Vương gia chủ và Cát thiếu bang chủ đờ đẫn ngồi đó.

Người trước rót một chén trà cho mình, im lặng đưa lên miệng, người sau tay run run đụng đến ấm trà rót một chén, bưng lên muốn uống, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đặt “cạch” một cái, căng thẳng hỏi: “Có… Có chứng cứ không?”

Diệp Hữu đáp: “Không có.”

Hai người Vương gia chủ bị núi đè lên không thể thở nổi, đang lúc không biết làm sao, bỗng ngọn núi bên cạnh “Ầm” một tiếng đâm vào ngọn núi này, chấn động mạnh đến nỗi họ cũng choáng váng.

Hai người suýt nữa là phun là một búng máu, lặp lại: “Không có?”

Vậy sao các ngươi lại chắc chắn Đinh các chủ cũng có vấn đề?

Diệp Hữu có thể đoán ra bọn họ nghĩ gì, cười cười, đứng dậy đi rửa mặt, một lát sau mới ngồi lại, thấy hai người kia vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, nói: “Có đúng hay không, trong lòng các ngươi đều đã có kết luận rồi, không phải sao?”

Vương gia chủ định lên tiếng, lại nghe ngoài cửa vang lên tiếng ‘cốc cốc’, như mèo bị dọa sợ quay phắt đầu lại. Văn Nhân Hằng đi đến mở cửa, thấy là tiểu nhị liền để người vào.

Diệp Hữu đã sớm đói bụng, đợi tiểu nhị dọn đồ ăn ra xong rồi rời đi, cầm thìa bắt đầu chậm rãi uống cháo.

Lúc này mà ngươi còn nuốt trôi cơm?

Cát thiếu bang chủ trừng mắt, sốt ruột ngứa tim ngứa phổi.

Hắn chỉ cần nghĩ mấy năm qua cả giang hồ không hề hay biết gì, thậm chí mấy vụ thảm án hay các hiệp khách tẩu hỏa nhập ma đều do Ngụy trang chủ và Đinh các chủ bày ra, tòa thân liền lạnh run.

Vương gia chủ ít nhiều gì cũng hiểu tại sao bọn họ lại bình tĩnh như vậy, dù sao ván cờ này cũng bày ra từ lâu rồi, mấy người Văn Nhân Hằng cũng ôm rất nhiều bí mật, khiếp sợ gì cũng đã qua.

Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: “Chuyện của Dụ lão năm đó có uẩn khúc?”

Văn Nhân Hằng đáp: “Ừ, kiếm khách giết sư phụ ta bị đút thuốc.”

Hắn ngừng một lát, không đợi Vương gia chủ hỏi kỹ hơn liền kể lại chuyện hiệp khách có đưa cho một mảnh giấy, nói cho bọn họ biết chủ nhân của sơn trang phát hiện lúc trước chính là Ngụy trang chủ.

Vương gia chủ nói: “Trên đó không biết Đinh các chủ?”

“Không có,” Diệp Hữu chậm rãi nuốt thức ăn xuống, chen vào một câu, “Nhưng ta là hậu nhân Dương gia.”

Vương gia chủ và Cát thiếu bang chủ tưởng là nghe lầm, giật mình kêu lên: “Gì?”

Diệp Hữu biết bọn họ đã nghe, liền nói tiếp: “Cha ta trước khi đẩy ta đi đã nói cho ta biết kẻ giết hại thế gia chính là ma đầu và hai người Ngụy Đinh, năm đó nhà ta là nhà cuối cùng, khi tin hai thế gia kia bị đồ sát truyền đến thì hôm sau đã đến lượt nhà ta, ta không biết trong thời gian ngắn như vậy sao cha ta biết được chuyện này, lại càng không có chứng cứ, nhưng qua quan sát mấy năm nay, đủ mọi dấu hiệu cho thấy hai người kia đúng là một phe.”

