Tình cảm của Tiêu Trọng Nam đối với ta chỉ nhiều hơn người xa lạ một chút, nhìn lại tình huống đêm hôm đó ở khách điếm là có thể hiểu, tất nhiên ta cũng không vui vẻ khi bị một người lúc phát bệnh mới đến tìm mình. Mà muốn áp chế hiện tượng này chỉ có phương pháp trói hắn lại.

Hắn không có người có thể phó thác, kết quả là cũng chỉ có ta mỗi đêm trước khi ngủ dùng dây thừng cột hắn vào trên giường. Ta cũng sợ bị hắn một ngày nào mạc danh kỳ diệu thao chết nên cũng đồng ý giúp đỡ.

“Như vậy được chưa?” Ta điều chỉnh sự căng chùng của dây thừng hỏi hắn.

Hắn thử, nói: “Được, chặt hơn một chút đi.”

Ta gật gật đầu, đem dây thừng buộc chặt thêm.

Từ lúc buổi sáng không mấy vui vẻ đó, tuy rằng lúc trước ta và hắn cũng không thân thiện, nhưng sau chuyện đó lại càng không thân thiện có thể nói là giống như hai người xa lạ.

Đem hắn cột chắc, ta vỗ vỗ tay chuẩn bị đi: “Được rồi, ta xin cáo lui, Tiêu bảo chủ.”

Tứ chi hắn bị trói thành hình chữ “Đại” ở trên giường, nghe vậy nghiêng đầu nhìn ta một lát, giống như do dự không biết mở miệng như thế nào. Ta thấy hắn còn muốn nói chuyện cũng không đi.

Cuối cùng hắn cứng rắn nói câu: “Đa tạ.”

Ta mím môi có lệ cười cười: “Bảo chủ khách khí.” Nói xong không nhìn hắn, xoay người đi.

Tiêu Trọng Nam nếu không cần ta quản ta đây cũng sẽ không làm việc thừa đi quản hắn, trước sau ta cũng không phải là gì của hắn, hắn chết hay sống có quan hệ gì đến ta?

Nhưng cho dù nghĩ như vậy, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh ta vẫn không tự chủ được vểnh tai cẩn thận đi đến viện cách vách nghe động tĩnh, nghe xem hắn có phát bệnh hay không.

Ta thấy tình cảm của mình vạn phần bất đắc dĩ, dứt khoát không cố gắng nữa!

Tiêu Trọng Nam thích yên tĩnh, viện của hắn ở một góc rất kín đáo trong Hắc Ưng bảo, viện của ta bình thường cũng không có người nào đến. Ta ngày thường an an phận phận ở trong tiểu viện của mình, muốn đi dạo xung quanh thì cũng đợi đến tối, ngày ngày trôi qua cũng rất nhanh. Những ngày an bình này đối với ta mà nói có được không dễ, ta cũng vô cùng quý trọng.

Cứ như vậy qua ba tháng, ta ở Hắc Ưng bảo cùng mọi người an bình vô sự sinh hoạt. Có đôi khi Trình Tiểu Vũ sẽ tìm đến ta, hắn là nhi tử của quản gia, niên kỉ lại nhỏ, không giống với các đệ tử và gia đinh lúc nào cũng lộ ra một chút thiên chân rực rỡ, tuy rằng ta nói hắn phiền còn đánh hắn nhưng nói thực ra ta cũng rất thích hắn tới tìm ta.

“Phía nam có Tàng Thư lâu, ngươi có đi đến chưa?” Hắn vừa gặm dưa chuột vừa hỏi ta.

Bây giờ đã vào đầu mùa xuân, không còn mùa đông giá lạnh, ta đem trúc tháp chuyển vào trong viện. Ta nằm ở trên tháp, nhắm mắt lại cảm thụ ánh nắng ấm áp chiếu trên người, thoải mái muốn buồn ngủ.

Vốn đang muốn ngủ nhưng vừa nghe đến Tàng Thư lâu ta rất hứng thú mở mắt ra nhìn về phía đối phương: “Có rất nhiều sách phải không?”

Hắn khoa trương khoa tay múa chân: “Rất nhiều, có thể đem chôn hết cả người ta!”

Ta nghĩ nghĩ: “Lúc nào rảnh rỗi ta phải đi xem sao.”

Ta ở trong này cả ngày ăn ngủ ngủ ăn, tuy rằng sinh hoạt như thế này lúc trước ta tha thiết ước mơ nhưng có đôi khi cũng rất nhàm chán, tìm mấy quyển sách giết thời gian cũng tốt, hơn nữa nói không chừng có thể tìm được mấy quyển sách thuốc…… Ý thức được mình suy nghĩ cái gì, ta nhăn mi lại muốn đánh mình mấy bạt tay.

