Đại đồ đệ của Kỷ thần y tên là Tòng Vân.
Diệp Hữu chỉ tra được là hắn được Kỷ thần y nhặt về, không có tên, điều duy
nhất chắc chắn là người này vừa cố chấp lại máu lạnh, so với cái tên
“Tòng Vân” tình thơ ý họa kia không hợp lắm.
Tòng Vân niên thiếu thành danh, lúc giả chết đang độ mười sáu mười bảy tuổi, hơn hai mươi năm trôi qua, hiện giờ vẫn chưa đến bốn mươi.
Gương mặt hắn đoan chính, có lẽ là nhờ y thuật, hoặc cũng có lẽ mấy năm nay
được chăm sóc tốt, nên nhìn không già chút nào, nếu nói hai tám hai chín chắc cũng có người tin.
Tiểu nha đầu mặc đồ hồng phấn sửng sốt với hành động bất ngờ của Tòng Vân, không chạy
nữa, mà ngoan ngoãn đi đến bên cạnh hắn, mở đôi mắt to ngập nước tò mò
nhìn bọn họ.
Với cao thủ đạt đến trình độ này như Diệp Hữu, thì có thể thông qua hơi thở hoặc bước chân để phán
đoán một người mạnh yếu ra sao. Tiểu nha đầu này đột nhiên yên lặng,
không giả bước hỗn loạn, tuy chỉ đi mấy bước, nhưng không thoát khỏi mắt Diệp Hữu.
Nha đầu kia võ công không thấp, y nghĩ.
Không biết có liên quan gì đến thuốc không, ít nhất là khi y và sư huynh ở độ tuổi này không có thực lực như nàng ta, đợi thêm một thời gian nữa, nha đầu kia chắc chắn sẽ trở thành cao thủ hàng đầu.
Y nhìn Tòng Vân, rụt tay lại, lễ phép nói: “Vị huynh đài này chắc là nhận nhầm người rồi, tại hạ họ Diệp.”
Tòng Vân buông tay, nhưng hai mắt vẫn nhìn y chằm chằm, cố đè nén cảm xúc
nóng rực, không còn bức bối như trước nữa, hắn nói: “Công tử rất giống
một người bạn của ta, mạo phạm rồi.”
Diệp Hữu cười nói: “Không sao, trên đời này nhiều người như vậy, có người giống nhau cũng không lạ gì.”
Tòng Vân hỏi: “Công tử cũng đến dâng hương sao?”
Diệp Hữu đáp: “Ừ, đệ đệ ta bị bệnh, nên ta đến tụng kinh cầu phúc cho nó.”
“Không biết là không khỏe ra sao?” Tòng Vân thấy thắc mắc trong mắt y, liền
giải thích, “Nếu công tử không ngại thì nói bệnh ra thử, ta là đại phu,
có thể sẽ giúp được đôi chút.”
Diệp Hữu
thở dài: “Nó sinh non, từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, một tháng nay cứ
than rất mệt mỏi, mặt cũng trắng bệch, thỉnh thoảng còn ngất xỉu nữa,
nhà ta đã mời đại phu đến khám, cũng uống nhiều thuốc rồi, nhưng vẫn
không đỡ chút nào.”
Tòng Vân nói: “Hay là ta theo công tử đến khám xem?”
Diệp Hữu đáp: “Được, nhưng ta đã thề trước Phật tổ là tụng kinh bảy ngày,
bây giờ mới hai ngày thôi, phải chờ thêm năm ngày nữa.”
Tòng Vân nghe ra từ “Được” mà y đáp cũng không phải thật lòng, nghĩ chắc là
không coi trọng mình, cười cười, không nói thêm gì. Tiểu nha đầu ở bên
cạnh thì không vui, nói: “Y thuật của cha ta lợi hại lắm, chắc chắn là
được hơn tụng kinh của ngươi nhiều.”
Diệp Hữu cười trêu ghẹo: “A? Lúc nãy mới thấy ngươi thở phì phì, bây giờ lại nói giúp cha ngươi?”
Tiểu nha đầu nhớ đến chuyện lúc nãy, “Hừ” một tiếng quay đầu, không thèm
nhìn cha mình nữa, tỏ ý vẫn còn đang giận dỗi. Vẻ ngoài của nàng ta vốn
đã đẹp, lúc này lại thêm chút kiêu ngạo ngang ngược nhìn rất đáng yêu,
không khiến người ta thấy chán ghét. Người xung quanh vốn vì Diệp Hữu mà nhìn bọn họ, lúc này cũng phải nhìn nhìn nàng ta mấy lần.
