Tiêu Sơn quả nhiên như lời hắn nói, ngủ một canh giờ liền đột nhiên mở mắt, cảm thấy tất cảtinh thần cùng khí lực đều trở về, hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy Ngu Doãn Văn ngồi bên bàn,lại càng hoảng sợ, xoa mắt hỏi: “Sao đại ca lại ở chỗ này? Đến đã lâu chưa?”
Ngu Doãn Vănnói: “Vừamớitới,môngcònchưanóng đệliềntỉnh.”Tiêu Sơn đangngủtuyrằng đãtỉnhmộtlần,nhưngcăn bản khôngcáchnào phán đoánthời gian dàingắn,càng sẽ khôngnghingờlờinóicủa Ngu Doãn Văn,liền đưatay xoa xoamặtmình,nói: “Tớithật đúnglúc,ta đángcóchuyệnmuốn đếnhỏi đạica.”
Vẻ mặt Ngu Doãn Văn vẫn như trước, dường như bản thân không hề phát hiện ra thứ gì, nói: “Ta thấy hôm nay thời điểm đệ vào triều tinh thần thật không tốt, không biết chuyện chúng tathương lượng đệ đã nghe rõ chưa?”
Tiêu หีSơn găãi gãชi đầuรื: “Đạậi ca ằnghĩ ฑcùng ỡmột cmhuyện ฟvới ต่đệ a. ฟTối > hôm qữua bởฟัi vì.ẫ.. ngฏัhĩ nhọiều cẩhuyệnị, một xđêm ฮkhông ฎngủ, {buổi ộsáng ẻquả vthật ọcó chยัút mơ qhồ, )đang ม้muốn hỏi đnại ca ถchuyฮện nàจy.”
Ngu Doãn Vănnhíumày: “Về sau không đượcnhưthế!Đệhômnaythânmangannguycủa quốc gia,bất đồng vớilúctrước,mọi sự đều khôngthể khinhthường!”
Tiêu ฏSơn gแật đầขu khôปng ngญừng, ănói: ẵ“Quyế;t khôก่ng có .lần สsau.”ธ
Ngu Doãn Văncũng khôngtiếptụctráchcứ,đemchuyệnthươngnghị sángnaynóicho Tiêu Sơn.
Thìralà Xu Mật Việnnhận đượctintức,vốn đã định bangày sau khôngthíchhợp đểtácchiến,mộtmặtlà do bangày sauthờitiết khôngtốt,chỉ sợtuyếtrơinhiều,thờitiết sẽcàngtrởnênrétlạnh,khôngthíchhợp vớithói quentácchiến với khíhậu ônhòa.Mộtmặt khác,cũnglà bởi vìnhận đượctintứccủa Gia Luật Nghiêm Nghi đưatới,ước định bangày sauhành động,bởi vì Tống Đình (*chắc仏 ฆัก่ฎlà宝戈 ถ:triều đình Tống)hoàinghi độtincậycủa việc quyhàng kia,chonên quyết định sớmhành động,trước khihành độnglại gửithêmtintứccho Gia Luật Nghiêm Nghi.
Tiêu ช้Sơn lặại cà)ng hoớảng sญิợ, trญong lซ่òng âếm thầข่m hối ẹhận ậngày ทhôm qớua mìรnh địแnh lự(c chưốa đủ, ớcho ถrằng ะkhông สืcó đฉิ่ại sựồ, cho จnên ệliền สphóng ẫtúng ổmột โđêm, นูlại kữhông únghĩ ฮrằng ะkế holạch bนูỗng nắhiên òđến sỗớm, bชiến tจhành ฟัtối nềay.
Hắn nghe Ngu Doãn Văn nói xong, trên mặt lộ ra vẻ hối tiếc, nói: “Đêm nay lúc nào?”
Ngu Doãn Vănnói: “Canhhai,đệ khôngcó vấn đề gìchứ?”
Tiêu Sơn trầm tư một lát, lắc đầu: “Sớm quá. Canh hai mà nói, như vậy suốt đêm đều phải tác chiến, quân ta là hướng chủ công (*mũi tấn công chính), vốn không chiếm cứ ưu thế về địa lý,nếu như vẫn tác chiến vào đêm, tuy rằng có thể đánh người Kim trở tay không kịp, nhưng sau đó cứ đánh suốt trong đêm như thế đối với quân ta cực kỳ bất lợi. Không bằng đổi thành canh bốn vượt sông, trước bình minh phát động công kích, sau khi người Kim hỗn loạn chính là trời sáng,đến lúc đó quân ta hành động sẽ càng thêm thuận lợi.”
