Sáng sớm hôm sau, Túy Tiên Lâu vẫn chưa mở cửa. Đám người ngồi xung quanh bàn cắm đầu ăn điểm tâm. "Không ổn lắm, gần nhất Trần Trùng ngươi sao giống ma quá vậy?" A Cát cầm màn thầu cắn một phát, nhìn xem Trần Trùng ở phía đối diện: "Tối hôm qua vừa làm xong cơm liền chạy mất dép, sáng sớm hôm nay thì im lặng không một tiếng động trở về. . ." Nói đến đây, trên mặt A Cát lộ ra vẻ tò mò: "Lão tiểu tử ngươi gần đầy hình như có bồ phải không, đêm hôm khuya khoắt mò tới nhà người yêu hú hí chứ gì?" "Nhìn vẻ mệt mỏi của ngươi đi kìa, mắt ngày càng thâm!" "Mau ăn đi, lắm chuyện!" Trần Trùng không kiên nhẫn gắt giọng: "Màn thầu ngon như vậy cũng không ngăn nổi cái mồm lanh chanh của ngươi!" "Há há, xấu hổ rồi nha?" A Cát cười đểu: "Thất tình lục dục chính là ai cũng có, ngươi nhìn một chút lão tham tài, nhân lúc rảnh rỗi ngay lập tức liền đi dạo thanh lâu. . ." "Móa nó, thằng nhóc khốn khiếp ngươi hễ có việc là lo bới móc lão tử?" A Cát vừa nói xong, Vương Dã thả xuống màn thầu trong tay, mắng một câu: "Ta thấy ngươi gần đây hình như cần được ăn đòn đúng không?" "Ta không phải là có lòng tốt khuyên nhủ Trần Trùng nên yêu quý thân thể mà. . ." A Cát cười hì hì nói tiếp: "Nếu là không biết cách khống chế bản thân, thân thể sớm muộn bị yếu sinh lý giống như ngươi. . ." "Mau mau cút!" Vương Dã trừng mắt: "Tiểu tử ngươi chính là ăn no rỗi việc!" "Đã ngươi rảnh rỗi như vậy, mau múc một bát cháo loãng với đem hai cái màn thầu cho Lý Hoài Không. . ." "Thân thể hắn còn suy yếu, để hắn nằm thêm một chút đi" "Ngươi còn biết chuyện này?" A Cát giả vờ kinh ngạc: "Ngươi để hắn ăn mấy thứ này, một bát cháo loãng hai cái màn thầu, một chút chất béo đều không có. . ." "Nếu muốn dưỡng thương, tại sao không hầm con gà!" A Cát xem thường nhìn Vương Dã. "Ta nhổ vào!" Nghe vậy, Vương Dã phản bác: "Tiểu tử ngươi không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý giá, có màn thầu để ăn đã là không tệ, ngươi có biết một con gà giá bao nhiêu tiền không?" "Đều là bạc trắng a!" "Hừ, lão tham tài!" A Cát hỏi tiếp: "Ngươi sao không nhắc đến chuyện người ta tối hôm qua đưa vàng lá vậy?" "Đó là tiền cứu mạng hắn!" Vẻ mặt Vương Dã khẳng định trả lời: "Chúng ta bốc lên nguy hiểm tính mạng để cứu hắn, thu ít tiền không phải là chuyện đương nhiên sao?" "Còn nói, ta đã miễn phí tiền ở trọ, lại cho hắn đồ ăn, quả thật cực kì không tệ chút nào." "Móa, lão tham tài nhà ngươi còn có tấm lòng nhân ái không vậy?" A Cát cãi lại: "Một con gà có mấy đồng bạc, ngươi không thể nấu cho hắn được một con?" "Mày ngon, chỉ có vài đồng bạc cơ à, khẩu khí của tiểu tử ngươi thật lớn!" Vương Dã lập tức nổi nóng, hắn nhìn A Cát, tức giận nói: "Đã ngươi muốn hầm gà, không có vấn đề, ta sẽ trừ vào tiền công của ngươi để tính?" "E hèm!" Nghe Vương Dã lại nhắc đến tiền công, sắc mặt A Cát biến đổi. Hắn ho khan một tiếng, chợt cười lấy lòng: "Chưởng quỹ à, ta thấy ngươi nói không sai, đã làm ăn là phải tính toán chi li tỉ mỉ, càng không thể phô trương lãng phí. . ." "Màn thầu