Diệp Hữu cũng mỉm cười nhìn nàng ta.
Tòng Vân thấy vị công tử này không định nói tiếp chuyện lúc nãy, cũng không
nói về y thuật nữa, xoa đầu tiểu nha đầu nói: “Khiến công tử chê cười
rồi.”
Diệp Hữu nói: “Không đâu.”
Trong lòng y hiểu, bọn chúng muốn cho tiểu nha đầu chạy loạn xung quanh, còn
Tòng Vân thì nhân lúc đuổi theo phía sau xem xét bố cục của Thiếu Lâm,
nếu may mắn chạy đến chỗ Kỷ thần y thì không còn gì tốt hơn, nhưng cách
này quá đơn giản, người tiến vào đây chắc hẳn không chỉ có hai người
này.
Lúc y đang ngẫm nghĩ, bên cạnh lại có thêm một nam nhân.
Người này khoảng chừng ba mươi, ngũ quan sâu, lúc nghiêm mặt có vẻ lạnh lùng
cách xa ngàn dặm, nhưng lúc đến gần thì mỉm cười, chớp mắt đã khiến
người ta thấy thân thiết, hơn nữa còn là một cao thủ.
Đây là ai nhỉ?
Diệp Hữu nghĩ thầm.
Nam nhân kia cũng nhìn y, hỏi: “Vị này là?”
“Ta vừa kết bạn đấy, họ Diệp,” Tòng Vân nói xong liền giới thiệu với Diệp Hữu, “Đây là bạn của ta, họ Liễu, cũng là đại phu.”
Đại phu? Diệp Hữu nghĩ nghĩ, Tà dược vương sao?
Nhưng theo như lời Quỷ tướng công, thì trong những ma đầu đó không có Tà dược vương, chẳng lẽ là Tà dược vương không bị đưa đến trang viên, mà luôn ở cạnh Tòng Vân? Hoặc là y đã nghĩ nhiều, đây là cao thủ khác mà quân
trắng tìm đến?
Diệp Hữu khách khí chào hỏi, nhìn Tòng Vân gần trong gang tấc, đầu ngón tay giật giật.
Mọi chuyện quân trắng làm đều nhờ có Tòng Vân, giết Tòng Vân không khác nào chém một cánh tay của quân trắng, đây là chuyện mà y rất muốn làm từ
rất lâu rồi. Dù bên cạnh có Tà dược vương cũng chẳng hề gì, giết Tòng
Vân dưới mắt gã, chuyện này y có thể làm được, một chưởng vỗ đến, Tòng
Vân không chết cũng bị thương nặng.
Nhưng vấn đề là có bao nhiêu người của quân trắng đến đây?
Lỡ như không thành, để Tòng Vân được Tà dược vương cứu đi, y muốn làm lần nữa cũng rất khó khăn.
Huống hồ gì đây là Thiếu Lâm, Kỷ thần y và dược nhân đều ở đây, nếu Tòng Vân
chết thật, liệu Tà dược vương có phẫn nộ dẫn theo thủ hạ phản công luôn
không?
Y trầm ngâm suy nghĩ, thấy ra tay lúc này nhìn thế nào cũng không được lợi, phải tìm cách đáng tin hơn làm thịt tên đó.
Nghĩ xong, y thu lại tia sát khí trong lòng kia, vẫn cười ôn hòa như cũ.
Tòng Vân từ lúc thấy người này, mắt liền không dời đi được.
Hắn nhìn vị công tử kia, trong đầu đều là ký ức về người nọ, lại không biết người ta đang nghĩ giết hắn thế nào. Hắn nói: “Gặp nhau tức là có
duyên, hay là chúng ta cùng xuống chân núi uống một chén?”
Diệp Hữu nghĩ nghĩ, ôn hòa nói: “Không được, ta phải ở đây bảy ngày ăn chay niệm phật.”
Tòng Vân nói: “Chúng ta có thể đi uống trà.”
Diệp Hữu cười cười: “Nhưng ta còn phải tụng kinh, hay là hôm khác đi.”
Y nói xong liền nhìn tiểu nha đầu, nói với nàng ta đây là nơi phật môn
thanh tu, phải nghe lời cha không được chạy loạn, rồi chào tạm biệt rời
đi.
Lúc xoay người đi, y liếc thấy cánh
tay Tòng Vân giật giật, lập tức căng người chuẩn bị ứng phó, rồi thấy Tà dược vương túm chặt tay Tòng Vân, mới thả lỏng rời đi.