Vương gia chủ hoàn toàn không ngờ Hiểu công tử lại có thân phận như vậy, nhớ lại nói: “Nói vậy Dương công tử hiện giờ là đệ đệ của ngươi? Ta nhớ năm đó khi Dương gia gặp chuyện thì con trai cả của gia chủ không ở nhà, chỉ có một con trai út, mấy ngày sau lại truyền ra tin con trai cả cũng bị giết, đó là tin giả sao?”

Diệp Hữu lắc đầu: “Ta chính là con trai út của Dương gia, Dương công tử hiện nay là con trai của quản gia nhà ta, nếu không có chuyện năm đó, thì hắn đã là thư đồng của ta.”

Vương gia chủ không hiểu: “Vậy sao hắn lại thành hậu nhân của Dương gia?”

Diệp Hữu nói: “Các ngươi không đi đến Thiếu Lâm, nên không biết mấy người Kỷ thần y đã phát hiện ra một bản chép tay của thần y quân trắng, trên đó viết nếu dùng thuốc với trẻ con, cũng nhân cơ hội đó nhét một bối cảnh khác cho nó, thì sẽ khiến ký ức của nó mơ hồ, dần dần liền nghĩ mình là người đó thật.”

Vương gia chủ hít sâu: “Ngụy trang chủ dùng thuốc với hắn? Bọn họ không sợ có ngày dược tính mất đi hay sao?”

“Ông ta đâm lao thì phải theo lao, hay ngươi tưởng Ngụy Hải Đức muốn cứu người thật?” Diệp Hữu nhìn hắn, “Năm đó nếu ông ta không cứu người thì cũng sẽ tìm được cái cớ khác để khởi xướng ‘Đồ ma lệnh’, cứu người chỉ là một cơ hội, bởi vì lúc bọn chúng chạy đến thì thư đồng của ta mới được đào ra từ trong đống người chết, lại chỉ bị thương nhẹ, có nhiều bạch đạo ở đó như thế, Ngụy Hải Đức không thể chém thêm một đao, nên mới đón người về nhà, mà cha ta có không ít bạn bè, chắc chắn họ sẽ để ý, nên Ngụy Hải Đức không dám giết hắn.”

Cát thiếu bang chủ không nhịn được hỏi xen vào: “Sao ngươi biết chuyện này?”

“Sau này ta đã điều tra lại,” Diệp Hữu khẽ nói, “Ta còn biết năm đó hắn mặc quần áo của ta, ta đoán chắc là quản gia muốn hắn chết thay cho ta, có lẽ sau khi hắn tỉnh lại cũng nói với Ngụy Hải Đức hắn là con út của Dương gia, nhưng dù nói hay không nói, đám Ngụy Hải Đức cũng sợ đêm đó hắn đã nhìn thấy mặt của bọn chúng, cho nên đút thuốc cho hắn.”

Vương gia chủ và Cát thiếu bang chủ im lặng.

Vì hiểu lầm, Dương công tử không chết, lại được Ngụy trang chủ nuôi lớn mới chịu thả ra, thậm chí để có được tiếng thơm, Ngụy trang chủ còn giúp hắn xây dựng lại Dương gia, nhìn thì tốt đấy, nhưng sợ trong Dương gia chẳng có mấy gia phó trung thành, hầu hết đều là Ngụy trang chủ phái đến giám sát hắn.

Ủa, khoan đã… Vương gia chủ hỏi: “Chuyện đút thuốc cho trẻ con thì mấy người Kỷ thần y phải đọc bản chép tay mới biết, nhưng theo lời của ngươi, thì hình như ngươi đã biết trước rồi?”

Diệp Hữu đáp, “Ừ, ta có một người bạn bị đút thuốc, trong một lần tình cờ dược tính trong người hắn mất đi, nên ta biết được việc này, cho nên khi điều tra xong chuyện của Dương gia, ta liền hiểu thư đồng của ta cũng bị đút thuốc.”

Vương gia chủ hiểu ra: “Thì ra là vậy.”

Diệp Hữu hỏi: “Có gì muốn hỏi nữa không?”

