Ngày tuyết rơi có vẻ yên lặng hơn hẳn.

Đây là trận tuyết đầu tiên từ khi vào đông, đám trẻ con hào hứng không thôi, tiếng cười vui rộn ràng khắp con phố, nhưng chẳng hiểu sao Mai trưởng lão lại có cảm giác rất yên lặng, như tất thảy gió tanh mưa máu đều lắng đọng lại giữa trời tuyết bay.

Ngược lại với nàng, Nhâm Thiểu Thiên lại thấy xung quanh ồn ã, hoàn toàn không yên lặng được chút nào.

Hắn biết, thực ra là lòng hắn không yên.

Hắn ngẩng đầu nhìn hoành phi viết chữ Dương gia, sắc mặt phức tạp.

Chuyện quá ầm ĩ, trên đường về, hắn đã nghe người khác nói lại từ đầu đến cuối.

Hắn biết hai tên Ngụy Đinh đã chết, biết Vệ Tấn là hậu nhân Tưởng gia và cũng là đồng bạn của Diệp Hữu, cũng biết mình là đại thiếu gia của Dương gia, là đại ca của Diệp Hữu, nhưng hắn không có chút ký ức nào. Mấy ngày nay hắn đã vô số lần gắng nhớ lại chuyện hồi bé, nhưng không nhớ ra được gì, đối với hắn mà nói, như là chỉ mới rời đi một lúc, mà thế giới ban đầu đã sụp đổ.

Mai trưởng lão nhìn hắn: “Thiểu Thiên tiểu ca?”

Nhâm Thiểu Thiên hồi hồn, đi đến.

Quản gia trước của Dương gia là người của Ngụy Hải Đức, vừa thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy, sau đó bị Ngụy Giang Việt phái người của ‘Thương Khung’ đi bắt lại giao cho các tiền bối, quản gia hiện tại là Dương công tử mới thay, hỏi xong tên họ và mục đích đến đây của họ, thì hoảng sợ.

Người của Dương gia đều biết công tử nhà bọn họ không phải con cháu Dương gia, Diệp giáo chủ và Nhâm Thiểu Thiên mới đúng. Tuy bọn họ muốn đi theo công tử hơn, nhưng đều rõ chủ tử Dương gia sợ là sẽ đổi người, mà hai người trước mặt một người là Nhâm Thiểu Thiên, một người là Mai trưởng lão Ma Giáo, tất nhiên quản gia không dám lề mề, vội vàng mời vào trong.

Người của ‘Nguyệt Ảnh’ nhìn thấy thì kích động chạy đến: “Đội phó!”

“Đội phó mấy ngày nay đã đi đâu?”

“Đội phó quay lại rồi, bây giờ bọn ta đều không biết phải làm gì!”

Nhâm Thiểu Thiên sắc bén nhận ra vấn đề, hỏi: “Đội trưởng đâu?”

Người của ‘Nguyệt Ảnh’ đáp: “Đội trưởng đến thành Thủy Hợp.”

Thành Thủy Hợp là nơi ở cũ của Tưởng gia, năm đó bạch đạo cũng xây mộ phần cho Tưởng gia, Nhâm Thiểu Thiên nghĩ Vệ Tấn chắc là đi thăm mộ, đáp “ừ” một tiếng.

Người của ‘Nguyệt Ảnh’ đau xót nói: “Còn nữa, đội trưởng gia nhập Ma Giáo rồi.”

Nhâm Thiểu Thiên không bất ngờ lắm, hỏi: “Vậy sao các ngươi lại ở đây…”

“Đội trưởng bảo bọn ta ở lại tìm đến Phương tiểu thần y mà khám, xem có ai bị hạ dược nữa không. Đội phó, ngươi nói xem hắn đi Ma Giáo rồi, vậy chúng ta sau này thế nào…” Mọi người nói xong bỗng nhớ ra đội phó là đại ca của Diệp giáo chủ, càng đau xót hơn, “Đội phó, ngươi cũng muốn gia nhập Ma Giáo sao?”

