Lúc trước ta cùng Tiêu Trọng Nam trở về Hắc Ưng bảo cũng là muốn tạm thời tìm nơi đặt chân để dưỡng thương, hiện giờ thương thế ta đã hết, Dương Thịnh Kỳ cũng tìm đến ta bảo ta đi cùng hắn, cho dù không làm chuyện Đông Sơn tái khởi gì đó, ta cũng không có lý do gì để tiếp tục lưu lại.

Chỉ là ta cùng hắn dây dây dưa dưa hơn một năm, bây giờ nghĩ đến muốn đi sau này cũng không gặp được hắn trong lòng thật đúng là rất khó chịu.

“Nhân phi thảo mộc” ai mà có thể vô tình, ta đối với hắn hẳn là hữu tình bằng không cũng không thể vừa rời khỏi đáy cốc lại quay đầu trở về tìm hắn, đáng tiếc ta hiểu ra thì đã quá muộn.

Sớm biết như thế, khi đó ta nên dẫn hắn cùng ra khỏi cốc, sau đó không thèm quản cái gì Ma Giáo, chính đạo chó má mặc cho bọn họ đánh đến chết đi sống lại. Nếu khi đó chúng ta đi đến một nơi không ai quen biết mà sống tiêu dao tự tại thì sau này sẽ không có đủ loại chuyện như thế này xảy ra.

Tiêu Trọng Nam rời đi đã là ngày thứ ba, ta biết buổi tối hắn sẽ trở về, vì thế sớm tự mình thu thập một phen, tính toán buổi tối đi tới viện của hắn tìm hắn.

Lúc này mới có ba ngày không gặp, thế nhưng ta đã bắt đầu tưởng niệm hắn.

Ta ngồi ở trong thùng tắm rất vui vẻ, còn ngâm nga hát vài tiểu khúc, kết quả một cơn đau đớn không hề báo trước ập đến.

Nỗi đau đớn như một thanh đao cắm vào trong ngũ tạng lục phủ, không ngừng khuấy đảo huyết nhục bên trong, trong nháy mắt đau đớn làm ta thấy trước mắt trở nên tối đen. Trong khi đau đớn đạt tới đỉnh điểm, dạ dày của ta một trận co thắt làm ta nôn ra một ngụm máu hòa vào làn nước nóng trong thùng rất nhanh tiêu tán ra không còn dấu vết, tiếp theo cơn đau làm cho người sống không bằng chết cũng theo đó biến mất.

Rõ ràng được dòng nước ấm áp bao phủ ta lại cảm giác cả người rét run, ngay cả một ngón tay cũng nâng lên không nổi.

Bị như vậy đương nhiên ta sẽ không cho rằng mình chỉ là bị đau bụng ăn không tiêu đơn giản như vậy, ta lập tức vận nội công điều tức, phát hiện đan điền không thể ngưng khí, nội lực hao hụt, tạng phủ cũng có hiện tượng suy bại.

Trong khoảng thời gian này ở Hắc Ưng bảo ta chỉ làm một việc chính là tu luyện nội công tâm pháp trong [ U Hoa bí điển ]. Hiện tại xảy ra chuyện này đương nhiên cũng chỉ có khả năng bản bí tịch này có vấn đề.

Cũng trách ta lúc trước đem lực chú ý của mình đặt hết trên người kẻ điên, dẫn đến hôm nay bị hộc máu mới thấy có chỗ không đúng.

Suy nghĩ cẩn thận, ta run tay lau hết vết máu trên môi, chống thân thể bước ra khỏi thùng tắm, sau đó phủ thêm y phục ngồi lên giường, lấy bí tịch ra lật xem kỹ từ đầu đến cuối một lần, phát hiện bí tịch này cái gì cũng viết, nhưng không viết sau khi lô đỉnh dùng xong cuối cùng sẽ như thế nào.

Chẳng lẽ ngày kẻ điên lành bệnh cũng là ngày ta mất mạng hay sao?

Ta nhất thời không biết hỏi ai, khủng hoảng cực đại phô thiên cái địa thổi đến, đánh ta trở tay không kịp.

Bí tịch trong mật thất Ma Giáo ta tìm được không cần tốn nhiều sức có thể chữa khỏi di chứng tẩu hỏa nhập ma……

Môn bộ công pháp tuyệt vời chỉ cần một người biết võ công làm lô đỉnh là có thể đem một chứng bệnh nan y mà vô số thần y đều bó tay chữa khỏi, trong thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?