Hai người không lên tiếng, phải từ từ nghĩ đã.

Diệp Hữu nhìn bọn họ, lại cúi đầu ăn tiếp.

Vương gia chủ: “…”

Cát thiếu bang chủ: “…”

Còn ăn? Lòng của người cũng đủ lớn đấy, chẳng lẽ chuyện vừa nói lúc nãy là chuyện nhà người khác sao!

Văn Nhân Hằng lại hiểu khi sư đệ điều tra cặn kẽ những chuyện đã xảy ra, biết được Ngụy Hải Đức mượn chuyện Dương gia để thêm công lao vĩ đại cho mình, chắc chắn không bình tĩnh như vậy. Thậm chí bây giờ hắn vẫn còn nghĩ, lúc trước sư đệ trở lại Trung Nguyên, một mình lục khắp thung lũng ngoài thành Hoa Dương cũng không thể tìm được một mẩu xương của Dương phụ thì sẽ có tâm trạng thế nào, khi đó hắn đang ở đâu?

Mấy năm qua, khi sư đệ một mình đối mặt với những đau đớn tột cùng kia, hắn đang ở đâu?

Hắn rất hối hận sao năm đó mình không cương quyết hơn, như vậy hắn có thể ở bên sư đệ, đi cùng y qua những khó khăn đó cả ngày lẫn đêm.

Diệp Hữu phát hiện tầm mắt của hắn, nhìn sang.

Văn Nhân Hằng hồi hồn gắp thức ăn cho y, thuận thế cầm tay y, thầm nghĩ những gì đã qua không thể bù đắp lại, nhưng sau này mình mãi mãi ở bên cạnh y.

Vương gia chủ và Cát thiếu bang chủ vẫn còn chìm trong kích thích “Ngụy trang chủ, Đinh các chủ và minh chủ là một giuộc”, không để ý đến bầu không khí mờ ám trước mặt.

Vương gia chủ cố ép mình bình tĩnh lại, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hai mươi năm qua, nói: “Ta nhớ quan hệ giữa Phong Hiền trang và Linh Kiếm các căng thẳng là bởi vì tỷ tỷ của Ngụy trang chủ gả cho đại ca của Đinh các chủ chưa đến hai năm đã qua đời, sau đó đại ca của Đinh các chủ cũng mất, nhưng đến giờ mọi người vẫn không rõ vì nguyên nhân gì mà hai nhà lại rạn nứt như vậy, nếu như đó chỉ là giả vờ, vậy nghĩa là không có liên quan gì đến việc đó?”

Diệp Hữu đang định nói, lại liếc thấy sư huynh gắp một cái ngân ti quyển cho y, liền ngoan ngoãn ăn tiếp, giao chuyện đáp lời cho sư huynh.

Văn Nhân Hằng nói: “Các ngươi có biết ngày mà ma đầu xuất hiện, ngoại trừ Ngụy trang chủ, thì còn có một người đi cùng nữa không?”

Vương gia chủ hỏi: “Ai vậy?”

Văn Nhân Hằng đáp: “Ngụy Giang Nhu, nàng ta bị ma đầu bắt đi.”

Vương gia chủ không hiểu: “Việc này thì có liên quan gì đến nàng ta?”

Văn Nhân Hằng nói: “Có chút liên quan, ta với A Hiểu vẫn luôn không rõ tại sao Ngụy trang chủ và Đinh các chủ lại có thể khiến ma đầu cam tâm tình nguyện bán mạng cho chúng, đến khi chuyện lần này xảy ra mới đoán ra được một giả thiết.”

Đầu óc của Cát thiếu bang chủ đã đặc quánh như tương hồ, ngơ ngác nhìn bọn họ, đợi lời nói kế tiếp.

Vương gia chủ thì ngẩn ra, liên kết với các manh mối, lại tính tuổi của Ngụy Giang Nhu, nói: “Ngụy Giang Nhu chưa đến hai mươi, chắc chắn không phải do tỷ tỷ của Ngụy trang chủ sinh, hẳn là con gái ruột của Ngụy trang chủ, ma đầu bắt nàng ta làm gì?”