Ngu Doãn Văn gật đầu,tỏ vẻ đồng ý với đềnghịcủa Tiêu Sơn,Tiêu Sơnlạinói: “Hoàn Nhan Lượng khẳng định phái giantếlẫn vào quânta,thời giantácchiếncụthể khôngcần báo xuống dưới,đếncanh bốn khẩncấptậphợp,lạituyên bốnhiệm vụtácchiến.”
Ngu Doãn Văncóchútlolắng: “Có kịp không?”
Tiêu Sơn thầm cân nhắc một hồi, những ngày này hắn một mực gấp rút huấn luyện quân đội kỹ năng tùy thời tác chiến, sau khi khẩn cấp tập hợp lại tuyên bố nhiệm vụ tác chiến hẳn là khôngthành vấn đề, chỉ cần chiều hôm nay triệu tập tướng lĩnh cấp cao trong quân, đem nhiệm vụ tác chiến truyền xuống dưới, binh lính bình thường không cần biết sớm như vậy.
Hai người thương nghị một lúc, Ngu Doãn Văn bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Năm nay hiền đệ cũng không còn nhỏ nữa, như thế nào còn chưa cưới vợ?”
Tiêu Sơn sững sờ, không biết vì cái gì Ngu Doãn Văn đột nhiên hỏi cái này, Ngu Doãn Văn cười nói: “Ta trên đường tới Kiến Khang, đã từng ghé qua chỗ Tần lão cha, người nhà đệ lại bảo ta khuyên đệ sớm sớm lấy vợ sinh con, ta thân là đại ca của đệ, quan tâm đến tiểu đệ một chút cũng là chuyện nên làm.”
Tiêu Sơn ồ một tiếng, trong lòng hoài nghi, vì cái gì lời này thời điểm gặp mình lúc trước Ngu Doãn Văn không nói, nhưng bây giờ lại đột nhiên nhắc đến.
Ngu Doãn Vănnhìn Tiêu Sơntrongchốclát,nói: “Tanhớ đượcthậtlâutrước kia,đệ đãtừngnói vớita,đãcóngườitronglòng,nhưnglà khôngthểcùngnhau,nhưthếnào,đệcònchưahếthy vọng sao?”
Tiêu ม้Sơn cก่ười cãười, ảnói: เ“Từng ฮcó mỷột vị ỡhôn สืthê, ฌhọ Hàยั, vốn “chuẩùn bị ătrở vẫề đín:h hông, nhưựng mà wtrên รืđườnอg có ณchuyệyn nên ổchậm |trễ, ตchờ วđến kdhi ta < trở ยัvề, nvàng đèã gả ỗcho nxgười ญkhác krồi.”ợ
Ngu Doãn Văn bắt đầuchậmrãinhớlại,hìnhnhưlàcóchuyệnnhư vậy,nhưng ycăn bản khôngtinngườitronglòng Tiêu Sơnlà vịhônthêmàhắnnhắc đến kia.Ngu Doãn Vănnghĩmộtlúc,nói: “Tanhớ,lần đó đệhộtống Bệhạ khi vẫncònlà Phổ An Quận Vương vào kinhmớilàmchậmtrễhôn sự đi?Sau khi vào kinhchínhlàhạ bệ Tầntặc,đệcũng vìchuyệnnàymàtrọngthương.”
Tiêu ổSơn cụúi đầĩu thậต่t sâu jtrướỹc Ngu òDoãn ềVăn: รื“Đa ลิtạ ân (cứu (mạng mngày อ่đó của đại &ca.”ỗ
Ngu Doãn Văn phất phấttay,không để bụng,tronglòng y đã đoán được không sai biệtlắmchuyện gì đã xảyra,ngày đó Triệu Viện vẫnlàmột Vương gia bìnhthường,ởmọingõngáchtrên đườngtìm Tiêu Sơn bịmình gặp được,vẻmặtlolắng sốtruột kia,đã vượt quá sự quantâm đối vớimộtthuộchạ,thậmchílà vượt quá sự quantâm giữanhững bằnghữu bìnhthường.
Cách một lát, Ngu Doãn Văn nói: “Hiền đệ, có một số việc, biết không nên làm, liền không nên nhất thời xúc động tùy ý làm bậy, đệ chính là nên sớm lấy vợ sinh con đi, thân là đại ca rất muốn được uống rượu mừng của đệ.”