Điều này thì Nhâm Thiểu Thiên không thể chắc chắn được, đành lắc đầu, hỏi: “Diệp giáo chủ đâu?”

Người của ‘Nguyệt Ảnh’ đáp: “Ở trong phòng y.”

Vì vậy Nhâm Thiểu Thiên lòng đầy tâm sự mà đi.

Mai trưởng lão đã lâu không gặp giáo chủ, cũng muốn tìm giáo chủ tâm sự, ai ngờ đi được nửa đường thì thấy Nhâm Thiểu Thiên quay về, còn xách nàng đi theo, không hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Nhâm Thiểu Thiên im lặng một lúc rồi nói: “Y đang bận.”

Mai trưởng lão rất ngạc nhiên: “Đang bận?”

Thiểu Thiên tiểu ca là đại ca của giáo chủ, giáo chủ bận gì mà ngay cả đại ca đến cũng không tiếp được?

Nhưng dù nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm Nhâm Thiểu Thiên thế nào, người này cũng không trả lời, nàng định đến xem thử, nhưng trực giác mách bảo tốt nhất là đừng đi, đúng lúc này mấy vị trưởng lão Ma Giáo nghe tin chạy đến, nàng liền thức thời rời đi cùng bọn họ.

Diệp Hữu trong chớp mắt bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ.

Nhưng y chỉ tỉnh táo lại được trong chốc lát, phát hiện đối phương đã đi xa, lại rơi vào lửa nóng khiến người điên cuồng.

Chắc là hương rượu say lòng người.

Mùi thơm nồng hậu của “Phong Túy” như rù quến đầu óc, có thể khiến người chưa uống đã say ba phần.

Văn Nhân Hằng lấy môi mớm rượu lại rót một chén cho sư đệ, nhìn khóe môi ướt át cùng vẻ mặt mê loạn của y, mắt lại càng tối hơn, đè y trên nhuyễn tháp càn quấy một lần rồi lại ôm người đặt trên giường, thêm một lần nữa.

Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, trong phòng lại là ngày hè nóng bỏng.

Hai người quấn quýt, bị mồ hôi gột rửa một lần lại một lần, đến khi tận hứng mới dừng lại.

Diệp Hữu nói: “Rượu chưa uống xong.”

Giọng của y hơi khàn, xen vào chút thở dốc chưa tan cùng biếng nhác thỏa mãn, như là loại rượu ngon nhất trên đời, Văn Nhân Hằng lại không nhịn được đè y hôn rồi hôn, xuống giường cầm bầu rượu, quay về nhìn y, dùng giọng nói trầm thấp gợi cảm hỏi: “Ta đút ngươi uống?”

Diệp Hữu cười ngoắc tay: “Đến đây.”

Hai người đã triền miên qua, lúc này chỉ là vuốt ve.

Diệp Hữu thỏa mãn uống mấy ngụm rượu, liếm khóe môi sư huynh. Văn Nhân Hằng ôm người vào lòng, hỏi: “Ngủ một giấc?”

Diệp Hữu nhớ hình như lúc nãy có người đến, nói: “Không buồn ngủ, ra ngoài đi dạo đi.”

Văn Nhân Hằng không có ý kiến, hai người ăn mặc chỉnh tề rồi cùng ra ngoài, chỉ thấy ngoài sân bọc trong lớp áo màu bạc, nơi nơi đều trắng xóa một vùng, Diệp Hữu hít sâu một hơi, cảm nhận hơi lạnh tràn khắp lồng ngực, thoải mái nheo mắt lại.

Hai người chậm rãi bước ra tiểu viện, thấy mặt sẹo đứng đó, biết được Mai trưởng lão và Nhâm Thiểu Thiên đã đến. Diệp Hữu hỏi bọn họ đã đến đây lúc nào, nghe được câu trả lời liền đoán liệu đó có phải là đại ca y không, sờ sờ mũi.

