Giang Dụ nhìn Lạc Linh Lung đang ngủ say trên giường, anh kéo mền lên phủ kín người cô rồi bước ra khỏi phòng nghỉ.

Vừa đi ra thì thư kí Đường đi vào, thấy căn phòng làm việc có chút bừa bộn, quần áo của Giang Dụ cũng xộc xệch thư kí Đường cũng đủ thông minh đoán ra chuyện gì.

" Có chuyện gì sao?" Anh hỏi.

" Tôi...định tìm thiếu phu nhân ".

" Nhưng có lẽ bây giờ không cần thiết nữa rồi, tôi xin phép " Thư kí Đường nói xong liền ra khỏi phòng.

Anh không nên ở đây phá hỏng chuyện tốt và tâm trạng của Giang Dụ.

Xem ra mối quan hệ của thiếu phu nhân và ngài ấy đã tốt hơn rồi, sau này không cần hít bầu không khí u ám của Giang tổng nữa. Rõ ràng là thích con gái nhà người ta như vậy, thế mà lại chịu nói ra, ấp ấp mở mở suốt bao nhiêu năm qua, đúng là không hiểu được Giang tổng đang nghĩ gì.

Giang Dụ đến sofa ngồi xuống. Không hiểu được bản thân đang làm gì, gần đây sự chiếm hữu Lạc Linh Lung trong anh ngày càng lớn, cô chẳng hề bài xích anh, mỗi khi anh muốn cô đều dễ dàng chấp nhận chiều theo.

Đó là do cô muốn đáp ứng nhu cầu anh theo bổn phận của một người vợ, hay vì...

Giang Dụ nhắm mắt lại, anh đã đoán già đoán non suy nghĩ của cô suốt bao năm qua. Trong đầu đều hiện lên câu hỏi cô có yêu mình không? Có tình cảm với mình không đã hằng ngày.

Nghĩ đến muốn điên rồi, anh không muốn nghĩ đến nữa.

Có thể Mộc Vũ nói đúng, nếu anh còn không chịu nói ra suy nghĩ của bản thân sớm có lẽ sẽ mất Lạc Linh Lung thật sự.

Anh phải đối mặt với nó, phải nói cho Linh Lung biết được tình cảm của mình giấu kín bấy lâu nay.

Giang Dụ năm sáu tuổi.

Anh đứng ngây ngốc nhìn cô bé đáng yêu nằm trên sofa, anh tò mò đi đến, đưa tay chạm vào đôi má trắng trẽo như bánh bao kia.

" Đáng...đáng yêu quá ".

" Dụ Dụ " Giang phu nhân tiến ra, thấy con trai mình đứng chỗ Lạc Linh Lung liền bất ngờ.

" Mama " Giang Dụ nhìn thấy mẹ mình liền lên tiến.

" Con thích Linh Lung sao?"  Giang phu nhân hỏi.

Đây là con gái của Lạc phu nhân, cũng tức là bạn thân của bà. Vì hôm nay có việc bận, muốn nhờ bà chăm Linh Lung. Bà định vào bếp lấy nước cho Linh Lung uống thì Giang Dụ đã đi học về và nhìn thấy con bé rồi.

Lạc Linh Lung mở mắt ra nhìn mọi người, đôi mắt tròn xoe long lanh như những vì sao làm Giang Dụ càng thích thú.

Con bé đưa tay kéo áo Giang Dụ.

" Con xem, con bé cũng rất thích con đó " Giang phu nhân nói.

Giang Dụ đưa tay chạm ôm lấy Lạc Linh Lung lên, gật đầu.

" Mama...cô bé đáng yêu quá ".

...

Nghĩ lại khoảng thời gian đó, Giang Dụ bật cười. Lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Linh Lung, anh đã rất thích cô bé này rồi.

Lạc Linh Lung từ bé cũng rất bám anh, cô luôn lẽo đẽo theo sau. Từ một cô bé luôn gọi Giang Dụ anh thì bất ngờ thay đổi.

Khi lên tiểu học, Lạc Linh Lung bất ngờ đổi tính, trở nên cọc cằn không như trước nữa. Cũng chính vì thế tạo ra nhiều cuộc cãi vã giữa anh và cô, cả hai bắt đầu bất đồng từ đó đến giờ.

Anh cũng không biết cô đã gặp chuyện gì mà đã biến thành thế này. Sau khi kết hôn với anh, Lạc Linh Lung cũng nhu mì và dịu dàng hơn trước, không còn thô lỗ khi chưa kết hôn nữa.

Đó cũng chính là biến cố lớn trong mối quan hệ của anh và cô.

...

Đến giờ tan làm, Lạc Linh Lung được anh gọi dậy. Toàn thân đau nhức ngồi lên, cô không còn chút sức lực.

Mặc lại quần áo đàng hoàng, cô định mang giày cao gót vào thì anh nói:" Để tôi cõng em ".

" Không cần,  tôi đi được " Cô lạnh nhạt bảo.

Đây chính là bộ dạng anh chán ghét nhất từ cô. Khi cùng anh làm chuyện ấy cô như một con thỏ, xong việc rồi liền biến thành một tản băng. Anh không hiểu, cũng không muốn hiểu.

" Đừng cãi lời...tôi cõng em " Anh nhất quyết nói.

Lạc Linh Lung không còn sức cãi lý hay chống đối anh. Cô đành để anh cõng lên.

Tiến vào thang máy, cô ôm chặt lấy cổ anh hơn. Lúc bé, cô hay được Giang Dụ cõng đi thế này.

Đã lâu lắm rồi mới được dựa vào tấm lưng an toàn này.

" Giang Dụ " Cô lên tiếng gọi anh.

" Hửm?" Anh đáp.

" Không...không có gì...".

" Chỉ là...tôi muốn ăn mì Ý cho buổi tối " Cô nhỏ giọng nói.

Mì Ý chính là món đầu tiên cô được thưởng thức từ tay nghề của anh. Năm sinh nhật năm tuổi, cô được ăn món mì ý liền rất thích. Giang Dụ biết được liền tìm cách học và nấu cho cô ăn, bao nhiêu lần thất bại và rồi tiến đến thành công.

Anh đã nấu cho cô và để cô nếm thử.

" Được rồi,tôi sẽ nấu cho em ăn " Anh dịu dàng nói.

Lạc Linh Lung khẽ gật đầu.

Không hiểu sao, cô thích thế này hơn...cứ như cả hai quay về thời gian trước vậy.

" Giang Dụ...".

" Đây đây ".

" Giang Dụ...".

" Đây " Anh vẫn kiên trì đáp lại.

" Là do tôi sai phải không?" Cô hỏi.

Là do cô thay đổi, cô là người biến mối quan hệ giữa anh và cô xấu hơn.

" Tại sao em lại hỏi vậy?".

" Tôi...tôi...".

Giang Dụ tiến ra khỏi thang máy, anh cõng cô xuống gara xe.

Để cô ngồi vào trong xe, anh nói:" Em không sai ".

" Là tôi sai ".