Văn Nhân Hằng nói: “Ma đầu rất tốt với Ngụy Giang Nhu.”

Vương gia chủ ngẫm nghĩ, rất nhanh đã hiểu: “Chẳng lẽ là Ngụy Giang Nhu giống cô cô mình? Lúc trước ma đầu giúp đỡ hai nhà kia cũng là vì tỷ tỷ của Ngụy trang chủ?”

Văn Nhân Hằng đáp: “Tám phần là vậy, còn về việc bà ấy chết thế nào, chúng ta đều không biết, chỉ có thể đoán là trước khi bà ấy chết có lẽ đã nói với ma đầu rằng hy vọng lão có thể quan tâm hơn đến người của hai nhà này, ma đầu đồng ý, vì vậy hai người Ngụy Đinh nhờ thế mà đi lên đỉnh.”

Vương gia chủ im lặng.

Thật ra dù Hiểu công tử không nhắc đến chuyện của Dương gia, thì chỉ riêng việc mấy năm qua Ngụy trang chủ và minh chủ không ra tay với Đinh các chủ cũng là đáng ngờ rồi. Bây giờ nghe Văn Nhân Hằng nói xong chuyện của ma đầu, hắn càng cảm thấy Ngụy Đinh cùng một phe, dù sao tình cảm của ma đầu với tỷ tỷ Ngụy trang chủ không rõ ràng như vậy, nếu Ngụy gia và Đinh gia thật sự rạn rứt vì bà ấy, thì không cần Ngụy trang chủ và minh chủ ra tay, chỉ mình ma đầu cũng đủ xử lý Đinh các chủ, cần gì phải ngấm ngầm nuôi dược nhân?

Hắn bình tĩnh lại, chuyển đến chuyện hiện nay, hỏi: “Sao các ngươi không đến thành Ngũ Uẩn?”

Văn Nhân Hằng đáp: “Ta đi cùng A Hiểu đến thành Hoa Dương, lúc về tình cờ thấy bọn chúng…”

Hắn kể tóm tắt mọi chuyện.

Vương gia chủ và Cát thiếu bang chủ nghe bọn họ nói bắt Ngụy Giang Nhu đi, lợi dụng nàng dẫn đám người ma đầu vào chỗ chôn hỏa dược, thì vô cùng khiếp sợ, tiếp đó nghe được minh chủ bị Ngụy Giang Nhu hại chết, đều “A” một tiếng, sau đó lại nghe nói Hiểu công tử bị ma đầu đánh một chưởng, còn cố gắng gượng chém đứt một cánh tay của Ngụy trang chủ, im lặng một lúc rồi cùng kêu lên: “Đùa hả ——?!”

Diệp Hữu không hề ngẩng đầu lên đáp: “Không có, võ công của ta vẫn còn, lúc đến thành Ngũ Uẩn nhớ giữ bí mật cho ta.”

Vương gia chủ: “…”

Cát thiếu bang chủ: “…”

Hai người bỗng nhớ đến cảnh tối qua, thầm nghĩ cũng không phải là không thể nào.

Cho nên bây giờ ma đầu bị thương, minh chủ thì chết, Ngụy trang chủ đã mất một cánh tay? Bọn họ nhìn hai người trước mặt, thầm nghĩ chỉ là vô tình có một cơ hội mà đã khiến người ta thành ra như vậy, hai sư huynh đệ này đúng là khủng bố!

“Khoan đã,” Vương gia chủ bỗng nhớ ra, ngưng trọng nhìn Hiểu công tử, “Đăng diệt độc trong người ngươi là do ma đầu dùng đăng diệt công đánh?”

Diệp Hữu đáp: “Ừ.”

Vương gia chủ nói: “Nghe nói là sẽ chết rất nhanh, một khắc cũng không sống nổi mà?”

