Thời tiết lúc này chợt ấm rồi lại trở lạnh, qua một hồi xuân phong làm cho ta ngã bệnh.

Tuy rằng hiện tại võ công của ta khá cao, thân thể cũng cường kiện nhưng đến cùng vẫn là nhục thể phàm thai, không chú ý là nhiễm phong hàn. Cố tình kẻ điên hộ tống quân mã đi biên quan đến nay chưa về, ta bị tắc mũi cả ngày đầu óc mơ màng chỉ có thể nằm mãi trên giường, thật sự rất thê lương.

Thực ra ta cũng muốn cùng hắn đi biên quan nhưng kẻ điên nói biên quan rất lạnh, bụi cát đầy trời, chết sống không chịu cho ta đi, không mang theo ta thì cũng được đi lại mang theo tên tiểu tử Tiêu Lãng Nguyệt kia đi, làm ta tức giận quá sức.

“Ngươi không dẫn ta đi lại dẫn theo hài tử đi!”

Ta nhớ lại những lời hai ta nói đêm trước khi kẻ điên đi.

“Nó là nam hài tử, phải trải qua một phen cực khổ mới trưởng thành được, ta dẫn nó đi tôi luyện cũng không phải đi hưởng phúc, ngươi xem náo nhiệt cái gì.” Hắn bình tĩnh ngồi ở trước bàn uống trà, nghe vậy mặt không đổi sắc.

Đây là đang nói cái gì? Sao lại nói thành chuyện như vậy!

Ta nhướn mày, đi tới trước mặt hắn ngồi xuống, vỗ vỗ bàn: “Ai …chẳng lẽ ta không phải là nam nhân, sao nó đi được ta đi không được?”

Tay hắn dùng vuốt ve chung trà chợt dừng lại, nhìn chăm chú vào ta: “Ngươi không giống, ngươi không cần học hỏi cũng không cần chịu khổ, đương nhiên là vì ta sẽ đem những điều tốt nhất cho ngươi, nó thì phải dựa vào chính mình dốc sức làm.” Hắn vuốt tóc của ta nói: “Ngươi ngoan ngoãn đợi ta trở về.”

Có đôi khi Tiêu Trọng Nam nói chuyện tốt vô cùng nhưng chuyện gì một khi hắn quyết định chủ ý thì sẽ không thay đổi. Mặc dù ta rất muốn cùng hắn ở một chỗ, nhưng cũng không dám vụng trộm theo mã đội xuất hành, cuối cùng cũng chỉ có thể ở lại Hắc Ưng bảo.

Đáng tiếc mấy năm trôi qua Trình Tiểu Vũ tuổi cũng đã lớn, kẻ điên cho hắn gia nhập giang hồ thí luyện, không có hắn bình thường không cảm thấy gì, nhưng những lúc một mình ở trong phòng thì cảm giác rất lạnh lùng, rất là tưởng niệm.

Tiêu Mạc Bắc tự mình đến thăm ta hai lần, hỏi vài câu rồi cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên thở dài.

“Đại ca bảo ta chiếu cố ngươi, hắn trở về gặp ngươi như thế này nhất định sẽ trách tội ta.”

Ta nằm trên giường cùng hắn nói chuyện, nghe vậy có chút kỳ quái: “Chờ hắn trở về ta đã khỏi bệnh không để cho hắn biết là được. Lại nói ta sinh bệnh là tự mình sinh bệnh có liên quan gì đến ngươi, hắn trách ngươi làm gì?”

Tiêu Mạc Bắc như cười như không lắc đầu: “Ngươi không hiểu, ngươi là tâm can là Niếp Niếp của ca ca, là bảo bối thật sự đó”

Ta nhất thời đỏ mặt, loại tên thân mật này từ trong miệng người thứ ba nghe được thật sự có chút xấu hổ.

Ta sờ sờ mũi: “Nào có chuyện như ngươi nói vậy.”

