Ngồi trong xe ngựa cả ngày, điều đầu tiên Diệp Hữu nghĩ đến khi vào khách điếm là tắm nước nóng.
Nhưng khi nước vừa bê vào, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào. Y nghe thấy
giọng nói quen thuộc, khẽ nhướn mày, nhìn sang sư huynh.
Văn Nhân Hằng cũng nghe thấy, nói: “Ta đi xem thế nào, ngươi tắm trước đi.”
Diệp Hữu đổi ý: “Ta cũng đi, không thể chấp nhặt với tiểu cô nương được.”
Văn Nhân Hằng đầy thâm ý nhìn y, cùng y đi ra, bên tai chợt nghe giọng Ngụy Giang Nhu thay đổi, từ làm nũng chuyển thành khiếp sợ: “—— gì ạ?”
Diệp Hữu cảm thán: “Giọng của Tiểu Nhu cô nương vẫn hay như vậy.”
Y vừa dứt lời, Ngụy Giang Nhu đã hỏi tiếp: “Nhị ca võ công cao như vậy, sao lại bị bắt đi chứ?”
Ngụy trang chủ đáp: “Nó cũng không thể tính là cao thủ, con mau về nhà cho ta.”
“Con không về,” Ngụy Giang Nhu nói, “Nhị ca bị bắt đi, sao con có thể đi được, con muốn ở lại chờ tin.”
Ngụy trang chủ nhíu mày, im lặng nhìn nàng.
Ngụy Giang Nhu hiếm khi thấy cha mình như vậy, thấy rất tủi thân, khóc nức
nở nói: “Con biết cha vẫn còn trách con, nhưng lần trước con không cố ý
thật mà, lát nữa con đi xin lỗi A Hiểu được không cha? Hơn nữa nếu con
về nhà, giữa đường bị bắt đi thì sao?”
“Đúng đó bá phụ,” Dương công tử đi cùng Ngụy Giang Nhu khuyên nhủ, “Tiểu Nhu
cũng chỉ lo lắng cho ngài thôi, ngài không biết chứ, lúc muội ấy ở chỗ
ta thì ngày nào cũng khóc.”
“Ta còn chưa hỏi ngươi đấy, sao ngươi cũng đến đây?” Ngụy trang chủ nhìn hắn, “Ngươi cũng về đi, đừng ở đây nữa.”
Dương công tử nói: “Tiểu Nhu ra ngoài một mình, sao ta yên tâm được.”
Diệp Hữu và sư huynh vừa nghe, vừa chậm rãi đi đến.
Nơi đó có không ít người đang đứng.
Trong số đó là người nghe thấy tiếng nên đi ra nhìn, nhưng thấy là chuyện nhà đã quay về phòng; có mấy người là các thiếu bang chủ có giao tình tốt
với Dương công tử, có lẽ là thấy Dương công tử nên chạy đến, bây giờ
đang do dự có nên quay về không; còn lại mấy người ăn mặc đồ hộ vệ, chắc là Dương công tử dẫn đi cùng.
Lúc này Ngụy trang chủ, Ngụy Giang Nhu và Dương công tử đang đứng giữa trung tâm.
Ngụy trang chủ đứng trước cửa phòng khách điếm, Dương công tử và Ngụy Giang
Nhu thì đứng ở hai bên, Ngụy Giang Nhu còn nắm chặt cửa phòng, ba người
của ‘Thương Khung’ đứng đằng sau nàng ta, không dám nhúc nhích.
Diệp Hữu nhìn tình hình, chắc là Ngụy trang chủ muốn đưa Ngụy Giang Nhu đi
nhưng nàng ta không chịu, nên mới giằng co trước cửa thế này.
Lúc này Dương công tử lên tiếng: “Bá phụ, chuyện của Hiểu công tử ta đã
nghe nói rồi, Tiểu Nhu vẫn luôn thấy áy náy, không phải có một câu thế
này sao – Biết sai có thể sửa còn gì tốt hơn, dù gì cũng nên để muội ấy
xin lỗi đã.”
“Các ngươi…” Ngụy trang chủ đang định nói thì liếc thấy Văn Nhân Hằng và Diệp Hữu.
Ngụy Giang Nhu đứng ở phía đối diện với bọn họ, thấy phụ thân nhìn về phía
khác liền ngẩng đầu lên nhìn, lập tức thấy được Văn Nhân Hằng, nàng đỏ
mắt, nước mắt rơi lộp bộp: “Hằng ca…”
Nàng chỉ sửng sốt một lúc, tiếp đó đã thả cánh cửa phòng ra chạy đến trước
mặt bọn họ, cắn môi nhìn Hiểu công tử, nức nở nói: “A Hiểu, lúc trước ta không cố ý, ta bị dọa sợ, ngươi… ngươi tha thứ cho ta được không?”
“Vốn ta cũng đâu trách ngươi,” Diệp Hữu rất ôn hòa, dịu dàng an ủi, “Ngươi
còn nhỏ, lại là nữ hài tử, bị dọa sợ cũng không có gì đáng trách, đừng
giữ trong lòng, không phải ta vẫn sống tốt sao?”
Ngụy Giang Nhu sững sờ, không dám tin: “Thật… thật sao?”
Diệp Hữu nghiêm túc nói: “Thật, ngươi gọi sư huynh ta là Hằng ca, vậy cũng
coi như là muội muội của ta, làm ca ca tất nhiên phải bảo vệ muội muội
rồi.”
Ngụy Giang Nhu tuy không thích y, nhưng vẫn rất biết ơn y, nói từ tận đáy lòng: “A Hiểu, cảm ơn ngươi.”
