “Ngươi đã gặp Nhuyễn Kiếm?”

Trường Anh Thương không khỏi nhớ tới một màn Lư Nhã Giang ngồi lên đùi hắn vào nửa năm trước. Hắn là một tên ngốc ngây thơ, sống tới từng tuổi này chưa từng tiếp xúc thân mật với ai đến thế, cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ bừng, khiếp vía đáp: “Đã gặp.”

Cao Thịnh Phong thấy bộ dáng muốn nói mà thôi của hắn, ngọn lửa vô danh cháy cao tận ba trượng, tức bể phổi: “Ngươi đỏ mặt cái gì?! Vẻ mặt này của ngươi là sao?! Bản giáo chủ không phải không cho phép ngươi tiếp xúc với y sao?!”

Trường Anh Thương lắp bắp giải thích: “Thuộc, thuộc hạ cũng không dám, ngày đó thuộc hạ ngồi ở kia, y vừa vào, liền, ngồi lên đùi thuộc hạ. Thuộc thuộc thuộc hạ không đỏ mặt, thuộc thuộc thuộc hạ không có…” Lời chưa dứt, máu từ lỗ mũi bên trái chảy xuống.

Cao Thịnh Phong suýt bất tỉnh, Trường Anh Thương luống cuống lau máu mũi, khóc không ra nước mắt tiếp tục giải thích: “Thuộc hạ, thuộc hạ tối qua ăn hùng tiên…” (hùng tiên: tờ rym gấu, tráng dương bổ thận hen)

Cao Thịnh Phong bước một bước dài, nắm cổ áo hắn nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi rốt cuộc đã làm gì?”

Trường Anh Thương liều mạng lắc đầu: “Không có! Chỉ ngồi thế thôi!”

Cao Thịnh Phong càng nhìn càng thấy khả nghi, trong đầu tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh ướt át giữa Lư Nhã Giang và Trường Anh Thương, tức muốn bể gan bể phổi. Hăn không kiên nhẫn khoát tay, “Xoay qua chỗ khác, đừng để ta thấy mặt ngươi!”

Trường Anh Thương uất ức xoay người đưa lưng về phía hắn.

Hôm kia Cao Thịnh Phong đã nói rõ với Doãn Ngôn, ngoài trừ vì Lư Nhã Giang, hắn còn muốn vì về sau có thể không cần hóa trang thành bộ dáng Trường Anh Thương nữa, hắn muốn từng bước khôi phục diện mạo thật của mình trong giáo. Nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng, không tin tưởng Lư Nhã Giang hết mình, dù sao cũng đã có đến sáu năm y mê đắm gương mặt Trường Anh Thương này. Y nói y có thể nhận ra Trường Anh Thương ngay, vậy tại sao còn ngồi lên đùi Trường Anh Thương? Tuy nói từ sau khi mình khôi phục diện mạo, Lư Nhã Giang vẫn đối xử với mình như trước, nhưng ai có thể chắc chắn không phải do thói quen, nói cho cùng vì mình là giáo chủ ma giáo, Lư Nhã Giang đã quen làm tả hộ pháp, đã quen thân mật với giáo chủ, hẳn không phải là mình thì không thể, nếu Trường Anh Thương là giáo chủ thật, y và Trường Anh Thương sẽ… Cao Thịnh Phong lo lắng, hắn phải chứng thật, Lư Nhã Giang không phải là hắn thì không thể!

Cao Thịnh Phong lại nổi tính khùng, ồm ồm nói: “Bản giáo chủ còn nhiệm vụ cần giao cho ngươi. Mấy ngày nay ngươi cứ về Quan Vân Phong trước, ta còn cần ngươi giả trang thành ta.”