Diệp Hữu đáp: “Ta đã ăn thuốc giải độc của Kỷ thần y, có lẽ là có chút tác dụng.”

Vương gia chủ hỏi: “Giải hết độc rồi sao?”

Diệp Hữu đáp: “Không rõ lắm.”

Vương gia chủ nói: “Không đi tìm Kỷ thần y xem thế nào sao?”

Diệp Hữu đáp: “Từ từ đã, lúc này ta không thể rời đi quá lâu.”

Vương gia chủ cũng biết hiện nay đang là lúc mấu chốt, cũng không thể nói được gì.

Hắn gật đầu, đợi Hiểu công tử ăn xong, liền cùng rời khỏi khách điếm đi đến thành Ngũ Uẩn.

Trên đường đi, đám áo đen lại xuất hiện một lần, nhưng nhờ có đám sát thủ mà Vương gia chủ thuê, bọn chúng không thể làm được gì, chật vật bỏ chạy.

Còn Diệp Hữu thì tỉnh lại được nửa ngày lại hôn mê lần nữa.

Lần này ngủ một canh giờ, sau khi tỉnh lại một lát lại tiếp tục mê man, cứ tỉnh rồi lại ngủ qua ba ngày, cuối cùng cũng khôi phục bình thường, mấy người đang sợ hãi đều thở phào nhẹ nhõm.

Văn Nhân Hằng ngồi trong xe nhìn sư đệ hỏi: “Ngươi không sao thật?”

Diệp Hữu đáp: “Không có cảm giác gì.”

Văn Nhân Hằng nhìn chằm chằm một lúc, bắt mạch cho y thấy vẫn mạnh mẽ, cũng yên tâm hơn: “Cũng không biết là tác dụng của thuốc, hay là nhờ võ công ngươi luyện.”

“Ta thấy là có liên quan đến võ công, dù sao cũng là bí tịch đệ nhất giang hồ,” Diệp Hữu nhướn mày hỏi, “Có muốn luyện không? Ta viết cho ngươi. Sư huynh cứ yên tâm, đến khi ngươi mất trí nhớ, dù có gào khản cổ thì ta cũng trói ngươi lại điểm tử huyệt của ngươi, không nhân lúc ngươi mất trí nhớ mà đùa bỡn ngươi đâu.”

Văn Nhân Hằng lập tức nhớ lại lúc sư đệ mới mất trí nhớ, cười nói: “Khi đó ngươi rất đáng yêu.”

Diệp Hữu nói: “Bây giờ ngươi thấy ta không đáng yêu?”

Văn Nhân Hằng ôm lấy người, lưu manh trêu ghẹo một lát, ghé sát bên tai y khẽ nói: “Ừ, bây giờ là mê người.”

Diệp Hữu thấy tai ngưa ngứa, vội né tránh.

Văn Nhân Hằng nắm cằm y xoay lại: “Hai ngày nay tâm trạng của ngươi có vẻ không tệ?”

Diệp Hữu hôn một cái lên môi hắn, trước khi hắn hôn trả lại né tránh, cười nói: “Bởi vì ta phát hiện khi giao thủ với ma đầu, phần thắng của ta lớn hơn.”

Văn Nhân Hằng: “A?”

Diệp Hữu hiểu tại sao sư huynh lại ngạc nhiên, nói: “Công lực, nội lực của lão qua nhiều năm như vậy đúng là cao hơn ta, nhưng chỉ cao đến hữu hạn, mà khinh công của ta nhanh hơn lão, có thể kéo dài trên trăm chiêu. Sư huynh, ngươi phải biết lão đã có tuổi, rốt cuộc cũng không thể sánh bằng người trẻ tuổi.”

Văn Nhân Hằng đã hiểu: “Cho nên người thắng cuối cùng là ngươi.”

Diệp Hữu gật đầu: “Bây giờ ta chỉ lo lắng Tòng Vân không chết, hoặc là trong tay Ngụy Hải Đức có thuốc.”

