Cổ Tịch Vân nhẹ nhàng đặt Hiên Viên Thiệu xuống giường, nhưng Hiên Viên Thiệu vẫn nắm chặt cổ áo y không buông: “Tướng công, ta rất nhớ ngươi.”

Cổ Tịch Vân gật nhẹ: “Ngươi nói nhiều lần rồi.”

“Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta.”

“Ta cũng nhớ ngươi.”

Hiên Viên Thiệu dùng tay còn lại gỡ xuống chiếc mặt nạ của Cổ Tịch Vân và ném đi. Hắn nói trong hơi thở đậm đặc mùi rượu:

“Tướng công, ta không tin ngươi. Ngươi là tên khốn. Ngươi lấy ta về nhưng lại bỏ rơi ta. Rượu hợp cẩn không uống, khăn trùm đầu không giở lên, thậm chí cũng không động phòng với ta. Ngươi suốt ngày ở bên tên nam sủng Ngải…Ngải gì đó. Hắn có gì tốt đẹp hơn ta? Da hắn không trắng bằng ta, giọng nói cũng không hay bằng ta, vậy mà ngươi vẫn qua đêm với hắn. Ngươi có biết lúc ngươi ôm ấp người khác, cõi lòng ta tan nát đến độ nào không?”

“Buông ta ra trước.” Cổ Tịch Vân đang cố gỡ tay Hiên Viên Thiệu ra khỏi cổ áo thì Hiên Viên Thiệu đột nhiên cắn má y. Cổ Tịch Vân chết sững nhìn Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu trừng mắt ngó lại y, bực dọc nói:

“Tên khốn Cổ Tịch Vân ngươi, ta thích ngươi nhiều như vậy, tỏ bày với ngươi nhiều như vậy, nhưng ngươi một lần đáp trả ta cũng chưa có. Ngươi thậm chí chưa từng nói ngươi thích ta. Khó nói với ngươi vậy sao? Nói ra thì ngươi mất hết mặt mũi sao? Vậy còn ta, ta nói bao nhiêu lần, phải mất bao nhiêu cái mặt mũi rồi?”

Cổ Tịch Vân nhẫn nhịn, vừa gỡ được tay Hiên Viên Thiệu ra chỗ này thì hắn lại nắm chỗ khác, cứ vậy mấy lượt, đến lúc mệt mỏi thì Hiên Viên Thiệu mới chịu nhắm mắt lại. Cổ Tịch Vân kéo chăn đắp qua người Hiên Viên Thiệu, không ngờ Hiên Viên Thiệu đột ngột mở mắt ra, từ giọng hung dữ chuyển sang mềm mỏng: “Tướng công, chúng ta động phòng hoa chúc đi.”

Cổ Tịch Vân hít sâu, yết hầu chập chờn dao động. Hiên Viên Thiệu vươn hai tay ôm cổ y lại, không cho y trốn tránh nữa: “Ta rất muốn…động phòng.”

Hiên Viên Thiệu tung chăn, rất tự nhiên cởi xuống y phục trên người. Hắn cảm thấy nóng bức và rạo rực khó tả.

“Để hôm khác.” Cổ Tịch Vân cố ngăn hắn lại nhưng hắn vẫn chủ động lấn tới, vừa buông màn giường vừa ngồi lên người y: “Tướng công, người ta chịu không được nữa rồi.”

Hiên Viên Thiệu nhào đến hôn Cổ Tịch Vân. Cổ Tịch Vân giữ tay ngang eo hắn, bỏ mặc không cản nữa. Hai cơ thể đã lâu không tiếp xúc với nhau quấn quýt như đôi rắn trên giường. Hiên Viên Thiệu nắm cổ áo của Cổ Tịch Vân vạch ra trong lúc hôn. Cổ Tịch Vân hơi ngỡ ngàng, vội tách khỏi môi hắn: “Không được!”

“Tướng công, sao có thể chỉ một mình ta cởi? Đêm nay, bằng mọi giá, chàng cũng phải cởi hết như ta.”

Cổ Tịch Vân xoay người đè lại Hiên Viên Thiệu xuống giường.

“A Thiệu, không được bướng bỉnh.”

“Để xem ta nhanh hay chàng nhanh?” Hiên Viên Thiệu vẫn không đầu hàng, kiên quyết nắm lấy thắt lưng của Cổ Tịch Vân, luồn tay vào trượt xuống.

Niệm Nô đến giờ phải vào phòng Hiên Viên Thiệu giúp hắn khêu đèn, vừa đến trước cửa đã nghe giọng giáo chủ gầm lên “Không được,” còn giáo chủ phu nhân thì cười vang “Cởi hết, phải cởi hết.” Niệm Nô ngập ngừng đứng lại, đỏ mặt quay đi. Đúng là một màn hoang dại khó tả.

