Cơ hội để Đinh Hỉ Lai làm đại hiệp đã lập tức tan tành.

Hắn tưởng là dân chúng bình thường đang đấu đá nhau, mà hắn lại biết võ công, chắc chắn có thể giải quyết giùm bọn họ, thu hoạch vô số cảm kích và sùng bái, nhưng hắn vừa mới xắn tay áo, người bên cạnh đã vội vã ngăn hắn lại.

“Tiểu công tử đừng qua đó, ở đó là người giang hồ đấy, bay tới bay lui, còn cầm đao nữa!”

Đinh Hỉ Lai chớp chớp mắt: “Người giang hồ?”

Dân chúng đáp: “Đúng vậy!”

Đinh Hỉ Lai xìu xuống, yên lặng thả tay áo về nguyên dạng, nghĩ mình dù sao cũng là thiếu các chủ của Linh Kiếm các, sao có thể khoanh tay đứng nhìn, lẫm liệt nói: “Vậy ta càng phải đến xem, hôm nay là Tết Trung Thu, sao bọn họ có thể làm phiền dân chúng được? Lão bá yên tâm, ta cũng là người giang hồ, giao cho ta là được, ngài trốn xa chút đi.”

Người nọ ngạc nhiên đánh giá hắn: “Vậy… Vậy xin nhờ đại hiệp.”

Đinh Hỉ Lai trầm ổn gật đầu, dẫn Nhâm Thiểu Thiên đi về phía trước, một lúc sau mới bước chậm lại, không giả vờ nữa, chần chừ hỏi: “Thiểu Thiên ngươi nói coi… Nếu là người bạch đạo đang đánh nhau, liệu có nể mặt ta không nhỉ? Nếu ta đến can, liệu có thể nào đánh ta luôn không?”

Nhâm Thiểu Thiên cười nói: “Không đâu, thiếu gia có thể khuyên thử xem sao.”

Vì vậy Đinh Hỉ Lai ngập tràn tin tưởng, theo tiếng chậm rãi đến bờ sông, nương theo ánh trăng sáng, thấy trên cầu có một người đang đánh với ba bốn người, nhìn có vẻ quen quen.

Hắn đang định đến gần hơn, Nhâm Thiểu Thiên đã lên tiếng: “Đó là Văn Nhân môn chủ.”

“A?” Đinh Hỉ Lai giật mình, lập tức nhận ra điều gì, mặt biến sắc, “Vậy Hiểu công tử đâu rồi? Chắc chắn Hiểu công tử ở cạnh hắn, vậy người đâu? Trước đó bọn họ nói ai rơi xuống nước?”

Nhâm Thiểu Thiên không trả lời, vẫy tay, ý bảo người của ‘Nguyệt Ảnh’ đang âm thầm đi theo bọn họ bảo vệ tốt cho thiếu gia, sau đó rút kiếm xông về phía cầu đá.

Mới vừa giao đấu, hắn liền đoán được những kẻ này là cao thủ, trong lòng trầm xuống. Hiểu công tử không có võ công, nếu vừa rồi đúng thật là ở cạnh Văn Nhân Hằng, vậy thì lành ít dữ nhiều.

Văn Nhân Hằng tung một chưởng đẩy lùi tên định xông đến, nhân lúc này nói: “Mặc kệ ta, đi tìm A Hiểu, y rơi xuống nước rồi.”

Nhâm Thiểu Thiên nói: “Thiếu gia sẽ đi.”

Văn Nhân Hằng nói: “Có mấy tên đuổi theo.”

Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Nguyệt Ảnh.”

Hai người đối thoại rất nhanh, cũng rất ngắn gọn, nhưng có thể nghe hiểu được, khiến mấy kẻ muốn xông đến chần chừ.

Võ công của Văn Nhân Hằng không thấp, ba người bọn chúng liên thủ mới miễn cưỡng bám chặt được, bên cạnh còn nằm hai tên bị hắn đánh bất tỉnh, hiện giờ bên kia có thêm Nhâm Thiểu Thiên và cao thủ của ‘Nguyệt Ảnh’, tình hình rất bất lợi với chúng.