Tiêu ภSơn i&m lặnẩg khẽ หgật }đầu, ởlời ncày củỏa Ngu lDoãn ồVăn หีhẳn lฌà có gý tứ ลbên tẫrong.อ
Tiêu Sơn nhìn Ngu Doãn Văn, Ngu Doãn Văn cũng nhìn nhau, hai người bốn mắt tương giao,đều ở trong mắt đối phương, nhìn ra được một vài thứ không tiện nói ra miệng.
Hai người nhìn nhau rất lâu, Tiêu Sơn mới nói: “Đa tạ đại ca quan tâm, tiểu đệ quyết không bởi vì chuyện tư tình nhi nữ mà chậm trễ đại sự.”
Ngu Doãn Vănnhìncái dạngnàycủa Tiêu Sơn,biếtrõ khuyênhắncũng vô ích,chỉcóthểhy vọnghắn biếtchừngmực,khôngnênlàm quámức,lạicàng không bởi vìloạichuyệnnàymàchậmtrễchính sự.
Hiện tại nghe Tiêu Sơn tỏ thái độ, Ngu Doãn Văn khẽ gật đầu, nói: “Hôm nay ta là Đốc quân, nếu như còn phát sinh tình huống như sáng nay, chớ trách ta không niệm tình! Đệ… chính mình tự giải quyết cho tốt!”
Tiêu ãSơn nằghiêm ktúc ฅgật đมầu, tสrong ùlòng ฟัthầm ẵthề: đSau nữày Trฝiệu Vทiện chó cởi ฐsạch ต่sẽ tลิrước fmặt mใình, ณcũng ợquyết > khônơg bị ửmê hoùặc.
Ngu Doãn Văn khôngtiếptục ởlại quálâu,sau khinói xongliềnrời đi,Tiêu Sơnchờ Ngu Doãn Văn đi khỏi,lậptức xôngtới bàn đọc sách,mởrangăn kéo,tráitimlậptứcchìm đến đáycốc ——ngăn kéocủamình bịngườimởra,xemra vừarồi Ngu Doãn Vănnóiramấylời vừa kialàcónguyênnhân,chẳng qualà không biết y đoán đượcnhiềuhay ít.
Bởi vì rạng sáng hôm sau phải tác chiến, lúc này Tiêu Sơn liền ngồi trên giường, khoanh hai chân lại, ngồi nửa canh giờ điều dưỡng tinh thần, sau nửa canh giờ, đã đến giờ Mùi, đầu óc của hắn cũng đã khôi phục lại bình thường, liền triệu tập chư tướng trong quân, nói ra kế hoạch chuẩn bị phát động công kích vào rạng sáng, hơn nữa bắt đầu cùng các vị tướng lĩnh bàn bạc hành động cụ thể.
Hộinghị kéo dàicho đếnchạng vạngtối,sau khi Tiêu Sơnlạicố ýnhấnmạnh giữ bímậtlầnnữa,lúcnàymớitanhội.Ngaylúcnày,đámngười Ngu Doãn Văncũng đang khẩntrươngchuẩn bịlương khôcùngnướccho binh sĩmangtheotronglầntácchiếnnày,chờ đến khitốimuộn,mũitêncùnglựu đạn dã phát đếntrongtay binh sĩ,chỉchờ đếncanh bốntậphợp khẩncấp.
Cùng thời khắc đó, Hoàn Nhan Lượng tại Giang Bắc trong tay cầm hai phần tin tức, lông mày nhăn tít cùng một chỗ.
Mộtcáilà do giantếtừ Giang Namtruyềntới,mấyngày gần đâychiềunào Tiêu Sơncũngtriệutậptướnglĩnhhộinghị,đếntốilạicó dịthường,ngaycảchiếnmãcũngnhiềuhơnmộtchút.
Mộtcái kháclà Hoàn Nhan Lượngchặn đượcthưthông đồng với địchcủa Gia Luật Nghiêm Nghi,gãrõràngthông đồng với bênngoài,cùng Nam Triều ước định bangày sauhành động.
Hoàn Nhan Lượng vỗmạnhmộtcáilên bàn: “Xácnhận khônglầm!Gia Luật Nghiêm Nghitên khốn kiếpnày,quảnhiênthông đồng với địchmưu phản!Ngườitới,bắt gãtớichotrẫm!Chém!”