Sáng sớm, Cổ Tịch Vân đưa tay xuống giường nhặt lại y phục. Lần đầu tiên trong đời, y làm tình với ai đó mà trên cơ thể không còn sót lại mảnh vải nào. Đây đều là nhờ phúc của Hiên Viên Thiệu ban cho.

Hiên Viên Thiệu nhoài người, ngáp ngáp, lúc nhìn thấy bóng lưng của Cổ Tịch Vân thì khẽ khàng ngồi dậy. Hắn hồn nhiên hỏi: “Tướng công, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Cổ Tịch Vân liếc hắn, rất ư nghiêm túc nói: “Ngươi cưỡng bức ta.”

Hiên Viên Thiệu nhịn cười. Đêm qua đúng là hắn đã say, nhưng chưa say đến mức mất đi lý trí, mọi chuyện đều là tự biên tự diễn. Hắn đưa ngón tay miết nhẹ lên lưng áo Cổ Tịch Vân: “Tướng công yên tâm. Ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng.”

Cổ Tịch Vân cạn lời, quay lại nắm lấy tay Hiên Viên Thiệu. Lời nói trong lúc say tuy có hồ đồ, nhưng cũng chứa đựng vài phần thật lòng. Y đối xử với Hiên Viên Thiệu như vậy, khó tránh Hiên Viên Thiệu oán trách y. Mặc dù chính y cũng không muốn tổn thương Hiên Viên Thiệu, lại khó sửa đổi bản tính trời sinh. Y cân nhắc rồi nói:

“A Thiệu, nếu ta không thích ngươi, ta sẽ không giữ ngươi lại bên cạnh. Ta chỉ là không giỏi nói những lời lẽ mật ngọt. Thú thật thì cho đến giờ ta vẫn chưa quên được chuyện ngươi từng gạt ta, nhưng ta tin ngươi của hiện tại là thật lòng. Hãy cùng để thời gian chứng minh cho tình cảm của chúng ta.”

Hiên Viên Thiệu siết lại tay y: “Được, hãy ở bên nhau cho đến ngày thiên tàn địa tẫn.”

Mấy ngày sau, Cổ Tịch Vân đang ở trong mật thất luyện công thì Hiên Viên Thiệu mang giỏ thức ăn bước vào. Sáng nay, Niệm Nô hí hửng báo tin với hắn Ngải Đông đã bị đuổi đi. Cổ Tịch Vân cũng đã dọn về ở cùng phòng với hắn, đúng là chuyện hỉ liền đôi.

A Bảo đang cuộn tròn, nhìn thấy Hiên Viên Thiệu vào thì không thèm động đậy. Hiên Viên Thiệu lại gần vỗ về đầu nó. Khi chuẩn bị tâm lý kỹ càng nhìn lại, nó ngoài to lớn ra thì cũng không có gì đáng sợ lắm. Hiên Viên Thiệu ngồi yên chơi với nó, tránh không làm ảnh hưởng tới việc luyện công của Cổ Tịch Vân.

Ảnh Hương Tiêu Hồn mà Cổ Tịch Vân đang luyện có tất cả mười hai tầng. Cổ Tịch Vân đã bức phá được cảnh giới tầng mười một tiến nhập vào tầng cuối cùng, vậy nên không còn lo sợ bị dục hỏa thiêu thân. Có điều, tầng mười hai này so với tầng mười một càng khó khăn hơn, trước giờ chưa từng có vị giáo chủ nào của Bái Tử Giáo luyện thành. Cổ Tịch Vân thiên tư hơn người. Hiên Viên Thiệu tin rằng ngày y đột phá thần công không còn xa. Chỉ là kể cả khi Cổ Tịch Vân không luyện thêm, trong giới giang hồ bây giờ cũng không có được mấy kẻ dám đương đầu với y, cần gì phải vất vả như vậy? Một người không có chút võ công nào như Hiên Viên Thiệu rất muốn hỏi Cổ Tịch Vân câu này, bất quá Niệm Nô và đám đường chủ của Bái Tử Giáo đã trả lời thay Cổ Tịch Vân. Nhìn sắc mặt họ phấn khởi khi biết được thần công của Cổ Tịch Vân lại gia tăng một tầng, còn luôn miệng tung hô “Giáo chủ thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ,” Hiên Viên Thiệu chợt hiểu ra phải luyện thêm là vì bốn chữ “nhất thống giang hồ” kia.

Hiên Viên Thiệu chờ đến quá trưa thì Cổ Tịch Vân cuối cùng cũng chịu dừng lại. Cổ Tịch Vân nhìn sang chỗ Hiên Viên Thiệu: “Đã bảo ngươi không cần mang thức ăn tới cho ta.”