Tìm sách thuốc làm gì? Người ta cảm kích sao? Hắn không tìm ngươi, không cần thao ngươi nên ngươi nhàn tâm, ngươi lại tự mình đa tình cái gì?

Ta cũng không minh bạch ta đường đường là một tiền giáo chủ Ma Giáo sao lại nhiều thiện tâm đến như vậy.

“Ngươi có phải bị thất sủng hay không?” Tiểu hài tử nhìn chằm chằm ta đột nhiên phát biểu một câu kinh người.

Ta không nghe rõ: “Ngươi nói cái gì?”

Hắn răng rắc răng rắc cắn dưa chuột, ngữ điệu hàm hồ nói: “Bảo chủ chưa bao giờ dẫn ngươi đi dò xét bãi săn, bình thường cũng không thấy hai người thân mật, ngươi được sủng ái thì thời thời khắc khắc không ly khai giáo chủ mới đúng. Cho nên ta đoán ngươi bị thất sủng, chỉ có thất sủng mới bị biếm vào lãnh cung.”

Nghe hắn nói ta cười nhạt: “Chuyện người lớn ngươi biết cái gì? Hai chúng ta tình cảm lâu dài nên không phải lúc nào cũng triều triêu mộ mộ. Về sau ngày tháng còn dài, làm gì phải thời thời khắc khắc dính vào một chỗ? Lại nói chúng ta đều là nam nhân đại trượng phu không phải giống như nhi nữ tình trường.”

Hắn cái hiểu cái không gật gật đầu.

Ta cũng không biết tại sao ta lại nói bậy bạ mấy chuyện này với hắn, nhưng chỉ cần nói với hắn một phần sự thật thì ta cảm giác mình lại đáng thương ba phần, mà ta không thích bị người khác đồng tình.

Sau khi đuổi tiểu hài tử đi ta lại ở trong viện ngủ một lát, đến khi Thái Dương dần dần lặn về tây ta cảm thấy lạnh mới lười biếng đứng dậy.

Ta nói một tiếng với tên tôi tớ hầu cận ta đi ra ngoài dạo một vòng trước cơm chiều sẽ trở về, hắn đã quen ta đơn độc ra ngoài cũng không theo cùng.

Ta một đường chậm rì rì đi về phía nam, muốn tìm kiếm Tàng Thư Lâu mà Trình Tiểu Vũ nói tới. Nhưng Hắc Ưng bảo quá lớn, đi tới đi lui ta lại mất phương hướng.

Tuy rằng Hắc Ưng bảo xưng bá một phương gia nghiệp rất lớn nhưng tôi tớ không nhiều, trong bảo ngoại trừ thị vệ cố định tuần tra cũng không có người tùy ý đi lại, làm ta nhất thời không có người hỏi đường.

Cũng không biết tên tôi tớ của ta thấy ta không về ăn cơm có đi bẩm báo quản gia phái người tới tìm ta hay không?

Ta đi một chút lại dừng, cố gắng phân biệt phương hướng, đi qua một rừng trúc nhỏ phía sau hậu viên trước mắt đột nhiên xuất hiện một tòa Tiểu Lâu tinh mỹ quả thật ngoài mong đợi.

Ta cho rằng đây chính là Tàng Thư lâu ta muốn tìm nên lập tức bước nhanh qua.

Tiểu Lâu vô cùng vắng lặng, không có chút nhân khí, lúc này trời cũng đã dần dần u ám, càng làm nơi này trở nên đầy quỷ khí sâm sâm.

Ta chậm rãi đi lên Tiểu Lâu, thang lầu phát ra tiếng vang chói tai, tầng hai có vài gian phòng ở, ta chọn một gian phòng đẩy cửa đi vào.

Thoạt nhìn đây là một thư phòng, trên bàn có văn phòng tứ bảo đầy đủ, trên giá có rất nhiều sách được đặt chỉnh tề, trên tường còn treo rất nhiều tranh chữ.

Tầm mắt của ta đảo qua tranh chữ một vòng, thấy trong đó có một bức họa thì chợt dừng lại. Đó là bức họa một nữ tử thập phần mỹ mạo, mặc y phục màu hồng cánh sen nhạt, nhìn rất tinh xảo, ánh mắt nàng thể hiện rõ vô tận tình ý.

Nhưng mà khiến ta để ý không phải mỹ nữ trong tranh mà là lạc khoản trong bức tranh này.

Lạc khoản con dấu trong tranh là Tiêu Trọng Nam, vậy người này…… Chẳng lẽ là Tiêu phu nhân?

Ta đến gần vài bước muốn nhìn cẩn thận chân lại đá vào một thứ. Ta khom lưng đem thứ đó nhặt lên, phát hiện là một đóa châu hoa trang sức của nữ tử.

Châu hoa hẳn là từ trên bàn rớt xuống, hai khỏa trân châu trên đóa hoa rơi ra, ta nhặt lên tính toán đặt nó về chỗ cũ.