Lậptứcliềncó vệ binhlaora,nhưngchưa kịprời khỏi doanhtrướng,Hoàn Nhan Lượng bỗngnhiênthay đổichủ ý: “Khôngcầnchém,bắt giamlại,không được đểlộratintức.”Nếunhưchém,chẳng phải Tiêu Sơn sẽlậptứcnhận đượctin sao?Vẫnlà khôngcầnlỗmãngnhư vậy,Hoàn Nhan Lượngthầmnghĩ.Y vònáttintức giantế Nam Triều đưatới,cườilạnh: “Bangày sauhành động?Hừ,trẫmngượclạimuốnnhìn xem,bangày sau Tiêu Sơncóthểlàmratròtrống gì!Truyềnlệnh xuống,haingàynày đềunghỉngơichotốt,bangày sau,chỉnh đốn Tiêu Sơn,bát sống Triệu Viện!Còncó Triệu Cấu!”
Bờ Giang Nam, Tiêu Sơn bố trí xong hết thảy, liền trở lại phòng mình chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt,tuy rằng ban ngày hắn đã nghỉ hơn ba giờ, nhưng đối với trận tập kích phát động trước bình minh mà nói, còn chưa đủ.
Nhưnglại khiếncho Tiêu Sơnhết sứcngoài ýmuốn đólà,đợi đến khihắntrởlại phòng,Cam Biệnmộtngày không gặp đã đợi ởchỗcũrồi.
Cam Biện cười nói với Tiêu Sơn: “Tướng quân, Bệ hạ triệu kiến.”
Tiêu }Sơn kíhông ?chút ฒnghĩ คngợi ệliền ]nói: ป“Bẩm đlại cธho Quvan giãa, khdông đềi.”
Cam Biện lấy làm kinh hãi, tuyệt đối không nghĩ tới còn có người dám kháng chỉ không đi gặpthánh đấy, y thấy Tiêu Sơn nói một cách dứt khoát, liền nói bằng giọng the thé: “Tiêu tướng quân là kháng chỉ?”
Tiêu งูSơn b”ỏ mũ ”sắt c]ủa mì&nh lêทn bànè, bắt ญđầu ฐcởi áỷo chuồẩn bị ทđi nยgủ: “$Là khựáng cข่hỉ.”
Cam Biện trợn mắt há mồm, bản thân đứng ngốc trong chốc lát liền trở về bẩm báo, Tiêu Sơn chờ Cam Biện rời khỏi, lại cẩn thận kiểm tra vũ khí của mình, trong đầu lượt lại bố trí chiến trận lại một lần, ba chỗ Thái Thạch, Kiến Khang, Trấn Giang, đồng thời phát động công kích, một trận có thể đánh tới hừng đông, như vậy đám người Trương Chí Hùng tại Giang Bắc cũng đã nhận được tin tức, có thể kịp thời chạy đến tiếp ứng.
Mà độingũcủa Ngũ Loancùng Trương Hiếu Tườngtại Trung Nguyên sẽnhận đượctintứcmuộnhơnmộtchút,nhưngmàcũng không sao,chỉcầncóthểhơnmườingày sau phốihợphành độngtại khu vựcthượng ducủa Trường Gianglà được.Nơinàycách Vương Hữu Trựctrongranh giới Kim Quốc khá xa,y gianhậpcuộcchiếnlạicàngmuốntrễhơn,vảlạingườinày khởi binhlạilợi dụng đượcrấtnhiều yếutố,chỉcầncục diệnchiếntrường Giang Hoàicóthểthay đổi,khu vực Trung Nguyên sẽlậptứcnhaonhaohưởng ứng,muốn đề phòngchínhlà Hoàn Nhan Lượngthuậnlợi xuống Giang Đông,nhưngmàcũng không sao,mộtthángtrước,mìnhcũng đã đểlạitướnglĩnhtại khu vực Tú Châunhìn xemtìnhhìnhtùythờitácchiến.
Tin tức trong chiến tranh cổ đại vẫn còn rất chậm trễ, chỉ có thể ở trong phạm vi nhỏ ước địnhthời gian tác chiến, phạm vi lớn hơn tướng lĩnh cần phải tự chủ linh hoạt xử lý.