“Nhưng ta thích, nhờ vậy có thể nhìn tướng công thêm một chút.”

Hiên Viên Thiệu mang giỏ thức ăn lại gần Cổ Tịch Vân, bày ra toàn món rau củ và háo hức đưa đũa cho y. Cổ Tịch Vân cầm lấy, nếm thử một chút rồi nhả ra: “Đuổi tên đầu bếp này đi.”

Hiên Viên Thiệu nhăn mặt, hai mắt ướt át nói: “Là ta làm đấy. Ta muốn tự tay chăm sóc tốt cho chàng, không ngờ lại tệ hại vậy.”

Cổ Tịch Vân ngắt má hắn: “Suốt ngày chỉ biết làm nũng.” Rồi gắp sang đĩa khác, lại lắc đầu nhả ra.

“Muốn nấu ăn, ta gọi Vũ Khang Y đến dạy ngươi.”

“Người ta là đường chủ một phái, chàng không thể tùy ý sai vặt được, còn gì là đại thể nữa?”

“Hắn vừa phá sập một kỹ viện nữa.” Cổ Tịch Vân nói. Hiên Viên Thiệu đoán là Dạ Thuần Phong lại ra ngoài chơi bời.

“Nhưng thế thì sao?”

“Hắn hết tiền, nhờ ta đền bù hộ.”

Hiên Viên Thiệu cười lém lỉnh. Ra là vậy a. Vì Vũ Khang Y mượn tiền Cổ Tịch Vân nên tướng công nhà hắn liền thừa dịp đem người ta ra làm nô bộc.

“Được, bảo hắn đến dạy ta. Chàng đoán xem, Dạ Thuần Phong và Vũ Khang Y, hai người bọn họ còn ầm ĩ bao lâu nữa mới chịu về chung nhà?”

“Hiện tại cũng rất tốt. Dạ Thuần Phong là kiểu người hễ thích ai thì sẽ trêu đùa người đó.”

“A…” Hiên Viên Thiệu đột nhiên hiểu ra. “Nghĩa là Dạ Thuần Phong cố ý đến kỹ viện là để chọc tức Vũ Khang Y sao?”

Cổ Tịch Vân gật nhẹ rồi đặt đũa xuống, quả thật là nuốt không nổi miếng nào. Hiên Viên Thiệu ôm cánh tay Cổ Tịch Vân, cười rạng rỡ: “May mà tướng công không có sở thích quái lạ đó. Ta thấy tội thay cho Vũ Khang Y, có điều đáng đời hắn. Ai bảo hắn cũng tự phụ vào cái mặt xinh đẹp của mình quá, còn bảo hắn đẹp hơn ta. Tướng công, chàng nói một câu công bằng xem, là hắn đẹp hơn hay ta đẹp hơn.”

Cổ Tịch Vân hạ thấp ánh mắt, đăm chiêu rồi nói: “Hắn đẹp hơn.”

Hiên Viên Thiệu lập tức bỏ tay y ra, phát cáu đánh mấy cái: “Tướng công, chàng thế này còn quá đáng hơn Dạ Thuần Phong gấp trăm ngàn lần. Kể cả khi hắn thực sự đẹp hơn ta, chàng cũng phải nói dối dỗ dành ta chứ.”

“Ta không thích nói dối.” Cổ Tịch Vân trả lời, sau đó liền cau mặt: “Mà cũng không hẳn.”

“Nghĩa là chàng từng nói dối sao?”

“Có một lần.” Cổ Tịch Vân ái ngại đáp.

“Khi nào?”

“Lúc đưa lọ sứ xanh cho ngươi và nói rằng đó là thánh thủy.”

Hiên Viên Thiệu nhích ra phía trước, ngồi đối diện với Cổ Tịch Vân: “Nếu đó không phải thánh thủy, vậy là gì?”

“Là thuốc bổ mà trước đó Vũ Khang Y đưa ta.”

“Chàng làm vậy để thử lòng ta?”

Cổ Tịch Vân lại gật đầu. Hiên Viên Thiệu nhìn chằm chằm Cổ Tịch Vân, nói: “Tướng công, chàng hư thật, không cho ta gạt chàng nhưng chàng lại gạt ta. Đáng bị phạt.”

“Phạt thế nào?” Cổ Tịch Vân nghiêm chỉnh hỏi.

Hiên Viên Thiệu cười khẽ, hôn lên môi Cổ Tịch Vân: “Phạt chàng ở bên ta cả đời.”

“Được!” Cổ Tịch Vân nhanh miệng đồng ý.

“Còn phạt chàng phải gọi ta là nương tử.”

Cổ Tịch Vân hơi khựng lại: “Ta phải luyện công tiếp.” Nói xong thẳng thừng nhắm mắt lại.