Lúc trước Văn Nhân Hằng cũng nhận ra dường như có người đến, liếc nhìn sư đệ.

Da mặt Diệp Hữu luôn rất dày, rất nhanh đã bình tĩnh lại, thấy được ánh mắt của sư huynh, khóe môi nhếch lên: “Đi thôi phu nhân, ta dẫn ngươi đến gặp đại ca.”

Văn Nhân Hằng không so đo với y, ôn hòa đáp: “Được, lão gia.”

Mặt sẹo: “…”

Khoan khoan, hình như có gì đó không đúng? Sao môn chủ không phản bác lại? Chẳng lẽ không phải môn chủ cưới Diệp giáo chủ, mà là gả đến Ma Giáo sao? Hay thật ra Diệp giáo chủ không gọi sao? Môn chủ nhà hắn thật sự là phu nhân?

Hắn tưởng tượng cảnh môn chủ bị Diệp giáo chủ như vầy như vầy, vô cùng khiếp sợ, đi cùng bọn họ mà hồn bay phách lạc, được mấy bước đã đâm “Rầm” lên cây cột ở hành lang. Hắn như không thấy đau, mặt không đổi sắc đứng vững dưới ánh nhìn của môn chủ và Diệp giáo chủ, máu mũi chảy tong tong.

Diệp Hữu: “…”

Văn Nhân Hằng: “…”

Nhâm Thiểu Thiên được mấy vị trưởng lão Ma Giáo dẫn vào phòng khách, vừa ngồi xuống thì thấy bọn họ im lặng nhìn mình chằm chằm, nhướn mày: “Sao vậy?”

Mấy vị trưởng lão nhìn hắn, lại nhìn Mai trưởng lão, chần chừ hỏi: “Chuyện đó…”

Mai trưởng lão nói: “Các ngươi nói chuyện Thiểu Thiên tiểu ca là đại ca của giáo chủ à? Chuyện này bọn ta đã biết rồi.”

Vì thế mấy vị trưởng lão yên tâm, “phần phật” vây quanh Nhâm Thiểu Thiên, thân thiết vỗ vai: “Sau này chúng ta là người một nhà!”

Bách Lý trưởng lão: “Ai dám ức hiếp ngươi, thì chính là ức hiếp chúng ta!”

Miêu trưởng lão: “Muốn giết ai cứ tìm ta, ta hạ cổ cho!”

Nhâm Thiểu Thiên: “…”

Bách Lý trưởng lão nhìn Mai trưởng lão: “Vừa rồi ngươi gọi hắn là Thiểu Thiên tiểu ca?”

Mai trưởng lão ừ một tiếng, rồi nhớ ra gì đó, giơ khăn che miệng cười: “Nhưng chỉ ta mới gọi được thôi, các ngươi không thể.”

Mấy vị trưởng lão hỏi: “Vì sao?”

Mai trưởng lão đầy ý sâu xa nói: “Bởi vì quan hệ giữa chúng ta là khác.”

Nhâm Thiểu Thiên chẳng sợ, dù sao mấy ngày qua hắn với Mai trưởng lão thường xuyên nói giỡn, nghe vậy nở nụ cười xấu xa: “Ừ, rất khác.”

“…” Mấy vị trưởng lão yên lặng gặm nhấm câu này, ánh mắt qua lại giữa hai người, ai ai cũng khiếp sợ, run run nói, “Ngươi… Nàng… Các ngươi chẳng lẽ… chẳng lẽ…”

Nhâm Thiểu Thiên nhấp một ngụm trà, thấy bọn họ rất sợ hãi, dù sao cũng không thân lắm, không thể đùa dai quá được, liền nói: “Chúng ta không có gì.”

Mấy vị trưởng lão hỏi: “Không có gì là ý gì?”