Tiêu }Sơn nìằm trắên gikường, tlo lตắng n]hất vãẫn là ยัThủy ”sư Tấrương ฌTuấn hcùng mLý Brảo tạ;i Hải đChâuễ, chi(ến hạẹm kia ยัtuy ộrằng ờđã trหีang bèị pháฮูo mới ชsáng ขchế, ớnhưnฆg dù “sao cýũng cผู้hưa tด็ừng tbhử quẹa, mà &thủy ะquân ฆัcủa ỡHoàn ẻNhan uLượng ข่cũng )có mผึ้ột bộ wphận มrất ẹlớn cฤhuẩn ábị đưla ra ởtác cยhiến, ầlàm (sao cๅó thể ờđánh *tới, ùcũng ภkhônếg phảษีi là ฒ่chuyệขn mà /Tiêu ม้Sơn c_ó thể ?khốnẽg chế ษ์đượcó.
Thời ด็điểm gTiêu {Sơn t”hầm cỹân nhฅắc tấot cả คlại mฟột lưฏัợt, cấho rằ_ng khèông c:òn chừỗ nào ksơ hổở, mớỷi yên แtâm ổthiếp บđi, ảđợi đ|ến lúมc hắn ผthức ฆdậy, ฏัđã ltà canาh ba, นhiện ฑbinh (sĩ tốrong ฏัquân asẽ phềải thฬức dậศy sau ด็nửa ญcanh ệgiờ nสำữa, kxhẩn cảấp trหีiệu tณập, sดau đó vượt พsôngก.
Tiêu Sơn ở trong phòng, mặc vào khôi giáp, lại choàng chiến bào bằng vải bông màu đen, lấytrường thương, sau khi chuẩn bị thỏa đáng, mới đi ra ngoài.
Hắn mở cửa ra, gió lạnh đêm đông ập vào mặt, lại khiến cho thần trí của hắn tỉnh táo thêm một chút, nhưng vừa mới quay đầu lại, đã nhìn thấy Triệu Viện đứng ngoài cửa.
Tiêu óSơn l[ấy làỏm kinừh hãiử, nhưằng cũơng khỉông mựời Trdiệu Vผึ้iện đài vàoỷ, hắn ฎlà tùhật sểự sợ ỷmình วđịnh elực kxhông lđủ, tỹối hôém qua ờlàm สืsướng prồi, /hiện ểtại }cho dดù thế ด็nào ơcũng ẳkhông ฮูthể olàm rểa nhữคng chผู้uyện õphân ỳtâm t< ổn sứồc nữag.
Tiêu ฐSơn hồành l,ễ với kTriệdu Việrn: “Sao Bệ ลhạ lqại ở ĩchỗ n.ày?”
Triệu Viện quay đầu lại, nhìn hai thân binh bên cạnh Tiêu Sơn, nói: “Các ngươi lui xuống đi.”
Hai thân binh thấy Hoàng đế đứng trước cửa phòng Tướng quân nhà mình một canh giờ, càngthêm xác nhận phỏng đoán sáng nay; đêm trước Hoàng đế nhất định đắc tội Tướng quân nhà mình, hôm nay đến bồi tội. Đi theo Tướng quân thật sự là nở mày nở mặt…
Chờ đến khi trong viện không còn ai, Triệu Viện mới nói: “Hôm nay trẫm tìm ngươi, sao lại không qua?”
Tiêu nSơn kìhông ฒ่dám nฆัhìn Teriệu ก่Viện, @sợ bศị y pẩhân tôâm, cíhỉ ngฟhiêng ฅđầu |sang ะchỗ kฃhác, snói: ữ“Bệ hฮạ… ụcái néày…v. hôm ทkhác มđi, ễhôm nâay khẩông đพược.”ẹ
Triệu Viện sững sờ, lập tức hiểu được Tiêu Sơn đang nói cái gi, trong lòng vừa tức giận, vừabuồn cười, một lúc sau lại cảm thấy chút buồn bực.
Triệu Viện nói: “Tìm ngươi còn có chuyện khác, ngươi xem ta là người như thế nào, ngoại trừ…”Nói đến một nửa lại nói không được nữa, vốn không có ý tứ kia, lại bị đối phương quả quyết cựtuyệt, mặc cho ai rồi trong lòng cũng sẽ không thoái mái.
Tiêu รืSơn cửũng c?ảm thาấy mìหีnh nóจุi chuữyện cๅó chỗ ฟhơi èquá mxức, nถhưng ฮูhắn t> hật sแự sợ อhãi h}iện twại Trếiệu Vớiện nช้hìn mỷình m#ỉm cưìời, mซ่ình sฝẽ khôรng thìể khốỏng chăế đượ”c mà ơđi quสa hôn ờy, côàng s[ợ hơn รvừa รืmới hสำôn liụền hôถุn đến ข่trên ซ่giườẵng.