“Tướng công, ta bỗng dưng phát hiện ra, chàng cũng gian xảo không kém Dạ Thuần Phong.”

Hiên Viên Thiệu hậm hực giậm chân một cái rồi bỏ ra ngoài, ngay cả giỏ thức ăn cũng không thèm thu dọn.

Giang hồ đồn đại giáo chủ Bái Tử Giáo Cổ Tịch Vân bị triều đình ép hôn với lục vương gia Hiên Viên Thiệu, nhưng không lâu sau đó, lại nghe nói vị giáo chủ băng sơn lãnh diện kia đã đưa lục vương gia hồi phủ, giống như đang tận hưởng cuộc sống hôn nhân êm ái, không có vẻ gì là bị ép buộc.

Kỳ thực chuyện cũng không phức tạp đến thế. Sau khi Cổ Tịch Vân cho Hiên Viên Thiệu uống thuốc giải Huyết Diễm Tán lần cuối, Hiên Viên Thiệu vạch áo ra xem thì những đường gân máu đã hoàn toàn biến mất. Hắn hí hửng xin Cổ Tịch Vân về phủ vương gia lấy thêm chút đồ đạc. Cổ Tịch Vân nhân lúc rảnh rỗi, bèn đích thân đưa hắn đi. Lúc trước khi gả đến Bái Tử Giáo, Hiên Viên Thiệu mang theo tâm trạng thấp thỏm, không biết khi nào sẽ bị Cổ Tịch Vân ném đi nên cũng không dám khiêng vác gì nhiều.

Hiên Viên Thiệu đưa Cổ Tịch Vân đi vòng quanh phủ giới thiệu rồi cùng Cổ Tịch Vân đến thẳng phòng hắn. Hắn bình thường thích ngao du sơn thủy, sưu tầm bảo vật, căn phòng này nhiều lắm mỗi năm chỉ ở lại một, hai tháng là cùng. Cổ Tịch Vân ngồi xuống giường, nhìn thấy thảm trải giường thêu chỉ đỏ. Hiên Viên Thiệu vừa mở tủ lấy đồ đạc gom vào bao vải lớn, vừa giải thích:

“Là do nhũ mẫu quá cố của ta thêu. Khi ta còn nhỏ phụ hoàng mẫu hậu đều qua đời, hoàng huynh giao ta cho một nhũ mẫu nuôi nấng. Mấy năm trước, bà lâm bệnh nặng, đã tranh thủ những ngày tháng cuối đời thêu cho ta tấm thảm này, nói là quà mừng hôn lễ tương lai của ta. Ta nghĩ chuyện hôn lễ rất xa vời, cứ đem ra xài luôn cho rồi.”

Cổ Tịch Vân sờ tỉ mỉ vào đường thêu, nói: “Ta rất thích, mang nó cùng về.”

“Tướng công, ta tưởng chàng chỉ thích dùng đồ vật màu đen.”

“Nếu là quà của nhũ mẫu ngươi, chúng ta nên thành tâm nhận lấy.”

Cổ Tịch Vân đứng lên, mở rộng cửa sổ nhìn ra ngoài. Một trận gió nổi lên, thổi mấy cánh hoa anh đào dại bay đến. Cổ Tịch Vân giơ tay ra đón lấy cánh hoa, thắc mắc: “Trong sân không trồng anh đào dại, chúng đến từ đâu?”

“À, là từ phủ của Lý viên ngoại gần đây. Nhà ấy có cô tiểu thư mới sáu, bảy tuổi gì ấy rất thích hoa này, trong vườn trồng đầy thành rừng, thỉnh thoảng sẽ bay tới chỗ ta. Tướng công, chàng thích sao?”

“Không!” Cổ Tịch Vân đáp rồi nghĩ ngợi, vành môi hơi nhếch lên một chút, sau đó chậm rãi hạ xuống. Y xoay người, dựa lưng vào cửa sổ, khép hờ bàn tay đang nắm lấy cánh hoa:

“Ta cũng muốn có một bé gái.”

Hiên Viên Thiệu sửng sốt, ngây người, rồi cười khổ: “Ta kiếm đâu ra bé gái cho chàng hả tướng công?”

“Chúng ta nhận nuôi là được. Tên của bé gái ta cũng nghĩ sẵn rồi, gọi là Đào Nhi đi.”

“Nghe theo tướng công. Ta là người của chàng mà.”

Cổ Tịch Vân thả tay cho cánh hoa anh đào dại bay đi, khẽ gọi: “Nương tử, đến đây!”

Hiên Viên Thiệu bỏ xuống hết mọi thứ, lập tức chạy lại sà vào lòng Cổ Tịch Vân. Ngọt ngào làm sao cho tiếng gọi “nương tử” kia.

Hoàn