cháo loãng thật ra không đến nỗi nào, ta ăn nó mỗi ngày không phải cực kỳ khỏe mạnh nha." "Hầm một con gà đúng là không cần thiết. . ." Vừa nhắc đến tiền lương, A Cát nháy mắt lật mặt như lật bánh tráng. "Ta nhổ vào, vì năm đấu gạo mà khom lưng!" Bạch Lộ Hạm ở bên cạnh khinh thường: "Uổng phí một thân tu Phật môn thần thông, không nghĩ lại là đồ hèn nhát!" "Nhìn ta đây này, cho ngươi biết thế nào là xương cứng!" Vương Dã mỉm cười: "Wow, nếu tiểu nhà đầu đã trượng nghĩa như vậy, tiền mua gà sẽ trừ vào tiền công của nàng vậy!" "E hèm!" Gương mặt xinh đẹp Bạch Lộ Hạm thay đổi, cố gắng giải thích: "Thật ra đây không phải vấn đề cứng hay mềm . . ." "Chủ yếu là bản thân ta cũng đồng ý cách nói của chưởng quỹ, cứu mạng quy về cứu mạng, ở trọ quy về ở trọ, không thể nhập cả hai thành một!" Một lời vừa dứt, nàng bưng lên tô cháo cặm cụi húp. "Hai bây còn non lắm, ít nói nhảm lại giùm lão tử." Vương Dã ăn xong cháo. Hắn trực tiếp đứng dậy, mở miệng căn dặn: "Ta có việc muốn đi ra ngoài, các ngươi ăn xong rồi dọn dẹp một chút, chuẩn bị mở cửa!" "Ngươi muốn đi đâu?" Bạch Lộ Hạm vô ý thức hỏi. "Còn có thể đi đâu?" A Cát uể oải nói ra: "Đem thi thể đến Nha Phủ đổi tiền chứ sao!" "Nếu không hắn tối hôm qua rảnh rỗi vác hai cỗ thi thể về để làm gì?" Bạch Lộ Hạm bây giờ không còn gì để nói. Thi thể yêu tăng còn tốt, tuy bị A Cát dùng chưởng lực đánh chết, ít ra lưu lại toàn thây. Còn La Sát Môn nam tử thì bị cao thủ vô danh lấy một đao chặt đứt cái cổ, đã là đầu một nơi thân một nẻo. Vương Dã không ngại ngần chờ ăn sáng xong rồi mang thi thể đi đổi lấy tiền. Tham tiền đến đẳng cấp như vậy, quả thực để Bạch Lộ Hạm mở rộng tầm mắt. Trong lúc Bạch Lộ Hạm im lặng, Vương Dã đã rời đi đại sảnh. ... Dùng xe ba gác đẩy thi thể đi tới Nha Phủ, Vương Dã gặp phải Triệu Bộ Đầu đang chuẩn bị tuần tra. "Nha, Vương chưởng quỹ " Triệu Bộ Đầu mỉm cười: "Chậc, nhìn bộ dáng của ngươi, lại kéo thi thể đến đổi tiền phải không?" Triệu Bộ Đầu lấy vỏ đao khưi tấm vải bố đắp lên xe ba gác . Hai cỗ thi thể lập tức xuất hiện trước mắt hắn. "Vậy cũng không. . ." Vương Dã cười lấy lòng: "Tối hôm qua, lúc đóng cửa thì gặp hai tên đạo chích đang bày trò xấu xa, A Cát ra tay tiện thể dọn dẹp. . ." "Dù sao cũng là bạc đưa đến nhà, không cần thì phí mà!" "Đúng là. . ." Nghe Vương Dã lí do lí trấu, Triệu Bộ Đầu nhẹ nhàng gật đầu: "May cho ngươi gặp được tiểu nhị tốt như A Cát, bằng không kiếm đâu ra con đường phát tài như vậy!" "Đi thôi,lão gia đang ở bên trong, tìm hắn trình bày, sau đó nghiệm thu là ngươi có thể lĩnh bạc!" "Đa tạ Triệu Bộ Đầu, rảnh rỗi nhớ ghé khách sạn của ta ăn mì!" Vương Dã cười cười, lập tức đẩy xe ba gác tiến vào Nha Phủ. Mà ngay tại lúc này, Triệu Bộ Đầu liếc mắc nhìn thấy La Sát Môn nam tử trên xe ba gác . "Chờ một chút!" Lúc này, Triệu Bộ Đầu mở miệng. Đồng thời hắn tiến lên xốc lên vải bố, sau khi nhiều lần xác nhận, hắn không khỏi giật mình trong lòng. Bởi vì vết thương trên cổ thi thể giống hệt dấu vết Kim Mãn Thương để lại lúc chết!