Mai trưởng lão mỉm cười: “Giáo chủ bảo ta một tấc cũng không được rời, cho nên mấy ngày nay tắm rửa ăn ngủ, ta với Thiểu Thiên ca đều là, làm, cùng.”

Mấy vị trưởng lão thấy xót thay, thầm nghĩ lúc đầu chắc Thiểu Thiên tiểu ca sẽ bị người nào đó phóng khoáng quá mức làm giật mình, nhưng thấy ánh mắt khó chịu của người nào đó, liền vội vàng nhìn Nhâm Thiểu Thiên, đồng thanh nói: “Một cô nương như nàng cùng tắm với ngươi, vậy mà gọi là không có gì hả?”

Nhâm Thiểu Thiên: “…”

Các ngươi nói câu này mà không chột dạ sao?

Kỷ thần y đẩy cửa bước vào thì nghe được mấy câu đó, vuốt râu, liếc nhìn Nhâm Thiểu Thiên và Mai trưởng lão.

Nhâm Thiểu Thiên: “…”

Mai trưởng lão nhanh chóng bỏ nét mặt hớn hở ngồi xem, nghiêm túc lại.

Mấy vị trưởng lão đứng dậy đón tiếp: “Kỷ thần y.”

Kỷ thần y bình thản “ừ” một tiếng, đi đến chỗ Nhâm Thiểu Thiên cởi mặt nạ của hắn xuống, nhìn nhìn mặt hắn.

Nhâm Thiểu Thiên không hiểu: “Kỷ thần y…”

“Ta đến xem vết sẹo của ngươi,” Kỷ thần y ngừng một lát, nói, “Lúc trước đệ đệ ngươi đã từng nhắc đến.”

Tuy bề ngoài có vẻ như ông không muốn thấy tên nhóc kia, nhưng thực ra trong lòng rất khen ngợi, lại thêm tiểu đồ đệ ở bên nhìn mình chằm chằm, ông liền giả vờ như quên chuyện tiểu đồ đệ muốn gia nhập Ma Giáo, đồng ý với Diệp Hữu đến xem vết sẹo của Nhâm Thiểu Thiên.

Ông nói: “Nếu muốn chữa khỏi thì phải cắt lại vết sẹo.”

Vết sẹo trên mặt Nhâm Thiểu Thiên đã hơn mười năm, chữa hay không chữa cũng chẳng sao, nhưng nghe nói là ý của Diệp Hữu, hắn liền không từ chối, khách khí nói: “Làm phiền Kỷ thần y.”

Kỷ thần y gật đầu, mở hòm thuốc xách theo chữa thương cho hắn, đến khi bôi thuốc xong thì lấy mảnh vải băng lại.

Mấy vị trưởng lão không dám làm phiền bọn họ, lúc này nhìn thấy thì trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: Đúng là huynh đệ, đệ đệ vừa tháo băng lại đổi thành ca ca quấn băng.

Kỷ thần y dặn dò những điều cần chú ý, viết một đơn thuốc, tiếp đó lấy ra mấy bình thuốc mỡ, đưa cả với đơn thuốc cho Mai trưởng lão, cuối cùng im lặng nhìn nàng và Nhâm Thiểu Thiên, rồi đi.

Mai trưởng lão: “…”

Nhâm Thiểu Thiên: “…”

Mấy vị trưởng lão: “…”

Kỷ thần y ơi có phải ngài đã hiểu lầm gì rồi không?

Cả căn phòng lặng im như tờ, dưới tầm mắt của đồng bọn, Mai trưởng lão đặt đồ lên bàn, khí phách nói: “Nếu còn nhìn nữa, sau này ta không gả đi được thì các ngươi phải nuôi đấy.”

Mấy vị trưởng lão lập tức nhìn sang hướng khác.