Y thẳng tắp nhìn ta, đột nhiên nói: “Ngươi có biết ngày đó bọn người bắt ngươi đi làm ngươi trọng thương, bọn Ẩn Kiếm môn cùng Bắc Môn Đao Tông cuối cùng đều bị như thế nào không?”

Trong lòng ta giao động, nhưng cũng muốn biết đích xác: “Nguyện nghe chuyện này rõ ràng.”

Tiêu Mạc Bắc chậm rãi nói: “ Chưởng môn của Ẩn Kiếm môn trở về sơn môn không bao lâu thì bị trúng gió, hiện tại thân thể không cử động được cũng nói không được, chức vị chưởng môn chỉ có thể do sư đệ của hắn tiếp nhận.”

Lão nhân kia năm đó trung khí mười phần, chỉ có ánh mắt là không tốt lắm, không thể tưởng tượng được nói trúng gió thì trúng gió.

“Tuổi lớn thì sức khỏe không còn dùng được.” Ta không tức giận hắn nữa cũng thổn thức.

Tiêu Mạc Bắc tiếp tục nói: “Bắc Môn tông chủ cũng không xong, vài năm trước không chỉ bị người nửa đêm đánh gãy tứ chi gân mạch, sau lại bị chính thân đệ đệ của mình tố giác rất nhiều chuyện ẩn mật, nói hắn làm rất nhiều việc ác không xứng là võ lâm chính đạo, mắng hắn súc sinh cũng không bằng, cuối cùng giao cho Võ Lâm minh chủ xử trí nhốt vào ám lao, không tới nửa năm thì chết.”

Võ công của Bắc Môn tông chủ ta đã lĩnh giáo qua, cũng rất cao cường, tuy rằng không bằng Tiêu Trọng Nam nhưng cũng tính thuộc hàng cao thủ, có thể vào lúc đêm khuya yên tĩnh phế tứ chi của lão nhất định là cao thủ trong cao thủ.

“Đúng là…… chúng ta động thủ?” Ta thử thăm dò hỏi.

Không nghĩ tới Tiêu Mạc Bắc không phủ nhận, thoải mái gật đầu:“Ai bảo bọn họ động đến người không nên động.”

Ta nhất thời như đang mộng, không nghĩ tới lúc ấy kẻ điên nói muốn giết bọn họ trả thù cho ta đúng là sự thật.

Trong giọng nói của Tiêu Mạc Bắc lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Ngươi hiện tại đã biết rõ thật ra ca ca đối đãi với ngươi như châu như bảo không chấp nhận được ngươi chịu nửa điểm ủy khuất.”

Lúc ta ngủ mơ mơ màng màng thì cửa phòng lặng lẽ bị đẩy ra, ta lập tức tỉnh táo lại, vén sa liêm nhìn ra phía cửa, thấy kẻ điên một thân lạnh lẽo đang đi vào trong phòng.

“Sao lại trở về sớm như vậy?” Ta ngạc nhiên nói.

Hắn vài bước đi đến bên giường, mi tâm ẩn ẩn nhăn, không trả lời ta, mà dùng bàn tay thử độ ấm trên trán ta.

“Còn có chút nóng.” Khuôn mặt hắn đầy vẻ nghiêm túc.

“Rõ ràng là tay ngươi rất lạnh.” Ta cầm tay hắn lấy xuống, thuận thế nắm ở trong tay, trong lòng đã có phỏng đoán. Hắn nhất định biết được tin ta sinh bệnh, lúc này mới ngày đêm chạy trở về, ta nhất thời vừa cảm động lại vừa ngọt ngào.

Hắn ở bên giường ngồi xuống, chăm chú nhìn ta chằm chằm: “Ta nguyên bản không muốn ngươi chịu khổ mới không mang theo ngươi đi biên quan, không nghĩ tới ngược lại hại ngươi bị bệnh một hồi.”

“Cũng không phải ngươi hại ngươi áy náy làm gì?” Dứt lời ta khẽ mỉm cười nhìn hắn thương lượng: “Về sau ngươi đi nơi nào cũng dẫn ta theo có được không?”