“U Hoa bí điển……” Ta siết chặt sách càng ngày càng dùng lực: “Căn bản chính là ma công một người đổi mạng cho một người khác!” Đọc xong những chữ cuối cùng trong bí tịch ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ ném quyển bí tịch ra xa.

Một quyển bí tịch mỏng manh bị ném vào cửa phát ra âm thanh trầm đục, các trang giấy đáng thương rải đầy trên mặt đất, ta lại vô tâm để ý tới.

Tại sao có thể như vậy?

Ta lấy tay bóp trán, chỉ cảm thấy rất đau đầu, hết thảy đều rối loạn.

Nếu bây giờ ta đình chỉ song tu sẽ thế nào? Bệnh của Tiêu Trọng Nam sẽ chuyển biến xấu hay vẫn duy trì như hiện trạng? Ta có bị chết không?Hay là không cứu hắn thì sẽ không chết?

Rất nhiều vấn đề như hoa tuyết ùn ùn kéo đến làm tâm ta vô cùng rối loạn, một câu hỏi cũng không thể tự trả lời được.

Ta nhắm chặt mắt, đem tâm trạng nóng nảy áp chế, khi mở mắt ra đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, trước sau chỉ có một chữ “Tử”, xấu nhất cũng vì kẻ điên mà mất mạng, nghĩ như vậy cũng không cảm thấy đáng sợ nữa.

Có lẽ hắn liên tiếp cứu ta là do lão thiên gia đã làm một loạt an bài sắp xếp để ta chữa khỏi bệnh điên cho hắn.

Ta tự giễu cười cười, kéo thân thể uể oải đi đến trước cửa, ngồi xổm xuống nhặt từng trang giấy bay tán loạn khắp nơi lên, xếp thành một chồng đặt về chỗ cũ.

Đêm đó, Tiêu Trọng Nam trở lại, nhưng không phải tự mình đi trở về đến, mà do người khiêng trở về.

“Đây là xảy ra chuyện gì?! Đại ca ta sao lại đột nhiên phát bệnh?”

Ta nghe tin tức vội chạy tới viện của Tiêu Trọng Nam, trong phòng của hắn đã vây quanh một vòng người. Tiêu Mạc Bắc nhìn lão nhân râu dài không ngừng hỏi đông hỏi tây, gấp đến độ muốn giơ chân.

“Bảo chủ vốn đã có bệnh, phát bệnh cũng là bình thường. Ngươi hỏi ta vì sao, ta của không biết trả lời thế nào? Ta bắt mạch, phát hiện trong đầu kinh mạch tắc nghẽn gần đây có dấu hiệu khơi thông, chỉ là không biết vì sao lần này phát bệnh ngược lại so với trước đó lại hung hiểm hơn.” Đại phu thở dài: “Nói đến cùng đây là di chứng của tẩu hỏa nhập ma, không phải đau đầu bình thường, lão phu chỉ là một đại phu bình thường không thể chữa trị, ngay cả Hoa Đà, Biển Thước tái thế cũng không biết có thể trị được không!” Nói xong lão nhấc hòm thuốc đứng dậy rời đi, bị Trình quản gia một phen kéo lại.

“Tôn đại phu đừng vội đi như vậy, chuyện gì cũng từ từ mà nói……”

Ta nghe đến đó đầu óc đã trống rỗng, chỉ có thể chậm rãi đi đến một ghế đá trong viện ngồi xuống.

Tiêu Trọng Nam rời khỏi bảo ba ngày liền phát bệnh, còn hung hiểm như thế, theo đệ tử Hắc Ưng bảo đi cùng hồi bẩm, lúc hắn phát bệnh thì vạn phần thống khổ, thậm chí phải lấy đầu đâm vào tường, cho nên bọn họ đành phải đánh cho hắn hôn mê khiêng trở về.

Từ lúc ta dùng U Hoa bí điển chữa bệnh cho hắn thì hắn chưa bao giờ phát bệnh, việc này làm ta không thể không ảo tưởng, nếu ta không để ý chết sống của hắn cứ như vậy rời đi, hắn không chỉ không khỏi hẳn ngược lại lúc phát bệnh càng hung hiểm hơn bị đau đớn tra tấn đến chết?

Thời tiết đang vào mùa hè, ta lại cảm giác mình thở ra khí đều là băng lãnh.

Cách song tu trong bí tịch đúng là rất tà tính, nếu đã luyện thì không thể ngừng, nếu muốn ngừng thì cũng phải trả giá bằng mạng sống!