Nàng cẩn thận nhìn sang Văn Nhân Hằng, đỏ bừng mắt: “Hằng ca…”
Văn Nhân Hằng thản nhiên đáp: “Ừ.”
Tuy nói lúc trước sư đệ vì Ngụy Giang Nhu mới có thể khôi phục trí nhớ,
nhưng với kế hoạch của sư đệ, các trưởng lão hoàn toàn có thể chọn một
cách chắc chắn hơn để điểm tử huyệt, mà không phải bị ép phải làm vậy,
nếu lúc đó chậm một bước, sư đệ đã không còn nữa, hắn chỉ cần nghĩ như
vậy là đã rét run người.
Cho nên hắn không có ấn tượng tốt gì về Ngụy Giang Nhu, chút tình huynh muội trước đó cũng vì chuyện ấy mà biến mất triệt để.
Ngụy Giang Nhu không đoán được hắn có vui hay không, khẽ hỏi: “Ngươi có tha thứ cho ta không?”
“A Hiểu nói không trách, vậy thì không trách nữa.” Văn Nhân Hằng nói xong liền nhìn người bên cạnh.
Thực ra hắn biết với sự thông minh của sư đệ và mức độ nghe lời của các
trưởng lão, sư đệ hoàn toàn có thể nói rõ với bọn họ, rồi bảo bọn họ
điểm huyệt cho mình, nhưng sư đệ phải đặt bàn cờ, lại càng vì có tình
với hắn, sợ lộ ra trước mặt hắn nên mới bí quá hóa liều, giao bản thân
mất trí nhớ cho hắn.
Hắn vừa tức vì người này lấy mạng ra để cược, lại vừa đau lòng, liền siết chặt tay sư đệ, ngón tay giao nhau chặt chẽ.
Ngụy Giang Nhu định nói thêm cùng Văn Nhân Hằng, lúc này lại liếc thấy hành động của hắn, sắc mặt lập tức cứng lại.
Văn Nhân Hằng vốn chẳng để tâm đến sắc mặt của nàng, nói với sư đệ: “Chúng ta về thôi.”
Diệp Hữu nhìn hắn: “Ừ.”
Hai người đứng rất gần, Văn Nhân Hằng thấy rõ lời nói không thành tiếng của sư đệ, như là trêu ghẹo, chẳng biết sao, hắn hiểu người nọ đang muốn
nói: Ừ, Hằng ca.
Tai họa này lại không sợ chết mà ghẹo hắn.
Hắn nhéo tay sư đệ, thầm nghĩ lát nữa về phòng phải tắm cùng y, đang định xoay người rời đi thì nghe Ngụy trang chủ gọi lại.
Vẻ mặt Ngụy trang chủ khá phức tạp, đan xen giữa cảm ơn và áy náy, nhưng
rất nhanh đã giấu đi, tức giận nói với con gái và Dương công tử: “Chuyện của các ngươi mai hẵng nói, đi nghỉ đi.”
Ông đuổi hai người đi, nhìn bọn họ nói: “Tiểu Hằng, A Hiểu, đi dạo một lát với ta đi.”
Trời tối rất sớm, lại thêm thôn trấn nhỏ, nên vừa tối thì đường đã dần yên tĩnh lại.
Ba người chậm rãi đi trên con đường trải đá, người của ‘Thương Khung’ và
Song Cực môn đi đằng sau họ, vẫn giữ khoảng cách vừa đủ, vừa không làm
phiền lại có thể xông lên bảo vệ bất cứ lúc nào, tận tâm tận lực.
Ngụy trang chủ im lặng một lúc, nói: “Chuyện của Tiểu Nhu… Ai, chung quy là Ngụy gia có lỗi với A Hiểu.”
Văn Nhân Hằng nói: “A Hiểu đã nói không sao mà.”
Ngụy trang chủ phẩy tay, dường như vẫn muốn làm gì đó bù đắp lại. Văn Nhân
Hằng không nói gì, kiên nhẫn đi theo ông. Diệp Hữu thì càng rốt ráo hơn, thu hết nhuệ khí quanh thân lại, biến về “sư đệ tốt” ngoan ngoãn im
lặng như lúc mất trí nhớ, không cần mở miệng thì sẽ không mở miệng.
Ba người đi mấy bước trong bầu không khí quỷ dị này, Ngụy trang chủ khôn
khéo cùng Văn Nhân Hằng nhã nhặn mới bắt đầu kéo đông kéo tây tìm chuyện để nói. Hài hòa nói được mấy câu, Văn Nhân Hằng thấy không bằng quay về thoải mái với sư đệ, liền chủ động nhắc chuyện: “Ngài gọi chúng ta đi
ra có phải là có chuyện muốn nói không?”
Ngụy trang chủ im lặng một lúc, rồi hỏi: “Sáng hôm Giang Việt bị bắt đi có nói muốn đi tìm các ngươi, nó có nói gì không?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Hắn hỏi vết thương của sư đệ sao rồi, ta nói không sao nữa, hắn chỉ uống một chén trà rồi đi.”
Ngụy trang chủ hỏi: “Không nói gì nữa?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Vâng.”
“Tiểu Hằng, mấy năm qua ta đối xử với ngươi thế nào trong lòng ngươi cũng rõ, ta là người thế nào ngươi cũng hiểu,” Ngụy trang chủ nhìn hắn, “Ngươi
nói một câu thật lòng cho ta biết, chuyện của Giang Việt, ngươi thực sự
không biết gì hết?”