Một tên trong đó nhanh chóng nhảy lùi về sau, huýt sáo một tiếng, hai tên còn lại cũng lập tức nhảy lùi lại.

Văn Nhân Hằng nhận ra bọn chúng muốn chạy, nói: “Cản chúng lại!”

Thân ảnh Nhâm Thiểu Thiên lóe lên, chớp mắt đã tiến lên trước, kiếm trong tay ánh lên tia sáng lạnh, mang theo khí thế bức người xông thẳng đến tên đứng đầu vừa huýt sáo, tên kia con ngươi co lại, miễn cưỡng tiếp nửa chiêu, biết không phải là đối thủ, dưới tình thế khẩn cấp chỉ có thể nhảy sông mà chạy, phát ra tiếng ‘ùm’ cực lớn.

Lúc này Đinh Hỉ Lai đang lo lắng tìm người dọc theo sông, nghe thấy tiếng hoảng hốt quay đầu lại: “Ai? Là ai?”

Người của ‘Nguyệt Ảnh’ nói: “Không phải là Thiểu Thiên ca và Văn Nhân mông chủ.”

Đinh Hỉ Lai yên tâm, nói: “Chú ý chút, nếu thấy gã ló đầu thì trói gã lại.”

“Vâng.”

Đinh Hỉ Lai tiếp tục tìm người.

Con sông này rộng khoảng ba trượng, dòng nước cũng không chảy xiết lắm, hoa đăng mà bách tính thả xuống trôi theo dòng chảy, bây giờ trên mặt sông đầy điểm sáng, tuy chiếu xuống nước sông càng lộ vẻ âm u, nhưng vì trên mặt sông đầy hoa đăng, cho nên chỉ cần dưới nước có chút động tĩnh nào bọn họ cũng có thể nhanh chóng phát hiện nhờ hoa đăng.

Vốn Đinh Hỉ Lai tưởng tìm một người rất dễ, nhưng nửa ngày trôi qua mà một cái bóng cũng chẳng thấy đâu, nhìn nhìn mặt sông, trong lòng hắn căng thẳng, miệng không im nổi: “Liệu có thể nào nước chảy theo hướng bên kia, đến khi chúng ta tới lại chảy theo hướng này không?”

Người của ‘Nguyệt Ảnh’ nói: “… Không thể nào.”

Đinh Hỉ Lai nói: “Vậy y đâu? Người đâu rồi?”

Người của ‘Nguyệt Ảnh’ suy đoán: “Liệu có phải Hiểu công tử không rớt xuống sông, hoặc là đã lên bờ trốn rồi?”

Đinh Hỉ Lai nói: “Cũng không phải là không thể…”

Vì vậy bọn họ bắt đầu tìm cả ở trên bờ nữa, còn quay lại lùng trong bụi cỏ.

Lần này vẫn không thấy người đâu, Đinh Hỉ Lai không muốn nghĩ đến kết quả xấu nhất, chưa bỏ ý định tiếp tục tìm, thậm chí còn nghĩ ra cái ý kỳ lạ là liệu có phải Hiểu công tử đã đào cái hố to trong thời gian ngắn để trốn đi không, hoặc là bẻ lau sậy dùng để hô hấp, trốn dưới sông không lên.

Người của ‘Nguyệt Ảnh’ lại chui xuống sông tìm một vòng lại một vòng, người ướt nhẹp bò lên, nhìn thiếu gia chuyên nghĩ mấy cái gì gì nhà mình, hiểu tại sao các chủ lại luôn muốn đánh hắn.

Đinh Hỉ Lai hỏi: “Thấy không?”

Người của ‘Nguyệt Ảnh’ đau xót nói: “Không có.”

Đinh Hỉ Lai ngơ ngác nhìn bọn họ, hoang mang lo sợ.

Người của ‘Nguyệt Ảnh’ quan sát sắc mặt hắn, cảm thấy thiếu gia nhà mình sắp trợn trắng mắt ngã xuống, liền hoảng sợ, đang muốn xắn tay áo ấn huyệt Nhân Trung, thì thấy Nhâm Thiểu Thiên và Văn Nhân Hằng chạy đến.

