Giáo chủ đi theo phía sau thiếu lâu chủ, nhắm mắt theo đuôi tiến vào trong phòng.

Vừa đóng cửa, giáo chủ bước từ từ một chút rồi nhào lên lưng thiếu lâu chủ, hai tay vòng lấy cổ y, ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng làm nũng: Tướng công, ta sai rồi.

Thiếu lâu chủ kéo hắn đi về phía giường, nghe vậy nở nụ cười: Nói xem?

Giáo chủ nói: Ta không nên lén lút chạy mất… Ừm, ta không nên đều là lén lút chạy mất.

Thiếu lâu chủ nói: Còn gì nữa không?

Giáo chủ suy nghĩ một chút, nói: Còn nữa, không nên lừa ngươi. Nhưng mà ta sợ huynh biết ta là giáo chủ Túc Thiên Giáo thì sẽ không để ý đến ta nữa thôi mà.

Thiếu lâu chủ hơi nghiêng đầu qua chỗ khác, nói: Vậy ngươi sẽ gạt ta cả đời sao?

Giáo chủ nói: Không đâu… Hắn bỗng nhiên tinh tế nhấm nuốt được ý tứ trong câu, nhất thời nhảy cẫng lên: A Ngạn, ý của huynh là, sẽ ở cùng ta cả đời sao?

Thiếu lâu chủ không trả lời, lại hỏi hắn: Khi nào thì trả khóa trường mệnh cho ta đây?

Giáo chủ cười hì hì, nói: Trước khi đi phải lấy đi cái gì đó chứ, không ngờ rằng lại là nó. A Ngạn, huynh còn nhớ khi còn bé đúng không?

Giáo chủ được voi đòi tiên đưa hai tay vào trong vạt áo thiếu lâu chủ, sung sướng hỏi: A Ngạn, huynh cũng thích ta mà, đúng không?

Thiếu lâu chủ không trả lời, chỉ nói: Tần Văn, có một số chuyện, ngươi không nói với ta, ta vĩnh viễn sẽ không biết.

Giáo chủ ngẩng đầu lên, hôn khóe miệng của y, nói: A Ngạn, ta nghĩ rằng huynh không gì không là không thể cả.

Thiếu lâu chủ lắc lắc đầu, nói: Sai rồi. Tần Văn, nếu như không phải Đồng Khúc nói cho ta biết ngươi thường xuất hiện trước mặt ta, thì ta cũng không biết ngươi đã trở lại.

Thiếu lâu chủ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của hắn, nói: Lúc ngươi hoàn toàn biến mất, ta mới phát hiện ngươi ngoại trừ nói cho ta biết tên ngươi là A Văn, còn lại chuyện gì cũng không. Ngươi ở đâu, phụ thân là ai, ta ngay cả tìm cũng không thể tìm nổi. Mà khi đó, ta vẫn chưa phải là Trịnh Ngạn bây giờ.

Giáo chủ sửng sốt trong chốc lát. Ơ, hắn không có nói cho thiếu lâu chủ mình là con trai giáo chủ Túc Thiên Giáo hở? Nghĩ kỹ lại một chút, hình như đúng là không có thật. Bởi vì vào lúc ấy Túc Thiên Giáo bọn họ vẫn là rất đáng sợ, mẫu thân lúc nào cũng dặn dò hắn đi ra ngoài tuyệt đối không nên nói mình là đứa con không tốt lành của nhà ai.

Giáo chủ đột nhiên kéo dài giọng kêu một tiếng: A Ngạn~~~ Sau đó vùi đầu vào hõm cổ thiếu lâu chủ, buồn bực khó chịu nói: Ngay cả ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, bỗng dưng bị cha mẹ đưa Thần Tiên cốc cực xa, nói là chữa bệnh. Nhưng mà thân thể  của ta rất khỏe mà, mãi đến sau này mới phát hiện mình không thể tu luyện được nội lực, cho nên vào lúc ấy có lẽ là bị hạ độc thuốc gì đó… Sau đó nữa, có người tới tìm ta, vừa thấy mặt đã nói với ta cái gì mà cha mẹ ta đều chết hết rồi, người xấu cũng chết hết rồi, cha ta vì để lại đường lui, hắn tới đón ta trở về…

Thiếu lâu chủ cảm thấy vai mình dần dần ướt đẫm.

Giáo chủ nói rất nhỏ: A Ngạn, lúc mới trở về ta rất mờ mịt, ta cảm giác mình chẳng có gì có, không  có thù để báo, không có chuyện gì để làm, ta mất tất mọi người… Trừ huynh.

Thiếu lâu chủ nói: Vậy sao ngươi không đến tìm ta?

Biểu cảm giáo chủ đột nhiên trở nên vặn vẹo, hắn ấp úng một hồi lâu mới thở phì phò nói: Chẳng phải là bởi vì huynh đột nhiên biến thành nam nhân sao? Làm ta sợ muốn chết, ta vốn định cưới Ngân Ngân vô cùng mềm mại, kết quả lại biến thành Trịnh Ngạn cứng rắn!

Thiếu lâu chủ giải thích nói: Kỳ thực ngay sau khi mẹ ta qua đời thì ta đã đổi lại nam trang rồi, hẳn là ngươi cũng thấy rồi. Chỉ có điều, trong đầu của ngươi không quan tâm mấy chuyện này, nhất định là không chú ý.

Giáo chủ hung hăng nói: Không cho quanh co lòng vòng mắng ta ngốc! Ừm nói chung là, huynh dọa ta sợ, thế nhưng ta vẫn không kiềm được, lén đi theo thật lâu, sau đó phát hiện… Mặc kệ huynh là nam hay nữ, huynh đều là A Ngạn của ta, đoạn tụ hay gì gì đó cũng chả có gì ghê gớm. Đằng nào trong võ lâm cũng có rất nhiều người như thế.

Thiếu lâu chủ: …

Giáo chủ lại đột nhiên hoan hô một tiếng, nói: Nói ra hết rồi. A Ngạn, bây giờ ta đang rất khổ sở, cần huynh dùng thịt để an ủi ta.

Thiếu lâu chủ: …