Lúc Tòng Vân nhìn thấy y chút nguy hiểm lóe lên rồi biến mất đó, bỏ chuyện ở Thiếu Lâm muốn mời y xuống núi, rồi hành động nhỏ lúc y định đi… Đủ mọi dấu hiệu cho thấy suy đoán của y là đúng, Tòng Vân muốn bắt y lại.
Nếu không có nam nhân kia đúng lúc ngăn cản, không chừng Tòng Vân sẽ bắt y đi trước mặt mọi người.
Nhưng kẻ điên này hẳn đã phân biệt được y không phải là cậu, y thấy tò mò, Tòng Vân bắt y lại rồi muốn làm gì?
Ám vệ Ma Giáo ở ngay cạnh đó, thấy thế liền đuổi kịp y, khẽ nói: “Thiếu gia, lúc nãy người nọ hình như muốn ra tay.”
“Ta biết, ta thấy rồi,” Diệp Hữu nói, “Ta đi tụng kinh, các ngươi đi dạo
quanh đây đi, tốt nhất là có thể thăm dò được bọn chúng có bao nhiêu
người.”
Ám vệ đáp: “Vâng.”
Mấy ám vệ này là những người Diệp Hữu chọn làm gia đinh trước khi đi, bề
ngoài rất bình thường, thuộc kiểu ném vào trong biển người thì sẽ bị
quên đi trong nháy mắt. Bọn họ bảo vệ thiếu gia vào điện xong liền như
hạ nhân bình thường tìm chỗ nghỉ nói chuyện phiếm, tiếp đó có hai người
dường như thấy chán, nên đi ra ngoài dạo một vòng mới quay về.
Trong lúc đó có người đến tìm ám vệ bắt chuyện, dò hỏi về thiếu gia.
Ám vệ đã biết trước phải nói gì, ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Thiếu gia nhà
chúng ta tới từ phương Bắc, nhà giàu lắm. Thiếu gia rất thương nhị thiếu gia, gần đây nhị thiếu gia bị bệnh nên thiếu gia đến Thiếu Lâm. Ta nói
với các ngươi chứ, tình huynh đệ này đúng thực là cảm động trời đất,
phải biết bình thường thiếu gia bận rộn lắm! Rất bận!”
Người đến gật đầu đồng ý, hỏi: “Từ phương Bắc, là kinh thành hả?”
Ám vệ ra vẻ thần bí: “Ngươi đừng có đoán nữa, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết là nhà giàu, nhà giàu lắm.”
Ngươi đến ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là nhà quan?”
Ám vệ cười he he: “Nói ra sợ hù chết ngươi.”
Người đến chăm chú lắng nghe.
Ám vệ nói tiếp: “Cho nên vì tốt cho ngươi, bọn ta không nói đâu.”
Người đến: “…”
Ám vệ cứ cười ha ha, mặc hắn hỏi gì cũng không nói, sau mấy lần dò mà
không được, người đến liền hiểu bọn họ rất kín miệng, đành phải thôi,
tán gẫu mấy câu rồi về báo lại.
Hôm nay
Hắc trưởng lão cũng phái một vài thủ hạ đến dâng hương, người nọ cũng
chú ý đến giáo chủ, nên lúc về kể hết cho Hắc trưởng lão nghe.
Vì vậy Hắc trưởng lão đến tìm phu nhân.
Văn Nhân Hằng hỏi: “Hai nam một nữ?”
Hắc trưởng lão đáp: “Đúng vậy, bọn họ nói mấy câu với giáo chủ, nghe nói
lúc giáo chủ rời đi một nam nhân trong đó dường như muốn ngăn cản, nhưng bị người khác ngăn lại, sau đó lại hỏi thăm chuyện về giáo chủ. Phu
nhân, ngươi nói hắn là tên đại đồ đệ kia, hay là khách hành hương bình
thường, bị nhan sắc của giáo chủ mê hoặc?”
Văn Nhân Hằng hỏi lại: “Có khác nhau hả?”
Hắc trưởng lão ngẫm nghĩ một hồi, thấy cũng đúng thật, dù là loại nào thì người ta đều vì mặt của giáo chủ thôi!
Hắn hỏi: “Giờ làm sao đây?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Chờ đi, nếu A Hữu muốn làm gì sẽ báo cho chúng ta.”
Hắc trưởng lão hỏi: “Nếu y không kịp thông báo thì sao?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Vậy y cũng sẽ nói cho ta biết một tiếng.”
Hắc trưởng lão hỏi: “Không phải, đã không kịp rồi báo cho chúng ta thế nào được?”
Văn Nhân Hằng đáp: “Y sẽ báo, không một mình mạo hiểm đâu.”
Hắc trưởng lão nghĩ đến cái tính của giáo chủ, rất nghi ngờ: “Thật… thật hả?”