Đinh Hỉ Lai lập tức chấm dứt trạng thái linh hồn xuất khiếu, nhìn Văn Nhân Hằng: “Hiểu công tử đâu rồi?”

Đôi mắt Văn Nhân Hằng tối lại, giọng khàn khàn: “Y rơi xuống sông, người không tìm được y sao?”

Đinh Hỉ Lai há hốc mồm: “Không có.”

Văn Nhân Hằng nhắm mắt, sau đó không nói gì đi về phía trước, hiển nhiên là muốn tìm người.

Đinh Hỉ Lai vội dẫn người đi theo giúp đỡ.

Hắn đã qua lúc khẩn trương nhất, tìm một lúc với Văn Nhân Hằng, thấy cái vẻ điên cuồng kia của Văn Nhân Hằng, cảm thấy cứ vậy thì không được, liền nói: “Thiểu Thiên, hay là chúng ta cho người quay về truyền tin?”

Hắn đợi một lúc, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Thiểu Thiên?”

Nhâm Thiểu Thiên hồi hồn: “… Hả?”

Đinh Hỉ Lai thấy hắn nhìn đằng trước, vội hỏi: “Có phải ngươi phát hiện ra gì không?”

Nhâm Thiểu Thiên thu lại ánh mắt đang nhìn mặt sông, nói: “Không có, sao vậy?”

Đinh Hỉ Lai đáp: “Ta muốn hỏi có cần cho người về khách điếm báo một tiếng không.”

Nhâm Thiểu Thiên yên lặng.

Đinh Hỉ Lai thấy hình như hắn hít sâu một hơi, chẳng biết tại sao, theo bản năng lại thấy hắn đang cố bình tĩnh lại, dường như Hiểu công tử mất tích, trong lòng hắn cũng sốt ruột.

“Ngươi…” Đinh Hỉ Lai đang định nói thì nhớ tới bình thường mình luôn nhắc đến Hiểu công tử, chắc Thiểu Thiên sợ hắn không chịu được đả kích, vô cùng cảm động, đặc biệt tạo vẻ thiếu gia nên có, nghiêm túc nói, “Thiểu Thiên ngươi yên tâm, ta thấy Hiểu công tử thông minh như vậy chắc chắn sẽ không sao, dù lỡ như… Ta cũng sẽ không bao giờ không gượng dậy được đâu, sẽ tìm kẻ thù để báo thù cho y, ta thề.”

Nhâm Thiểu Thiên nói: “Thiếu gia có thể nghĩ vậy là tốt.”

Đinh Hỉ Lai sau đêm đầy thấp thỏm ở kỹ viện kia đã có thể chống được một vài việc, quay về đề tài lúc trước: “Vậy ngươi nói có cần phái người về không?”

Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Ừm, ta và Văn Nhân môn chủ đã bắt được mấy người bọn chúng, phái thêm người đem bọn chúng về luôn đi.”

Đinh Hỉ Lai nói: “Nhưng nếu vậy ở đây chỉ có mấy người chúng ta, lỡ những kẻ đó quay lại thì sao?”

Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Chắc là không đâu, bọn chúng đã đánh rắn động cỏ, không dám mạo hiểm nữa, bây giờ không thấy Hiểu công tử đâu, rất có thể là đã bị chúng bắt đi, nếu thật là vậy, bọn chúng lại càng không quay về.”

Đinh Hỉ Lai kìm nén lo lắng trong lòng, gật gật đầu, quyết định nghe theo hắn.

Vì vậy người của ‘Nguyệt Ảnh’ tuân lệnh mà đi, truyền tin “Văn Nhân môn chủ và Hiểu công tử gặp chuyện, Hiểu công tử rớt xuống sông không rõ tung tích” cho các vị tiền bối. Khách điếm lập tức nổ tung, dù là đang ngắm trăng hay đã đi nghỉ đều bị kinh động, ầm ầm chạy xuống lầu.