Tiểu Lâu này hẳn là có người thường xuyên đến quét tước, tuy rằng vắng lặng nhưng rất gọn gàng, trên gia cụ cũng không có bụi bặm. Nghĩ như vậy ta tay chợt ngừng lại một lần nữa cầm lấy châu hoa nhìn nhìn, trong đầu có ý niệm chợt lóe qua.

Chẳng lẽ nơi này lúc trước là chỗ ở của kẻ điên và phu nhân của hắn, sau khi Tiêu phu nhân chết hắn sợ thấy cảnh nhớ người cho nên mới chuyển ra ngoài?

Ta càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, lại nhìn về phía bức họa kia, trong miệng thì thào: “Anh hùng mỹ nhân, cũng nên như thế……”

Ta chuẩn bị đem châu hoa để lại chỗ cũ vào lúc này cửa phòng lại bị một trận chưởng phong đánh mở. Sắc mặt ta đột biến vội vàng thối lui qua một bên, thấy rõ người xuất chưởng là ai, không khỏi kinh hô một tiếng.

“Tiêu Trọng Nam?”

Mặt hắn trầm như nước nhìn chằm chằm ta, khi liếc thấy châu hoa trên tay ta thì trừng mắt, hắn vận chân khí mạnh mẽ làm tay áo bay lên giống như bị tẩu hỏa nhập ma.

Hắn nhìn ta rống giận:“Ai cho ngươi vào?! Ai cho ngươi động vào những thứ kia?!”

“Ta……” Ta bị hắn hỏi mà sửng sốt, bản thân cũng chột dạ, trong ngực dường như bị khí giận đè nén không phun ra thì không được: “Cửa lại không viết đây là cấm địa, ta lạc đường mới vào, hơn nữa thứ này lúc ta đến đã hỏng rồi, cũng không phải ta làm, ngươi hung dữ với ta làm gì?” Ta đem châu hoa trên tay ném lên bàn, trân châu bị rơi ra rải rác từ trên mặt bàn rớt xuống, cuối cùng lăn đi khắp nơi.

Tiêu Trọng Nam lập tức trở nên dữ tợn vạn phần, ta còn không kịp phản ứng hắn đã đến trước mặt ta, một tay nắm lấy tà áo, một tay còn lại giơ lên cao, lòng bàn tay vận nội lực thâm hậu, muốn cho ta một chưởng mất mạng.

Ta mở to hai mắt gắt gao trừng hắn, có chút không dám tin: “Ngươi muốn giết ta?”

Gân xanh nơi thái dương của hắn nổi lên, sắc mặt thập phần khủng bố, duy trì một động tác này không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.

Lúc trước ta có ảo tưởng không thực tế luôn cảm giác hắn là kẻ điên, kẻ điên sẽ không thương tổn ta thì hắn cũng sẽ không. Nhưng ta vạn vạn không nghĩ tới, hôm nay vì một đóa châu hoa mà hắn tức giận muốn lấy tính mạng của ta.

Ta đột nhiên ý thức được trong cảm nhận của hắn phu nhân mới là người trọng yếu nhất, sinh mạng của ta ngay cả một đóa châu hoa của người đó cũng không bằng. Hắn ở trong sơn động đối với ta tốt như vậy cũng không phải nhìn nhầm ta trở thành người nọ sao?

Nhưng cho dù mạng của ta đê tiện thì mạng của ta không phải là sinh mạng hay sao?

Trong lòng ta đột nhiên dâng lên vô tận phẫn hận, giọng nói cũng run rẩy: “Vậy ngươi giết đi, một chưởng đánh chết ta, coi như ta trả ân cứu mạng cho ngươi!”

Lời này ta nói là với hắn, cũng muốn xuyên thấu qua hắn nói với kẻ điên, trong giọng nói mang theo giận dỗi.

Hắn phẫn nộ gắt gao nhìn ta, cuối cùng một chưởng đánh xuống, lại không đánh vào trên người ta mà đánh vào một góc bàn, đem chiếc bàn cắt đi một góc như là cắt đi một miếng đậu hủ.

“Cút!!” Hắn rít gào, trong mắt tràn đầy tơ máu, giống như ác quỷ vậy.

Tà áo trước người ta được buông ra, tâm của ta lại vẫn xoắn thành một đoàn.

“Cút thì cút!” Ta cắn môi nhìn hắn một cái, vung tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi.

Ta ước chừng tìm nửa canh giờ mới lại tìm được đường trở về tiểu viện, tức giận đến cơm tối cũng ăn không vô, nên nằm trên giường ngủ.

Ta và Tiêu Trọng Nam nháo thành như vậy, tất nhiên buổi tối sẽ không có đi buộc dây thừng cho hắn, ta cho rằng một lần này thì không có việc gì, nhưng ta không nghĩ tới đêm đó ta phải trả giá vô cùng thê thảm.