Triệu Viện đè xuống không vui trong lòng, hòa nhã nói: “Ngươi qua đây, ta có thứ muốn tặng cho ngươi.”
Tiêu Sơn thầm nhủ một vạn lần phải nhẫn, nhưng thời điểm nghe Triệu Viện nói ra câu này, vẫn ngoan ngoãn quay đầu lại, đi tới bên người Triệu Viện, hắn phát hiện chỉ cần nhìn thấy môi Triệu Viện, đã nghĩ muốn hôn, chỉ cần ngửi thấy hơi thở xung quanh người y, sẽ muốn đè y xuống hunghăng vắt khô, xem ra chính mình xong đời rồi.
Triệu Viện có chút lo lắng nhìn Tiêu Sơn: “Trẫm biết lát nữa ngươi sẽ dẫn binh xuất chiến, rất lo lắng, cho nên tới xem một chút.”
Trái tim cứng rắn của Tiêu Sơn lập tức hóa thành vũng nước, chật vật nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Yên tâm, đã nghỉ ngơi tốt rồi, sẽ không có vấn đề!”
Triệu Viện ừ một tiếng, một lát sau rút ra một vật từ bên hông, đưa đến trước mặt Tiêu Sơn: “Quan hệ thành – bại lần này, cái này…. đưa cho ngươi… ngươi mang theo.”
Tiêu wSơn nลิhận vด็ật kiựa, chễỉ thấหy một lmiếnฎg gấm สืvá tòhành :hầu bâao, [email protected]ía tãrên tจุhêu cอhỉ đỏส, Tiêผู้u Sơn chỏi: ú“Đây วlà cนái gìỳ?”
Triệu Viện nói: “Năm đó đi Cửu Hoàng Sơn cầu bình an, vẫn không có cơ hội mang ra tặng.”
Tiêu ỹSơn lญิập tứức nhớ ยtới Triệu ฑViện }là đ(ang nặói đếฎn chuỉyện n–ăm nàịo. Năốm đó ậTriệu ผู้Viện zmười งูsáu /tuổi, ษchuẩện bị ịthành ภthânณ, đã õđích ỵthân òđi Cửỳu Hoàยัng Sơหีn cầu &bùa shộ mệฆัnh, lหà chupẩn bị ผđưa ịcho Vฮương ข่phi dếùng.
Khôngnghĩtớichuyện đãcáchhơnmườinăm,thứnày vậymàcuốicùnglại đưa đếntrêntaymình,Tiêu Sơnnắm bùahộmệnhtrongtay,mặt gấmmềmmại,chỉcảmthấy xúccảmmềmmạinàychạythẳng đếntráitim.
Triệu Viện thấp giọng nói: “Khom lưng.”
Tiêu ảSơn lỉiền nไgoan ờngoan ฟkhom ปlưngฃ, Triยัệu Viýện lấly bùa ềhộ mẻệnh tkừ tay ฆTiêu ฎSơn, ]cởi ara dâใy đỏ ầphía &trên, รืtrònพg vào ม้cổ cช้ho hắรืn, nó!i: “Nsgươi scó thặiên tằử phù ซhộ, หhiện ỹtại lถุại có rthêm đthần ขminh ầ(*thฮูần li”nh) b^ảo hộổ, trậ*n chiuến nàợy chắฏัc chắม้n sẽ &bình ’yên tข่rở vềư.”
Tiêu mSơn cฒảm thrấy hơji thở õcủa éTriệu ổViện ญphả เlên cvổ mìnúh, hắญิn vốn pđã t+hề, hặôm naฉy cho ữdù Tẽriệu ฝViện tcó cởงi sạcผึ้h đứnừg trưธớc mặต่t hắn ญิmúa วthoát ỏy cũฅng quạyết kฮูhông ฌnhìn, ỉnhưnแg nướờc đến $chân ỏmới ม้biết ซđược, พquyếณt tâm จุcủa ậbản tก่hân cốăn bảỷn khô< ng chสืống neổi mộẩt nụ ช้cười, จุmột ạgiọng ấnói của đอ่ối pheương.h
Tiêu Sơn nhét bùa hộ mệnh vào cổ áo, đã hoàn toàn cởi giáp đầu hàng, hắn nhẹ nhàng hôn môi Triệu Viện: “Binh tướng tại Kiến Khang phủ căn bản đều đã rời đi, chính ngươi cũng phải cẩnthận.”
Triệu Viện mỉm cười nhìn Tiêu Sơn: “Không còn sớm, đi thôi!”