Ta có ý muốn cứu hắn, hiện tại xem ra ngược lại là hại hắn……

Ta không biết mình ở trong viện ngồi bao lâu, cho đến khi Tiêu Mạc Bắc đến gọi ta, ta mới từ trong trầm tư mà lấy lại tinh thần.

“Ca ca của ta đã tỉnh, gọi ngươi đi vào.” Vẻ mặt y đầy lo lắng, mày nhăn thành chữ “Xuyên”, y nói tiếp: “Chúng ta đi, ngươi lưu lại chăm sóc cho ca ca, có tình huống gì lập tức phái người gọi ta.”

Ta đứng lên vỗ vỗ vai hắn, gật đầu nói: “Ta biết, các ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi.”

Khi vào phòng ta nhìn thấy Tiêu Trọng Nam tựa vào đầu giường, trên đầu gối để một chiếc khay, trong khay có không ít đồ ăn, trong tay hắn còn cầm cái bát, nghe thấy thanh âm liền quay đầu ra cửa nhìn xem.

Ta nhíu mày, nói:“Sao lại tự ngươi ăn cơm? Ta đến giúp cho ngươi.” Dứt lời ta đi nhanh đến bên giường muốn đi đoạt chén đũa trong tay hắn nhưng không đoạt thành công.

Tiêu Trọng Nam tiếp tục chậm rãi múc cháo trong bát ăn, nếu không phải thần sắc có chút tiều tụy, cũng nhìn không ra hắn là bệnh nhân.

Hắn vừa ăn vừa nói: “Tay chân ta có thể cử động, không cần ngươi giúp làm gì?”

Ta vừa thu tay lại vừa bĩu môi nói: “Không muốn ta giúp thì thôi.”

Ta không muốn nhắc tới bệnh của hắn khiến hắn phiền lòng cũng khiến cho mình không thoải mái, vì thế hỏi hắn lần này ra ngoài gặp những chuyện gì.

“Bằng hữu của ngươi thành thân có nhiều người đến không?”

Hắn liếc nhìn ta nói: “Nhiều.”

“Tân nương tử xinh đẹp không?” Ta lại hỏi.

Hắn nuốt xuống thức ăn trong miệng, nhắm mắt nói: “Ta cũng không phải tân lang, sao mà thấy được tân nương, nhưng thấy vị bằng hữu của ta thập phần cao hứng nên tân nương có lẽ rất xinh đẹp.”

Ta lại hỏi hắn vị bằng hữu tên gọi là gì, trên giang hồ ngoại hiệu là cái gì, tân khách có ai, hỏi đến cuối cùng không còn gì để hỏi, ta cũng không biết làm sao, bỗng nhiên đầu óc như bị đánh trúng, hỏi: “Ngươi có nghĩ tới lại cưới một thê tử không?”

Hắn đang gắp thức ăn chợt dừng lại, đũa để trong đĩa không nhúc nhích, tầm mắt liếc nhìn ta, màu mắt lúc sáng lúc tối: “Không nghĩ tới, ngươi từng nói không phải ai cũng có thể chấp nhận cái dạng này của ta.”

Ta nhớ đến ngày đó ở bên hồ đối thoại, nhân tiện nói: “Ngươi cũng nói qua chỉ cần tìm được người độc nhất vô nhị kia thì sẽ được.”

Hắn dứt khoát buông đũa và bát, cầm lấy khăn mặt lau miệng.

“Người độc nhất vô nhị đâu có dễ dàng tìm được như vậy? Cho dù tìm được cũng không nhất định là của ngươi. Ta dùng chân tâm đối đãi hắn, tất nhiên hi vọng hắn cũng lấy ra chân tâm, nhưng nếu hắn không chịu, ta cũng chỉ có thể thu hồi chân tâm.” Động tác của hắn rất chậm, thanh âm rất ổn, ta lại nghe ra trong lời nói của hắn rất cô đơn.

Nhớ tới tình cảnh của hai chúng ta, ta không khỏi cảm khái vạn phần: “Không sai, người khác dùng chân tâm đối đãi với ta, ta cũng muốn dùng chân tâm mà đối đãi với hắn.”

Hắn nghe vậy bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt chăm chú: “Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.”

Ta tầng tầng gật gật đầu, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, bị hắn ấn đầu xuống hôn trên trán ta một nụ hôn.

Nụ hôn đó rất nhẹ nhàng không mang theo nửa điểm tình dục, giống như chiếc lông vũ cào qua trong lòng ta.