Ta biết hắn mỗi lần thấy ta bị bệnh thì nhất định sẽ chiều ý ta.Ta muốn ngôi sao thì hắn không cho mặt trăng, muốn mặt trăng thì không cho mặt trời, đối với ta có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng. Quả nhiên hắn không chút suy nghĩ liền cuối xuống hôn hôn má của ta, mãn nhãn ôn nhu.

“Được!”

Được hắn hứa hẹn tâm tình ta trở nên rất tốt, lại cùng hắn nói vài câu tình thoại, nói một hồi đột nhiên nhớ tới tiểu tể tử.

“Lãng Nguyệt đâu?”

“Ở phía sau cùng đi về với đại đội, ta suốt đêm chạy về, bọn họ đại khái phải hai ngày nữa mới có thể đến.”

Khi nãy ta kinh hỉ vì hắn đột nhiên xuất hiện không để ý đến nhiều chuyện khác, lúc này tĩnh tâm mới phát hiện vẻ mặt hắn mệt mỏi, nghĩ đến chạy suốt ngày đêm chắc uể oải đến cực điểm. Ta nhanh chóng bảo hắn cởi y phục nằm lên trên giường, nhưng rất nhanh nhớ tới mình được bị phong hàn, muốn kéo người qua, lại vội vàng ngừng động tác.

“Ngươi đi đến khách phòng ngủ đi!”

Hắn thoáng nhướn mi: “Làm sao vậy?”

Ta giải thích nói: “Ta sợ lây bệnh cho ngươi, mấy ngày nay ngươi đến thư phòng ngủ đi.”

Hắn nghe vậy biểu tình buông lỏng: “Ta mà sợ cái gì.” Nói xong nhanh chóng cởi áo khoác chui vào ổ chăn, không cho ta cự tuyệt gắt gao ôm ta vào trong ngực. Hắn nói: “Lây bệnh cho ta ngươi sẽ hết bệnh.”

Tuy sợ hắn cũng nhiễm phong hàn nhưng hắn vừa ôm lấy ta, quanh thân đều là khí tức của hắn làm tay chân ta như nhũn ra, sao còn có thể đẩy hắn? Chỉ có thể để hắn ôm suốt một đêm.

Ngủ một giấc thật ngon, khi mặt trời tỏa sáng không chỉ kẻ điên không nhiễm phong hàn mà bệnh phong hàn của ta cũng đã khỏi.

“Đúng là bệnh khí cũng sợ ngươi.” Ta trêu tức nói.

Hắn giúp ta mặc y phục, cẩn thận đem tóc dài từ trong tà áo rút ra, ngoài miệng nói: “Phải phải phải, sát khí của ta rất nặng, chúng nó đều sợ ta. Xem ra về sau đến nơi nào cũng phải mang theo ngươi, không mang theo là không được.”

Ta tà tà liếc nhìn hắn: “Vốn nên như thế.”

Có lẽ hắn sợ ta còn tức giận vì lần này không chịu dẫn ta cùng đi biên quan, cẩn thận ôm ta vào trong lòng nhẹ nhàng dụ dỗ.

“Niếp Niếp ngoan, lần này là ta không tốt, lần sau nhất định sẽ không để ngươi một mình ở lại trong nhà”

Thực ra ta đã sớm không còn tức giận, lúc này ta chỉ muốn cho hắn hống hống ta mà thôi.

Được người xem như bảo bối cảm giác thật sự rất tốt, nhịn không được chỉ muốn hắn lại sủng ta thêm một chút, lại yêu ta thêm một chút.

“Đúng, các ngươi lần này đi biên quan, có nhìn thấy Dương hộ pháp?”

Quốc gia bên kia võ lâm nhân sĩ tương đối ít, Đông Sơn tái khởi cũng rất tiện, tuy rằng ta không còn làm giáo chủ nhưng trong lòng vẫn hi vọng Dương hộ pháp có thể trùng chấn giáo phái.