Vậy đúng là không ổn, Văn Nhân Hằng nghĩ.

Thực lực của ma đầu vốn đã đáng sợ, nếu còn ăn thuốc tăng nội lực, thì phải đánh thế nào?

Diệp Hữu chỉ nghĩ một lát rồi không thèm nghĩ nữa, lấy mảnh vải ra đưa cho sư huynh, ý bảo hắn quấn cho mình.

Văn Nhân Hằng hiểu.

Bây giờ Ngụy Hải Đức đã biết sư đệ có võ công, hơn nữa còn trúng đăng diệt độc, chắc chắn sẽ truyền tin này cho Đinh các chủ. Lúc này sư đệ quấn mảnh vải xuất hiện, không những không giống như trúng đăng diệt độc, mà bước đi còn không có lực, thật thật giả giả như vậy, Đinh các chủ cũng không biết rõ liệu có phải là cùng một người không.

Mấy người chạy suốt mấy ngày liền, cuối cùng chiều tối hôm nay cũng đã đến thành Ngũ Uẩn.

Các tiền bối đã vào ở trong Thịnh gia, Thịnh gia lão gia tử và gia chủ cũng đã biết ma đầu chưa chết, lập tức từ người đứng xem thành người tham dự, dù sao Hoa gia bị thảm sát hai mươi năm trước có quan hệ họ hàng với họ, tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Thịnh gia chủ nghe nói Văn Nhân Hằng và Hiểu công tử mấy ngày nữa mới đến, liền chuẩn bị sẵn một gian phòng cho họ, lúc này thấy còn có thêm hai người nữa, một mặt mời người vào trong, mặt khác nháy mắt với quản gia, ý bảo ông mau đi chuẩn bị.

Các vị tiền bối cũng đi ra đón.

Cát bang chủ và Vương gia chủ hàn huyên mấy câu, thấy con trai im lặng, liền nhìn hắn.

Cát thiếu bang chủ lặng lẽ nhìn lại, quyết định đến đêm khuya yên tĩnh mới nói cho cha mình một chuyện rất lớn, mong là cha già có thể chịu đựng được.

Cát bang chủ khó hiểu nhìn vẻ mặt của con trai, cũng lười hỏi nó, chuyển hướng sang Hiểu công tử: “Trong người sao rồi?”

“Đỡ hơn nhiều.” Diệp Hữu nói, vừa nói vừa đi cùng bọn họ, rất nhanh đã vào đến tiền thính.

Y đang định hỏi gần đó có xảy ra việc gì không, liền thấy gia đinh chạy vào, nói với bọn họ bên ngoài có người tự xưng là Ngụy Giang Việt, muốn gặp Hiểu công tử và Văn Nhân môn chủ.

Các vị tiền bối sững sờ: “Cái gì?”

Thịnh gia chủ tỉnh táo lại, vội nói: “Mau để hắn vào.”

Gia đinh đáp vâng, xoay người chạy đi.

Mọi người đứng ở tiền thính không nhúc nhích, cùng nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Bọn họ chờ một lúc, quả nhiên thấy có người đi vào, đúng là Ngụy Giang Việt. Nhưng tình trạng của hắn không ổn lắm, tuy vẫn là gương mặt kia, nhưng mắt đầy tơ máu, vành mắt đen thui, cứ như đã nhiều ngày rồi không ngủ.

Đinh các chủ là người lên tiếng đầu tiên, hỏi: “Ngươi bị ai bắt đi? Mấy ngày này ở đâu?”

“Về nhà một chuyến.” Ngụy Giang Việt khàn khàn nói, mắt nhìn thẳng Hiểu công tử, rồi chậm rãi đi đến, cuối cùng dừng lại cách y ba bước.

Diệp Hữu hỏi: “Sao rồi?”

Ngụy Giang Việt chớp mắt, không đáp lại, ngay trước mặt bao người hất vạt áo lên, quỳ xuống trước mặt y.

“Bịch.”

Vang lên nặng nề.