Mọi người thấy kẻ áo đen bị trói chặt, liền lại gần kéo khăn che mặt của chúng xuống, chỉ thấy tên đầu tiên là người của phái Thanh Thành, hơn nữa còn có địa vị không thấp trong phái, là nhị đồ đệ của Hàn bang chủ phái Thanh Thành.

Hàn bang chủ nheo mắt.

Mọi người thấy chỉ về phía ông, năm đó người xây dựng Bồ Đề lao là ông tìm, bây giờ người ám sát Hiểu công tử là người của ông, trùng hợp quá nhỉ?

Hàn bang chủ vô cùng hối hận sao không thắp hương giải xui nhiều chút ở Thiếu Lâm, nói: “Không phải là ta sai khiến.”

Huyền Dương chưởng môn liếc nhìn ông, kéo tên thứ hai, phát hiện lại là người của phái Thanh Thành.

Hàn bang chủ nhìn mà trong lòng trầm xuống, chợt có cảm giác nguy cơ, giọng nghiêm túc nói: “Mặc kệ các ngươi có tin hay không, thật không phải là ta sai khiến.”

Huyền Dương chưởng môn kéo tên thứ ba, phát hiện là đệ tử phái Võ Đang ông, mí mắt giật giật.

Ngụy trang chủ nói: “Chẳng lẽ đối phương cố ý tìm người của mấy môn phái, thật thật giả giả muốn chúng ta nghi kỵ lẫn nhau? Ta đoán gã cũng chuẩn bị cả người của ‘Thương Khung’ và ‘Nguyệt Ảnh’ nữa.”

Ông vừa dứt lời, Huyền Dương chưởng môn đã kéo xuống khăn che mặt của tên cuối cùng, phát hiện không phải là người của ‘Nguyệt Ảnh’, nhưng đúng thực là người của ‘Thương Khung’.

Mọi người: “…”

Ngụy trang chủ: “…”

Ngụy trang chủ nhíu mày: “Hắt tỉnh chúng.”

Không cần ông nói, Hàn bang chủ đã sai thủ hạ đi làm, mấy chậu nước lạnh hắt lên, những kẻ kia chậm rãi tỉnh lại, nhìn mọi người, mờ mịt.

“Chưởng môn?”

“Sư phụ, sao mọi người lại… Khoan đã, chuyện gì thế này? Sao con lại bị trói lại? Sư phụ?”

Hàn bang chủ hỏi: “Các ngươi không nhớ gì sao?”

Nhị đệ tử phái Thanh Thành lắc đầu: “Không ạ, rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải chúng ta vừa ăn cơm xong sao?”

Hàn bang chủ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Đệ tử phái Thanh Thành đáp: “Sau đó con với Tiểu Vương đi ra ngoài, muốn đi dạo xung quanh, sau đó… sau đó là gì con cũng không biết, con đã làm gì vậy? Sao trên người lại đau thế?”

Hàn bang chủ cảm thấy trái tim mình rơi xuống, lúc này Huyền Dương chưởng môn và Ngụy bang chủ cũng đã hỏi xong, tình huống giống y như bên ông, bọn họ đều không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc tỉnh lại mới thấy mình bị trói lại.

Mấy người Từ Nguyên phương trượng bàn bạc một lúc, suy đoán có thể bọn họ đã bị hạ dược, sợ sẽ bị quân trắng khống chế tiếp, nên tạm thời không cởi trói cho bọn họ, định dẫn về Thiếu Lâm để Kỷ thần y xem thử.

Nhưng người của ‘Nguyệt Ảnh’ nói kẻ huýt sáo trong số chúng đã nhảy xuống sông chạy mất, còn có mấy tên đuổi theo Hiểu công tử, không biết có phải là bị hạ dược không, cũng không biết là thủ hạ nhà ai.

Đinh các chủ nói: “Tìm người quan trọng.”

Mọi người ầm ĩ nói đúng đấy, vội vàng chạy đến bờ sông.