Có Dương hộ pháp và các lão nhân một lòng, Hàn Nhất giáo tất nhiên sẽ không trở thành một Ma Giáo trơ trẽn chỉ có một người.

“Gặp được, hắn còn hỏi ta tình hình gần đây của ngươi.” Kẻ điên nói: “Lãng Nguyệt rất là thích hắn nghiễm nhiên xem hắn như là tri kỷ lương hữu, làm ta ta vạn vạn không ngờ tới.”

Ta nghe vậy mỉm cười: “Dương hộ pháp làm người nhân hậu, tâm địa đơn thuần, ta ngược lại không cảm thấy kỳ quái khi Lãng Nguyệt thích hắn.”

Tiểu tể tử từ nhỏ lớn lên trong bầy sói, đến lúc này còn không có bỏ được vài tập tính dã thú, nhìn người rất chuẩn xác, người nó thích nhất định sẽ không phải là hạng người âm hiểm giả dối.

Nghĩ đến Dương hộ pháp và Hàn Nhất giáo, ta lại nhớ tới những lời Tiêu Mạc Bắc đã nói với ta, nhịn không được muốn kẻ điên chứng thực.

“Tiêu Mạc Bắc hai ngày trước đến thăm ta, nói với ta chuyện của Ẩn Kiếm môn và Bắc Môn Đao Tông…”

“Hả? Đệ ấy đã nói hết với ngươi?”

“Trong mật thất thật có tàng bảo đồ của tiền triều?” Trong gian mật thất kia rất là nhiều rất là loạn, ta cũng không nhàn rỗi mà đi tìm hiểu tàng bảo đồ chính xác có thật hay không.

“Đúng. Nhưng vào ngày công phá Ma Giáo tàng bảo đồ đã bị minh chủ lấy đi, lúc này e bảo tàng đã thuộc sở hữu của quốc khố. Ẩn Kiếm môn và Bắc Môn Đao Tông muốn lấy bảo tàng của tiền triều, chuyện này vốn là người si nói mộng, huống chi bọn họ còn đem chủ ý đánh trên đầu của ngươi, đáng tội chết vạn lần!”

Ta nghe ngữ khí của hắn rất lạnh, trong lòng cũng nhảy dựng, biết hắn bắt đầu tức giận vội vàng chuyển đề tài.

“Võ Lâm minh chủ khi đó trăm phương nghìn kế muốn đánh vào Hàn Nhất giáo, chẳng lẽ là vì tàng bảo đồ sao?”

Tiêu Trọng Nam hồi lâu mới nói: “Không sai.”

Ta nghe vậy thâm thâm thở dài: “ Trong chốn giang hồ cũng không tự do như bên ngoài mình nhìn thấy có đúng không?”

“Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần”

*(Khắp thiên hạ này, không chỗ nào không phải là đất của hoàng đế, tất cả mọi thứ trên đất của hoàng đế, không phải trách nhiệm của phận bề tôi).

Nếu như Thiên Tử lên tiếng, đừng nói ngươi một người nhỏ trong giang hồ, hay là một đời tông môn, e rằng trong khoảnh khắc cũng hôi phi yên diệt.

“Trong thiên hạ này nguyên bản không có tự do chân chính.” Hắn chậm rãi vỗ về mái tóc của ta: “Có thể cùng ngươi ở chung một chỗ ta đã thấy đủ.”

Ta hơi mỉm cười, quay đầu hôn hôn môi hắn: “Không sai, chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ như vậy đã đủ.”

Bên cạnh có hắn tuy là con đường phía trước khúc chiết ta cũng sẽ không e ngại. Bởi vì biết hắn nhất định sẽ che chở ta, mà ta cũng nhất định xem hắn còn quan trọng hơn sinh mệnh của mình,

*Chấp tử chi thủ, bất ly bất khí.

(Nắm chặt tay nhau, không xa không rời.)