Nhâm Thiểu Thiên cầm thuốc mỡ, nói: “Không phải lúc vừa về ngươi nói muốn đi tắm sao?”

“A, đúng rồi,” Mai trưởng lão đi ra ngoài, cảm khái, “Cuối cùng cũng có thể tắm một mình.”

Mấy vị trưởng lão nhìn nàng rời đi, xịch ghế sát bên cạnh Nhâm Thiểu Thiên, vỗ vai nói: “Thiểu Thiên tiểu ca mấy ngày qua sống không dễ dàng nhỉ?”

Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Vẫn ổn.”

Mấy vị trưởng lão nói: “Đừng nói nữa, bọn ta hiểu mà, nàng là nam hay nữ phải xem tâm trạng, ngươi dần quen là được.”

Nhâm Thiểu Thiên hỏi: “Nàng còn nghĩ mình là nam nhân?”

Mấy vị trưởng lão nói: “Ngươi không phát hiện sao?”

Nhâm Thiểu Thiên đáp: “Không có.”

Mấy ngày qua sớm chiều ở chung, hắn có thể nhìn ra tuy cơ thể của Mai trưởng lão đặc biệt, nhưng nàng thiên hướng làm nữ nhân hơn, chỉ là thỉnh thoảng tính cách sẽ rất hào sảng, khiến hắn không thể cư xử với nàng như với cô nương bình thường.

Mấy vị trưởng lão nói: “Không sao, sau này ngươi nhìn thấy sẽ biết.”

Nhâm Thiểu Thiên tò mò: “Lúc nàng là nam nhân thì thế nào?”

Mấy vị trưởng lão chọn từ: “Nàng hả… khá là phong lưu phóng khoáng.”

“Phải là rất phong lưu phóng khoáng, chỉ cần gặp chuyện sẽ rất nam tính.”

“Tiểu cô nương thấy nàng thường không thể bước đi nổi… Ta nhớ trước đây có một nữ phỉ rất mạnh mẽ, tuyên bố muốn bắt nàng về làm áp trại phu quân, còn sai người đến bắt rất nhiều lần.”

“Ừ, may mà võ công của nàng cao, nếu không bây giờ con chạy đầy đường rồi.”

“Đúng, rất may a, tóm lại Thiểu Thiên tiểu ca sau này quen rồi là được, nàng đa số thời gian đều là nữ nhân, chỉ khi hứng lên mới làm nam nhân một lần.”

“Ừ, quen rồi là được.”

Nhâm Thiểu Thiên: “…”

Ma Giáo các ngươi đều là những loại người gì vậy?

“Đừng nhắc đến nàng nữa,” Mấy vị trưởng lão lại thân thiết vỗ vai, “Sau này đều là người một nhà, đi, mấy ca đón gió tẩy trần cho ngươi, đến tửu lâu uống một chén.”

Nhâm Thiểu Thiên nói: “Kỷ thần y dặn không được uống rượu.”

Mấy vị trưởng lão nghĩ nghĩ.

Bách Lý trưởng lão nói: “Hay là đến trà lâu?”

Quý trưởng lão nói: “Trà lâu có gì thú vị?”

Bách Lý trưởng lão nói: “Vậy đi đâu? Cũng đâu thể đi ném tuyết.”

Miêu trưởng lão nói: “Ném tuyết vui lắm, đi không?”

Bách Lý trưởng lão nói: “… Chúng ta vẫn nên chơi mạt chược thôi.”

Khi Diệp Hữu và Văn Nhân Hằng đi vào, thì thấy bọn họ đã chơi mạt chược không biết bao lâu rồi, y ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Nhâm Thiểu Thiên.

Mấy vị trưởng lão đứng dậy: “Giáo chủ.”

Diệp Hữu gật đầu, đi đến trước mặt Nhâm Thiểu Thiên, tuy biết hắn vẫn chưa khôi phục ký ức, nhưng vẫn khẽ gọi một tiếng.

“Ca.”