Thật, trừ khi người nào đó không muốn xuống giường.Văn Nhân Hằng nghĩ thầm, “Ừ” một tiếng nói: “Tối nay ta muốn ăn món thịt hầm nổi tiếng của Thiên Trai lâu.”
Hắc trưởng lão: “…”
Hai cái này thì liên quan quái gì?!
Văn Nhân Hằng nhướng mày.
Hắc trưởng lão giận mà không dám nói, ra ngoài mua món thịt mà hắn nhớ mãi không quên kia.
Một ngày trôi qua rất nhanh.
Diệp Hữu thực sự kiên nhẫn ngồi trong điện một ngày.
Tiểu hòa thượng đã quan sát y hai ngày, vô cùng tò mò.
Vị công tử này cầm một chuỗi phật châu, ngồi trên bồ đoàn, mắt cụp xuống,
kinh thư mở ra đặt trước mặt, nhưng một tờ cũng không lật. Nếu nói y
đang niệm kinh, chi bằng nói là đang ngẩn người, ánh nến hắt lên mắt y,
khiến y như đang ở trong một thế giới khác.
Diệp Hữu nhận thấy ánh mắt của hắn, nhìn sang, khóe mắt nhuốm ý cười trêu chọc, vô cùng yêu nghiệt.
Tiểu hòa thượng hoảng sợ, không dám nhìn nữa.
Diệp Hữu cười nói: “Tiểu sư phụ muốn nói gì sao?”
Tiểu hòa thượng do dự một lúc: “Thí chủ, tụng kinh phải thành kính.”
Diệp Hữu đáp: “Ta rất thành kính.”
Tiểu hòa thượng nói tiếp: “Nhưng ta không nghe thấy ngươi niệm.”
Diệp Hữu nghiêm túc: “Ta niệm ở trong lòng, trong lòng ta nhớ mong một
người, luôn mong hắn sẽ tốt thế nào.” Nếu muốn hắn chết rõ ràng được coi là tốt.
Tiểu hòa thượng đáp: “Nếu Phật tổ nghe được, chắc chắn sẽ phù hộ cho thí chủ.”
“Vậy thì tốt.” Diệp Hữu cười đứng lên.
Chuyện y đang làm sẽ cứu không ít người, nếu Phật tổ thực sự nghe thấy chắc
hẳn sẽ phù hộ y, nhưng y không tin chuyện này, y chỉ tin người có thể
thắng trời.
Y cố nhịn không vươn vai, chậm rãi đi ra đại điện, định đi ăn cơm bố thí khó nuốt.
Ám vệ đi theo y, khẽ nói: “Thiếu gia, bọn họ đi rồi, trước khi đi hình như đã cãi nhau.”
Diệp Hữu: “A?”
Ám vệ nói: “Hai nam nhân kia nhìn rất tức giận, thuộc hạ không dám lại gần, không biết là cãi nhau chuyện gì.”
Diệp Hữu nghĩ một lúc, hỏi: “Các ngươi có mang thuốc mê theo không?”
Ám vệ không hiểu sao lại hỏi vậy, nhưng vẫn nói là có mang theo.
Diệp Hữu nói: “Buổi tối đưa ta mượn dùng.”
Ám vệ hỏi: “Thiếu gia muốn chuốc thuốc mê ai? Thuộc hạ làm thay ngài.”
Diệp Hữu đáp: “Muốn chuốc các ngươi.”
Ám vệ: “…”
Diệp Hữu nói: “Nhớ đừng chống cự.”
Ám vệ nhịn rồi nhịn, không nhịn nổi nữa: “Thiếu gia nói thật sao?”
Diệp Hữu nói: “Thật, các ngươi có thể giả vờ ngất xỉu, quan trọng là ta muốn ngày mai mọi người ngửi được mùi thuốc mê trong phòng, các ngươi nhớ
làm như thế này…”
Ám vệ im lặng nghe hết, đã hiểu.
Vì vậy khi ngửi thấy mùi thuốc đêm đó, bọn họ không xông vào, mà chỉ nín
thở, sau đó đến chỗ khác đứng một lúc, đợi khi mùi thuốc bớt đi, chỉ còn sót lại chút dược tính mới ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ hoảng hốt chạy ra tiểu viện đi tìm Từ Huệ đại sư, nói với ông là không thấy thiếu gia đâu cả.
Từ Huệ đại sư biến sắc: “Gì cơ?”
Đám ám vệ đau xót nói: “Làm sao đây đại sư, tối qua thiếu gia nhà ta bị người ta bắt cóc rồi!”