Người của Song Cực môn sau khi nhận được tin liền do mặt sẹo dẫn đầu, trực tiếp đi tìm môn chủ. Lúc mọi người đến, bọn họ đã quay lại, đang đi về phía thôn trang gần sông, nhưng tiếc là vẫn không thấy người.

Ánh mắt Văn Nhân Hằng rất lạnh, quanh thân ngập khí thế người lạ chớ gần, khác hẳn với bộ dáng nhã nhặn bình thường, hiển nhiên là tâm trạng không tốt lắm.

Tạ Quân Minh liếc hắn, đang định lại gần hỏi xem chuyện thế nào, liền nghe cách đó không xa có tiếng kinh hô, quay đầu lại, phát hiện một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

“Ta nói sao trong khách điếm không có người, thì ra đều ở đây cả, đang tìm gì vậy? Có cần bổn tọa giúp các ngươi không?”

Người đi đầu mặc hắc bào, trên mặt đeo chiếc mặt nạ đặc biệt, cười khẽ, chậm rãi đi đến.

Ngoài ra đằng sau y còn có mấy vị trưởng lão Ma Giáo, cứ như vậy mà mặc mấy tầm mắt không rõ ý, bình tĩnh đi đến cạnh Tạ Quân Minh, cười nói: “Khó được lúc ngươi cũng chen chân vào, mới đầu ta còn tưởng các ngươi đến thả đèn tập thể.”

Tạ Quân Minh nói: “A Hữu, nếu ngươi nguyện ý, ta đi thả với ngươi, đi.”

Y nói xong liền kéo người theo, đúng thật là đi luôn.

Mọi người trợn tròn mắt, mặc hai tên dở hơi kia, tiếp tục giúp tìm người.

Tạ Quân Minh vẫn nắm tay người nào đó, hỏi: “A Hữu, ngươi cũng muốn chen chân vào chuyện này sao?”

Người đi đầu muốn rút tay ra, nhưng thử một lúc mà không được, đành nói: “Ừ.”

“Thật sao, vậy sau này chúng ta có thể sớm chiều ở cùng nhau”, Tạ Quân Minh thâm tình nói, “A Hữu, đêm nay chúng ta ngủ cùng đi.”

Mấy vị trưởng lão phía sau im lặng nhìn trời.

Người đi đầu không chịu nổi nữa: “… Tạ cung chủ, ngươi thả tay ra đã.”

Tạ Quân Minh nắm chặt, cười như là muốn uống máu, hỏi: “Giáo chủ của các ngươi đâu rồi? Y với Văn Nhân Hằng muốn xướng vở diễn gì?”

Bách Lý trưởng lão mang trên mặt mặt nạ của giáo chủ, cố gắng cứu vớt móng vuốt của mình, trả lời: “Giáo chủ không nói, y chỉ bảo ta đến đây thôi.”

Tạ Quân Minh hỏi: “Vậy y đâu rồi?”

Bách Lý trưởng lão đáp: “Y với phu nhân đi làm chuyện khác rồi, mấy ngày nữa sẽ quay lại hội hợp với chúng ta.”

Lúc này Tạ Quân Minh mới thả hắn ra.

Bách Lý trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, thấy y vẫn đi về đằng trước, hỏi: “Đi đâu vậy?”

“Thả đèn a, không phải vừa nói lúc nãy sao, dù sao cũng phải ra dáng chứ”, Tạ Quân Minh đáp đầy đương nhiên, liếc thấy có hai bạch đạo đi ngang qua, liền nắm chặt tay người nào đó lần nữa, “Đi thôi, A Hữu, chúng ta chọn đèn giống nhau đi.”

Bách Lý trưởng lão: “…”

Người bạch đạo: “…”

Người bạch đạo hoảng hồn, vừa nghĩ hai tai họa này hóa ra là có quan hệ này, vừa liêu xiêu chạy đi.

Bách Lý trưởng lão bi phẫn quay đầu nhìn đồng bọn.

Mấy vị trưởng lão đằng sau lại tập thể nhìn trời, không hẹn mà cùng nghĩ: May mà mình không rút trúng.